CHƯƠNG 247: CẢ NHÀ LÊN ĐƯỜNG
Ôn Yến quyết định nghe theo ý kiến của Gia Cát Minh: “Như vậy đi, ta ở lại đây, ngươi vào cung gặp Kỳ, và hẹn chàng chiều mai đi dạo ở kinh thành cùng ta.”
Gia Cát Minh cười nói: “Vậy là đúng rồi, không cần phải trốn tránh đâu, càng dè dặt cẩn thận càng dễ bị bọn họ moi móc ra thà rằng cứ đường đường chính chính mà qua lại với nhau.
Gia Cát Minh vào cung, nói hết mọi tin tức nắm bắt được cho Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ nhớ đến túi thơm của Khanh Nhi, quả thực, chàng biết được một số hương liệu và phương thuốc, nhưng không biết được toàn bộ.
“Ngày mai ta sẽ xuất cung, ngươi ngửi kĩ mùi hương đó cho ta, ta nhớ muội ấy vẫn luôn thích hương liệu, muội ấy đã từng làm túi thơm, làm mấy loại liền, mùi hương đều hơi hơi giống nhau.”
“Nếu là vậy thì lại không dễ xử lí, ai biết được là loại nào chứ?” Gia Cát Minh nhíu mày.
“Cái này thì phải nghiên cứu.”
Chàng ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh: “Là ngươi khuyến khích Ôn Yến qua lại với ta?”
Gia Cát Minh uống một ngụm trà: “Đúng vậy, nhưng không phải là vì muốn hai người vui vẻ ở cạnh nhau, quả thực thần suy nghĩ thấy đó cũng là sự thật, cớ gì mà cứ phải trốn tránh như vậy? Chuyện đó của hai người, rất nhiều đại thần đã biết rồi, chỉ là bây giờ đang giả hồ đồ mà thôi.”
“Ngươi nói cũng có lí, quả thực, trẫm thấy mình không có gì phải hổ thẹn, trẫm chưa bao giờ quan tâm đến việc những đại thần kia sẽ nói gì, nghĩ gì, chỉ là…”
“Chỉ là trong lòng Hoàng thượng vẫn còn để ý lời của Hoài đạo trưởng, Người cho rằng việc Người và Ôn Yến ở bên nhau sẽ hại Ôn Yến.”
Tống Vĩnh Kỳ khẽ thở dài, nhíu chặt mày: “Lẽ nào không phải sao? Đã có ba đến bốn lần xảy ra chuyện chứng minh việc ta và Ôn Yến ở bên nhau quả thật có họa sát thân.”
“Đạo trưởng cũng từng nói hai người có duyên phu thê.” Gia Cát Minh nhắc nhở.
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Đúng vậy, ông ấy đã nói thế, thế nên điều này trở thành niềm mong chờ cuối cùng của ta.”
Gia Cát Minh không biết nói gì nữa, đặt ly trà xuống, khẽ vỗ vai Tống Vĩnh Kỳ: “Thần vẫn luôn tin, sức người thắng được cả trời, huống hồ, mọi chuyện phát sinh trước đây, có lẽ chỉ là một thử thách.”
Sao Tống Vĩnh Kỳ lại không muốn được ở bên Ôn Yến chứ? Nhưng mà, chàng thật sự sợ, chàng không thể chịu đựng được nếu như Ôn Yến chết trong lòng chàng một lần nữa.
“Trần Nguyên Khánh trở về rồi.” Tống Vĩnh Kỳ nói.
Ánh mắt Gia Cát Minh lạnh đi: “Có phải hắn vẫn còn địch ý rất lớn với Ôn Yến hay không?”
“Hắn không thể hiện ra bên ngoài, thật ra trong lòng hắn sớm đã rõ, cái chết của Trần Vũ Trúc, là do Khanh Nhi gây ra, nhưng mà, hắn vẫn luôn cho rằng, Ôn Yến có năng lực cứu Trần Vũ Trúc, hắn không tin Ôn Yến không ghen tị với Trần Vũ Trúc, hắn cảm thấy, nữ nhân mà có lòng đố kị, là sẽ có tư tâm.”
Gia Cát Minh nhíu mày: “Hắn vẫn cho rằng Ôn Yến thấy chết mà không cứu sao?”
“Sau khi hắn biết được Khanh Nhi hạ độc Trần Vũ Trúc, thì càng cảm thấy lòng dạ của nữ nhân độc ác, Khanh Nhi bởi vì có tình cảm với ta nên mới hạ độc Trần Vũ Trúc để hãm hại Ôn Yến, hắn cho rằng, Ôn Yến sẽ không dốc hết sức cứu chữa cho Trần Vũ Trúc, bởi vì, Trần Vũ Trúc lúc đó là Vương phi An Khánh.”
Gia Cát Minh gật đầu: “Hắn nghĩ như vậy cũng không thể trách được, hắn không hiểu Ôn Yến.”
“Không phải là vấn đề có hiểu hay không, là thành kiến của hắn quá sâu, ta cảm thấy, cho dù hắn có biết Ôn Yến là người như thế nào, hắn cũng vẫn sẽ trút giận lên Ôn Yến mà thôi, tình cảm huynh muội bọn họ rất tốt, cái chết của Trần Vũ Trúc, hắn chắc chắn phải tìm một người để trút giận, Khanh Nhi chết rồi, chỉ còn lại Ôn Yến mà thôi.”
