CHƯƠNG 209: QUẬN CHÚA NHỎ KHÔNG MÙ
Mặc dù mọi người đều chỉ vào Ôn Yến, nhưng lại khiến Ôn Yến cảm thấy thoải mái hơn. Áp lực của buổi tối ngày hôm qua khi phải đối mặt với Tống Vĩnh Kỳ cũng biến mất trong phút chốc.
“Quận chúa nhỏ của ta đâu? Có nên ôm qua đây cho ta nhìn một chút hay không?” Ôn Yến vỗ tay nói.
Vú em ôm quận chúa nhỏ đi vào, cúi người chào hỏi: “Đến đây, đến đây, ban nãy xuống dưới ăn cơm.”
Ôn Yến đưa tay ra ôm quận chúa vào lòng, trong nháy mắt khi nhìn thấy quận chúa nhỏ, có chút giật mình, đứa bé này rất giống Kinh Mặc và Trọng Lâu, đặc biệt giống Trọng Lâu. Bởi vì khi Trọng Lâu ra đời, mềm yếu nhỏ bé giống hệt một chú chuột con.
Quận chúa nhỏ này cũng giống như vậy, đã hơn một tháng rồi nhưng mặt vẫn chưa dãn hết ra, vẫn còn khá nhăn nheo.
“Sinh non bao lâu rồi?” Ôn Yến hỏi.
“Nàng biết là sinh non?” Dĩnh Nhi kinh ngạc hỏi.
“Sinh non hơn một tháng rồi.”
Ôn Yến đưa tay ra trêu đùa đứa bé, bệnh vàng da sinh lý vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng cũng không gây trở ngại gì quá lớn.
“Cô nhóc đáng yêu như vậy, thật giống với anh Trọng Lâu đó.” Ôn Yến vui vẻ nói.
Dĩnh Nhi đứng bên cạnh buồn rầu nói: “Nhưng con bé không nhìn được.”
Ôn Yến đặt đứa bé xuống giường, lật mi mắt kiểm tra một chút, sau đó di chuyển nguồn sáng để xem phản ứng của đứa bé.
Lúc sau, cô ôm quận chúa nhỏ dậy, nói: “Không sao, không phải bệnh lý võng mạc, cũng không phải bệnh tăng nhãn áp, chỉ vì sinh non nên cơ thể vẫn chưa hoàn thiện mà thôi.”
“Không sao thật ư?” Tống Vĩnh Cung và Dĩnh Nhi có chút không tin, ngự y và Gia Cát Minh đều nói đứa trẻ này có bệnh ở mắt.
“Ta không phải là bác sĩ khoa mắt, nhưng không hề nhìn thấy tổn thương nào trong mắt đứa trẻ này. Đương nhiên có những tổn thương mắt thường không thể nhìn thấy được, nên chưa thể đưa ra kết luận chính xác. Tuy nhiên, đứa trẻ này không phải mất hết phản ứng với ánh sáng, hai người qua đây, ta cho các ngươi xem thử.”
Sai người đóng toàn bộ cửa sổ lại, sau đó phủ một tấm vải đen lên trên, căn phòng bỗng chốc trở nên tối đen như mực.
Cô lấy tấm vải đen che kín mắt đứa bé, sau đó nói với mọi người: “Sau mười lăm phút, bế đứa bé ra ngoài, mọi người sẽ nhìn thấy ngay kết quả.” Ôn Yến nói.
“Vì sao phải là sau mười lăm phút?”
Ôn Yến nói: “Ngươi phải để cô bé thích ứng với bóng tối, sau đó ngay khi tiếp xúc với ánh sáng, phản ứng của mắt mới là chân thật và trực tiếp nhất.”
“Ồ, hiểu rồi.” Thiên Sơn vội vàng nói: “Giống như một người ngồi đợi trong một căn phòng tối rất lâu, đột nhiên đi ra ngoài, nhìn thấy ánh mặt trời, theo bản năng sẽ che lấy mắt.”
“Không sai, khi những tia sáng đột nhiên xâm nhập vào mắt, cơ thể sẽ xuất hiện phản ứng tự nhiên, người lớn sẽ đưa tay ra che lấy mắt, còn trẻ sơ sinh, không thể đưa tay ra che mắt, thì chúng sẽ nhắm chặt mắt lại.”
Trái tim của Vương phi không ngừng đập mạnh: “Như vậy tức là, nếu An Dật nháy mắt, điều đó chứng tỏ, con bé có phản ứng với ánh sáng, có nghĩa là con bé không mù.”
“Ít nhất có thể hiểu rằng mắt của cô bé vẫn chưa hoàn thiện, sau này có thể cứu chữa được.” Ôn Yến nói.
Dĩnh Nhi nắm lấy tay của Tống Vĩnh Cung, căng thẳng nói: “Vương gia, chàng cảm thấy An Dật sẽ nháy mắt không? Con bé thật sự giống như những lời Ôn Yến nói, chỉ là cơ thể chưa hoàn thiện thôi đúng không?”
Tống Vĩnh Cung trầm giọng nói: “Đúng vậy, nhất định là như vậy, Ôn Yến sẽ không nói những điều đó mà không có căn cứ, khi nãy nhất định nàng ấy đã kiểm tra rồi.”
Ôn Yến quả thật cảm thấy đứa bé này không phải vì tổn thương ở mắt mà dẫn đến bị mù. Bệnh lý võng mạc xảy ra ở trẻ mới sinh, bởi khi đó chúng bị đưa vào lồng kính, oxygen trong lồng kính sẽ cản trở quá trình phát triển của võng mạc.
