CHƯƠNG 243: THÁI ÚY BỖNG NHIÊN TỚI CHƠI
Ôn Yến gọi hắn lại nói: “Lãnh Ninh, ngươi đừng chỉ tập trung điều tra mỗi ổ khóa này, tránh đánh rắn động cỏ, người chỉ cần nói là Hoàng Thượng muốn lục soát hết thảy mọi thứ có liên quan đến Lam ngự y, sau đó không cho phép bất cứ ai có mặt ở đó can thiệp việc lục soát.”
Lãnh Ninh nói: “Được, tôi biết rồi.”
Lãnh Ninh đi ra nói với Thiên Sơn ở ngoài cửa: “Ta ra ngoài tra án, nàng vào trong đi.”
Thiên Sơn nhìn vẻ mặt cứng ngắc của hắn, nói: “Ngươi có cần phải nói chuyện với ta như thế không? Ngươi muốn như thế đến bao giờ?”
Lãnh Ninh nhìn nàng nói: “Đến khi nào nàng thay đổi chủ ý mới thôi.”
Thiên Sơn quay đầu đi thẳng vào trong.
Nàng rất tức giận, cảm thấy Lãnh Ninh không hiểu nàng. Nàng đâu có nói nàng không gả, chỉ là muốn đổi ngày mà thôi. Tại sao hắn lại không hiểu chứ?
Ôn Yến hỏi chuyện Lam ngự y xong thì đi ra ngoài, trên đường gặp Thiên Sơn mặt hằm hằm tức giận, lại nghe được đoạn đối thoại của hai người họ ở cửa, cô liền hỏi: “Rốt cuộc ngươi và Lãnh Ninh làm sao vậy? Ngươi vẫn kiên trì không gả sao?”
Thiên Sơn buồn rầu nói: “Tôi nói với chàng muốn đổi ngày nhưng chàng sống chết cũng không chịu. Không phải chỉ là đổi ngày thôi sao? Cũng đâu nói là không gả. Chàng nghe theo tôi một lần khó như vậy sao?”
Ôn Yến ôm vai nàng: “Thiên Sơn à, hắn đã chiều theo ngươi năm năm rồi, ngươi không thể chiều theo hắn một lần sao? Lo lắng mà trước đây ngươi từng nói đều không quan trọng. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có thật lòng thích Lãnh Ninh không?”
Thiên Sơn nói: “Đương nhiên là thật lòng. Nếu không lúc đó tôi cũng sẽ không kiên quyết gả cho chàng.”
“Thích thì đừng nhõng nhẽo nữa, đừng làm mình làm mẩy nữa. Nếu không một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận.” Ôn Yến khuyên nhủ.
“Thế nào là làm mình làm mẩy?” Thiên Sơn không hiểu hỏi.
“Hành động bây giờ của ngươi chính là làm mình làm mẩy. Thiên Sơn à, có phải ngươi cảm thấy ngươi đã ăn chắc Lãnh Ninh rồi, hắn không có ngươi không được phải không?” Ôn Yến hỏi.
Thiên Sơn suy nghĩ một hồi: “Tôi cũng không biết, có lẽ là có ý nghĩ như thế. Mấy năm nay chàng theo đuổi tôi rất nồng nhiệt, hoàn toàn không thèm để ý đến những nữ nhân khác.”
Ôn Yến nói lời sâu xa: “Ngươi đừng bao giờ suy nghĩ như vậy. Cho dù có nồng nhiệt đến đâu đi nữa, cũng không thể chịu được bị đả kích ba lần bốn lượt như vậy. Một lần không, hai lần không, nhưng lần thứ ba sẽ nguội lạnh.”
Thiên Sơn mỉm cười: “Tôi tin sẽ không có chuyện đó đâu. Chàng đã đợi tôi năm năm, lẽ nào không thể đợi thêm một chút nữa sao? Chàng sẽ đồng ý thôi.”
Ôn Yến thấy nàng cố chấp như vậy, không nhịn được nói: “Ngươi đấy, sẽ có một ngày ngươi khóc ngất cho mà xem.”
Thiên Sơn lè lưỡi: “Tôi không sợ đâu.”
Ôn Yến lắc đầu, không nói gì nữa. Thiên Sơn suy nghĩa vẫn quá đơn thuần, chuyện tình cảm cũng luôn suôn sẻ, cộng thêm việc Lãnh Ninh vẫn luôn nhường nhịn khiến nàng cảm thấy đã thành thói quen, trong lòng nàng căn bản không tin Lãnh Ninh sẽ bỏ nàng.
***
Ôn Yến vốn tưởng rằng Thái úy Lương Quang Tường sẽ không tới gặp cô nhưng lúc vừa về tới nhà, đã thấy ông ấy đang đứng ở cửa giằng co với Mao Chủ Nhiệm.
Mao Chủ Nhiệm luôn bài xích người lạ, nó cực kỳ nhạy cảm, nó có thể cảm nhận được suy nghĩ của con người, biết được đối phương là cố ý hay là có ý tốt.