“Hắn là đồ điên.” Gia Cát Minh lạnh giọng nói: “Bây giờ hắn là đại tướng quân, tuy nói là không có binh quyền, nhưng mà rất nhiều tướng sĩ đều nghe theo lời hắn, nếu như hắn và Lương Khuê liên minh lại, sẽ uy hiếp đến hoàn cảnh của Người.”
“Sao ta lại không biết? Lúc ta còn là tướng quân Phi Ưng, hắn đã theo ta rồi, người này tuy cố chấp, nhưng mà, lại là một vị tướng có tài hiếm thấy, hành quân đánh trận, ngoại trừ hoàng huynh, đúng thật là không ai có thể bì được hắn.”
Gia Cát Minh khẽ nói: “Chuyện này, Người biết, mọi người điều biết, đến cả hắn cũng biết, cẩn thận, hắn sẽ uy hiếp đến địa vị của Người.”
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Không thể không phòng.”
Đặc biệt, người này vẫn luôn có ác ý với Ôn Yến, tuy rằng mọi người đều nói hiềm khích đã được hóa giải, nhưng hắn hiểu Trần Nguyên Khánh, hóa giải hiềm khích chỉ là tạm thời, hắn nghĩ đến cái chết thảm của Trần Vũ Trúc, vẫn luôn cho rằng Ôn Yến thấy chết không cứu, nhất là, nếu như Ôn Yến có thể chữa khỏi cho Mẫu hậu, hắn sẽ càng chắc suy nghĩ của mình.
Ngày hôm sau, Tống Vĩnh Kỳ dẫn theo cặp song sinh xuất cung, cải trang vi hành, đi theo còn có trấn quốc Vương gia Tống Vĩnh Cung và Thế tử An Nhiên.
An Nhiên gặp được đệ đệ và muội muội, vô cùng vui mừng, nhiều lần cảm thán: “Phụ Vương, đệ đệ và muội muội sao lớn lên lại giống nhau như vậy? Con cũng muốn có đệ đệ và muội muội như vậy.”
Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ nhìn nhau cười, Tống Vĩnh Kỳ nói với An Nhiên: “Đứa trẻ ngốc, hai đứa là đệ đệ và muội muội của con rồi mà.”
An Nhiên đột nhiên hiểu ra: “Đúng vậy, đúng vậy, sao con lại không nghĩ ra cơ chứ, Phụ Vương lúc nào cũng nói con ngốc nghếch, con vẫn luôn không phục, hóa ra là con ngốc thật.”
Trọng Lâu cười nói: “An Nhiên ca ca, nghe nói ca ca có một muội muội, ca ca có thể nhường cho đệ không? Đệ nhường muội muội của đệ cho ca, chúng ta đổi cho nhau.”
Trọng Lâu vẫn luôn muốn có một muội muội, lúc trước ở thành Nam Sơn, nó luôn miệng gọi “Kinh Mặc muội muội”, nhưng trong lòng nó biết rõ, Kinh Mặc là tỷ của nó.
An Nhiên vỗ tay: “Ý kiến này hay, đệ thông minh thật đấy.”
Tống Vĩnh Cung xoa đầu: “Đồ ngốc, cho dù có không đổi cho nhau, Kinh Mặc vẫn là muội của ngươi, đúng là đồ ngốc.”
An Nhiên cười tươi: “Phụ Vương, con muốn Kinh Mặc muội ở nhà chúng ta.”
“Vậy thì không được.” Kinh Mặc nghiêm túc nói: “Ta còn phải ở trong cung cùng tổ mẫu.”
Trong cung rất nhiều đồ ngon, cô bé không muốn rời đi.
An Nhiên có chút thất vọng: “Trong phủ của ta có rất nhiều đồ chơi, còn có rất nhiều đồ ăn ngon nữa.”
Trọng Lâu vui mừng: “Thật sao? Vậy ta đi, ta đi.”
An Nhiên kéo lấy cánh tay của Trọng Lâu: “Đương nhiên là thật rồi, nếu như đệ đi, ta sẽ tặng hết mọi đồ chơi của ta cho đệ.”
“Được!” Trọng Lâu quay sang nhìn Ôn Yến: “Mẫu thân, con có thể đến nhà An Nhiên ca ca ở một thời gian không?”
Ôn Yến chỉ sang Tống Vĩnh Kỳ: “Bây giờ quyền nuôi dưỡng các con không thuộc về ta, hỏi cha của các con đi.”
Trọng Lâu đắc ý nói: “Phụ hoàng chắc chắn sẽ đồng ý, phụ hoàng là người dễ thương lượng nhất rồi.”
Tống Vĩnh Kỳ bật cười: “Đồ quỷ nghịch ngợm, con nói như vậy, cho dù Phụ hoàng có muốn không đồng ý với con cũng không được rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, con chỉ ở ba ngày thôi, ba ngày sau con sẽ về cung.” Trọng Lâu vui vẻ nói.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Tống Vĩnh Cung: “Có làm phiền đến ngươi không?”