Đương nhiên, cũng không thể nói rằng, chỉ cần không đưa vào lồng kính thì sẽ không xảy ra hiện tượng nói trên. Bệnh lý võng mạc là bệnh lý thường xảy ra ở trẻ sinh non, nhưng cũng có một vài đứa trẻ không mắc căn bệnh này dù chúng cũng bị đưa vào lồng kính.
Nhưng khi nãy cô đã kiểm tra và phát hiện mắt của An Dật có phản ứng đối với ánh sáng.
Che mắt của quận chúa nhỏ trong khoảng mười năm phút, Ôn Yến ôm cô bé ra ngoài, nói với Tống Vĩnh Cung: “Ngươi cẩn thận mở tấm vải che mặt này ra.”
Ánh mặt trời không hề chói mắt, nhưng vừa rồi họ vẫn luôn ở trong phòng tối, cho nên khi vừa ra ngoài, nhìn thấy ánh mặt trời, sẽ có chút chưa kịp thích ứng, theo bản năng sẽ đưa tay ra che lấy mắt.
Tống Vĩnh Cung đưa tay ra, nhẹ nhàng mở tấm vải đen trên mắt quận chúa nhỏ ra, tay của chàng ta hơi run. Trong nháy mắt khi tấm vải được tháo xuống, hô hấp của chàng ta gần như đã ngừng lại.
Mọi người đều nhìn vào mắt của quận chúa nhỏ, tay của Dĩnh Nhi nắm chặt lấy tay Tống Vĩnh Cung, cố gắng giữ nhịp thở ổn định.
Gương mặt của quận chúa nhỏ hồng hồng, cô bé ngoan ngoãn nằm trong lòng Ôn Yến, giống như một con búp bê vải. Trong nháy mắt, khi vừa tháo tấm vải đen xuống, ánh sáng xâm nhập vào mắt cô bé, mí mắt cô bé đột nhiên khẽ nháy một cái, sau đó nhắm chặt lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, một lúc sau từ từ dãn ra, nhưng vẫn chưa mở mắt, giống như đang ngủ say trong lòng Ôn Yến.
“Chuyện… Chuyện gì đang xảy ra vậy? Con bé rốt cuộc có ổn hay không?” Dĩnh Nhi giật mình, mắt An Dật nhắm lại trong nháy mắt, sau đó vẫn chưa thấy mở ra.
Ôn Yến cười nói: “Bởi vì ánh sáng quá đột ngột khiến cô bé cảm thấy không thoải mái, vì vậy cô bé đã lựa chọn nhắm mắt.”
“Ý nàng là nói?” Dĩnh Nhi kích động nhìn Ôn Yến: “An Dật thật sự không bị mù chứ?”
Ôn Yến nói: “Cô bé có phản ứng với ánh sáng, điều đó chứng minh không phải là hoàn toàn bị mù. Tình huống này, phần nhiều là do cấu tạo của mắt vẫn chưa hoàn thiện.”
“Vậy, về sau con bé sẽ ổn chứ?” Dĩnh Nhi hỏi tiếp.
“Không thể nói tuyệt đối sẽ ổn, nhưng chỉ cần không có bệnh lý võng mạc, thì sẽ không sao. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, cô nên đưa cô bé đi đến những nơi có ánh sáng. Cho dù ban đêm đi ngủ, cô cũng phải đặt một ngọn đèn lờ mờ để kích thích cô bé.”
“Được, được!” Dĩnh Nhi kích động nói, mặc dù Ôn Yến cũng không hề khẳng định An Dật sẽ không sao, nhưng cô có thể nói một cách lạc quan như vậy, chứng tỏ vấn đề cũng không quá nghiêm trọng.
Sự lo lắng trong lòng vợ chồng Tống Vĩnh Cung cuối cùng cũng được tháo bỏ rồi.
An Nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Yến: “Mẹ nuôi, mẹ thật lợi hại.”
Ôn Yến nhéo mặt cậu bé: “Lợi hại như thế nào hả?”
“Trước đây, có rất nhiều thầy thuốc đến khám cho em gái, đều nói em gái bị mù, vậy mà mẹ nuôi vừa mới đến đã chữa khỏi bệnh cho em gái, đương nhiên là lợi hại rồi ạ.” An Nhiên tự hào nói.
Ôn Yến cười nói: “Đứa trẻ ngốc, mẹ nuôi không chữa khỏi bệnh cho em gái, mà vốn dĩ em gái không hề có bệnh.”
“Nhưng mọi người trong nhà đều nói em gái bị mù.”
“Không mù, đừng nói lung tung.” Tống Vĩnh Cung kéo cậu bé ra, không để cậu bé làm ảnh hưởng đến mọi người: “An Nhiên đi chơi thôi.”
An Nhiên bị đẩy sang một bên, có chút tủi thân nói: “Nhưng con muốn biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung cho mẹ nuôi xem.”
Ôn Yến tò mò nói: “An Nhiên còn biết cưỡi ngựa bắn cung sao? Lợi hại như vậy ư, vậy thì mẹ nuôi nhất định phải xem mới được.”
Dĩnh Nhi cực kỳ lúng túng: “An Nhiên, đừng khiến mình xấu hổ nữa, cưỡi ngựa bắn cung của con vẫn còn chưa vượt qua kiểm tra đâu.”
Chỉ biết có một chút, vậy mà lại không biết xấu hổ nói muốn thể hiện tài năng ư?
Ôn Yến nhìn thoáng qua Dĩnh Nhi: “Nói như thế nào đây? Dù sao đối với trẻ con, chúng ta vẫn nên cổ vũ chúng một chút.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!