Ôn Yến thấy phản ứng của Mao Chủ Nhiệm, trong lòng cô đã có nhận định.
“Môn Chủ, Người đã trở về?” Lương Quang Tường tiến lên tham kiến.
“Ừm, vào trong ngồi đi!” Ôn Yến thấy ông ta đến đây một mình, không mang theo cả thị vệ, chắc hẳn là muốn nói với cô những chuyện không muốn ai biết.
Cô giữ chặt Mao Chủ Nhiệm, quát lớn một tiếng: “Là người mình!”
Mao Chủ Nhiệm vẫn lặng lẽ ngăn cản, mũi thở phì phò, nhìn dáng vẻ cực kỳ cảnh giác.
Ôn Yến xoa đầu rồi vỗ vào lưng nó, lúc này nó mới chịu nhường bước cho phép Lương Quang Tường đi vào.
Lương Quang Tường nói: “Môn Chủ, con lừa lúc nãy đúng là quật cường.”
Ôn Yến nói như có hàm ý riêng: “Nó biết nhìn người đấy.”
Lương Quang Tường hơi run lên nhưng không nói gì.
“Vào đi, ý của ta là nói nó sợ người lạ.” Ôn Yến hờ hững liếc nhìn ông ta.
“Vâng!” Lương Quang Tường đi vào sân, Đầu Than đang chạy loạn xạ, thấy người lạ đến cũng không sủa lên, chỉ nhìn Lương Quang Tường vẻ cảnh giác.
Lương Quang Tường thấy Ôn Yến vừa nuôi lừa lại vừa nuôi chó, không giống Chủ của một môn phái chút nào, mà giống người phụ nữ làm ruộng hơn.
Thế nhưng là người của Phi Long Môn, ông ta chưa bao giờ nghi ngờ quyền uy của Môn Chủ, cho nên vẫn biểu hiện kính cẩn theo sát Ôn Yếln vào trong.
Ôn Yến mời ông ta ngồi xuống rồi đi pha trà.
“Nơi này của Môn Chủ lại không có người hầu sao?” Ông ta hỏi.
Ôn Yến nói: “Có chứ, nhưng ta đã phái bọn họ ra ngoài làm việc rồi.”
“Bên cạnh của Môn Chủ nên có người hầu riêng. Môn Chủ đi sớm về trễ như vậy rất vất vả.” Lương Quang Tường nói từ đáy lòng.
Ôn Yến lấy lò than nhỏ ra: “Hầu hạ thì không cần đâu, chuyện có thể làm được thì tự làm là tốt nhất.”
Lương Quang Tường thấy cô đi múc nước, vội vàng nói: “Để thuộc hạ đi cho.”
Ôn Yến đưa thùng nước cho ông ta: “Được, ngươi đi đi.”
Lương Quang Tường ra giếng múc nước, lâu rồi ông ta chưa làm việc nhà như thế này, hơi lóng ngóng, lúc kéo nước lên còn bị đổ ra ngoài một ít.
“Thuộc hạ ngu dốt, ngay cả chuyện nhỏ như thế này cũng không làm được.” Lương Quang Tường thấy Ôn Yến vẫn nhìn mình chăm chú, không khỏi ngượng ngùng giải thích.
“Thái úy là người làm chuyện lớn.”
Lương Quang Tường chỉ cảm thấy câu nói này của Ôn Yến cực kỳ mỉa mai nhưng cũng không cách nào cãi lại.
Thật ra Ôn Yến cũng không có ý mỉa mai, xác thực trong tay thái úy đương triều cũng có một phần binh quyền, thật sự cũng đủ bận rộn rồi.
Trà của Ôn Yến có loại ngon cũng có loại bình thường. Trà ngon là do Gia Cát Minh cho cô còn mấy thứ bình thường kia là Chung Phục Viễn chuẩn bị cho cô.
Ôn Yến tùy ý cầm lấy một bình, lá trà trần bì của Chung Phục Viễn cho cô, lúc mở ra thì phát hiện trà có mốc.
Ôn Yến “chậc” một tiếng, đổi bình trà nói: “Trà này là của Chung Phục Viễn cho ta, có lẽ hắn để đây lâu rồi, không bảo quản tốt nên bị mốc.”
Lương Quang Tường nhìn cô, sau đó lại nhìn khắp căn phòng. Bày biện trong căn phòng này rất đơn sơ, trên bàn để lại mấy củ khoai lang tối qua ăn chưa hết, trà thì mốc meo, bên cạnh lại không có người hầu hạ. Ôn Yến là Môn Chủ của Phi Long môn, gần như là người giàu nhất Lương Quốc nhưng cô lại sống cuộc sống như thế này.
Cô vốn dĩ có thể sống rất tốt.
Trong lòng Lương Quang Tường cảm thấy hơi khó chịu nói: “Vì sao Môn Chủ không sống trong một tòa trạch viện tốt hơn một chút?”
Ôn Yến cười nói: “Như vậy cũng tốt rồi. Ta đã sống ở đây từ trước rồi, đi lại thuận tiện, hàng xóm hòa thuận.”