Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tung Hoành Cổ Đại (Full)

CHƯƠNG 204: BA NGƯỜI ÔN CHUYỆN

Ôn Yến nhớ đến Chung Phục Viễn bị người như Lãnh Ninh đánh, không khỏi buồn cười, cũng biết việc Chung Phục Viễn khiến mọi người căm ghét, bèn giải thích: “Không sai, sau khi ta khỏi bệnh thì Chung Phục Viễn tìm được ta, hoặc là nói sư phụ ta đi tìm anh ta, anh ta vẫn luôn chăm sóc cho ta, khi sinh con, anh ta cũng ở bên cạnh ta, có thể nói, là anh ta đỡ đẻ giúp ta.”

“Hả?” Tống Vĩnh Kỳ và Gia Cát Minh cùng gào lên: “Một tên đàn ông như anh ta đỡ đẻ giúp nàng?”

Oan nghiệt mà, thế này không phải là nhìn thấy hết rồi sao?

“Còn cách nào đâu chứ? Khi đó không kịp đi tìm bà đỡ, sư phụ lại không có ở bên cạnh.” Ôn Yến nhìn thấy dáng vẻ giật mình của hai người đàn ông này thì buồn cười, cô nhìn Gia Cát Minh: “Ngươi cũng là đại phu, ngươi chưa từng đỡ đẻ cho phụ nữ sao?”

Gia Cát Minh đỏ mặt nói: “Bình thường mà nói, đều có bà đỡ đến đỡ đẻ.”

“Vậy ngươi chưa từng đỡ đẻ sao?” Ôn Yến cười nói.

“Đã từng rồi, nhưng cũng là bất đắc dĩ.” Gia Cát Minh rất không tự nhiên nói.

Cuối cùng, chàng ta lại nhỏ giọng nói: “Nhưng Chung Phục Viễn cũng không phải là đại phu.”

“Nghiêm chỉnh mà nói, anh ta cũng chỉ là ôm em bé đi thôi, đến cuống rốn của em bé cũng là tự ta cắt.”

Tống Vĩnh Kỳ cũng không biết cô từng trải qua đau đớn thế này, sửng sốt nhìn cô, trong lòng quặn đau.

Ôn Yến thấy chàng như vậy, không thể nín được cười: “Năm năm không gặp, chúng ta cứ phải nói đề tài như vậy sao? Đi, vào trong ngồi trò chuyện một chút nào.”

Tống Vĩnh Kỳ vẫn nhìn cô, chỉ là vẻ mặt không còn đau khổ như vừa rồi: “Đúng rồi, mẫu hậu sao rồi?”

Chàng tin tưởng vào y thuật của Ôn Yến, nếu như Ôn Yến không thể trị, sợ rằng đã không còn hi vọng.

Ôn Yến nói: “Vẫn chưa biết, phải quan sát thêm.”

Gia Cát Minh an ủi: “Có đôi khi người bệnh dựa vào ý chí để chống đỡ, thậm chí còn khỏi hẳn, bây giờ tự nhiên Hoàng thái hậu có thêm hai đứa cháu đáng yêu, trong lòng vui vẻ, ắt sẽ không còn bệnh gì.”

Tống Vĩnh Kỳ nhớ đến hai đứa con song sinh, trên mặt không tự chủ nở một nụ cười yêu thương, chàng vẫn rất kinh ngạc, không ngờ Ôn Yến sinh cho mình hai đứa con song sinh, dáng vẻ còn đáng yêu như vậy.

Ba đi đến điện bên cạnh, Lam ngự y ở trong điện của Hoàng thái hậu nhìn ra.

Bát Nương pha trà đưa vào, nhìn chằm chằm vào Ôn Yến, Gia Cát Minh cười nói: “Bát Nương, không bằng ngươi cũng ở lại uống trà? Tâm sự?”

Bát Nương vội vàng thỉnh tội: “Hoàng thượng tha tội, nô tỳ chỉ là, chỉ là đã lâu không gặp chủ tử, muốn nhìn thêm vài lần.”

“Nàng cũng chưa đi, ngươi gấp làm gì?” Gia Cát Minh trêu ghẹo: “Ngày mai đưa ngươi đến hầu hạ nàng, vậy ngươi có thể nhìn nàng mỗi ngày rồi.”

Bát Nương vô cùng vui mừng: “Vâng, nô tỳ sẵn lòng.”

Ôn Yến nhìn Bát Nương: “Ta bây giờ cũng không cần người hầu hạ, ngươi vẫn là ở lại trong cung của Hoàng thái hậu đi, quả thật, ta cũng không rời khỏi kinh thành sớm như vậy, ta sẽ ở lại một thời gian, chờ bệnh tình của Hoàng thái hậu ổn định, chúng ta lại ôn chuyện.”

Cô là người từ hiện đại đến, đối xử với Bát Nương cũng tốt, Thiên Sơn cũng tốt, cho dù là Tiểu Thải, cũng không coi các nàng là người hầu, tất cả mọi người đều bình đằng, mấy người Bát Nương cũng chỉ là làm việc mà thôi.

“Vâng, vâng, ôn chuyện!” Bát Nương đỏ mắt nói.

Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy cô nói sẽ ở lại kinh thành một thời gian, trong lòng cũng rất vui vẻ, chàng của hôm nay, tất nhiên cũng không dám yêu cầu xa vời nàng sẽ ở lại kinh thành, cũng không dám hy vọng xa vời sẽ hòa hợp lại với nàng, chỉ cầu có thể gặp nhau thêm mấy lần là tốt rồi.

Gia Cát Minh nhìn Tống Vĩnh Kỳ, đêm nay chàng vẫn luôn tỏ ra vui vẻ, nhưng là người hiểu rõ chàng, cũng biết dằn vặt trong lòng chàng, chàng vẫn luôn kiềm chế chính mình, kiềm chế hi vọng nung nấu dưới đáy lòng.

Hoặc là nói, chàng không dám hy vọng.

“Đúng rồi, Chung Phục Viễn thành thân chưa?” Gia Cát Minh lại hỏi, vừa rồi Ôn Yến nói cô vẫn luôn ở cùng Chung Phục Viễn, lại không hỏi rốt cuộc hai người bọn họ là xảy ra chuyện gì.

Ôn Yến lắc đầu: “Không, anh ta vẫn luôn không tìm được người thích hợp, những năm này ở thành Nam Sơn, cũng xem mắt mấy lần rồi, không phải là anh ta không nhìn trúng người ta thì cũng là người ta không nhìn trúng anh ta.”

Gia Cát Minh nghi ngờ: “Có phải anh ta đã sớm có người trong lòng rồi không?”

Ôn Yến xua tay cười: “Không đâu, có lẽ anh ta không dám tùy tiện đi một bước này, trước đây anh anh ta đã từng bị tổn thương tình cảm.”

Nhớ Chung Phục Viễn từng nói, anh ta ở hiện đại đã từng bị phản bội, một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, có lẽ chính là như vậy.

Thật ra, cô quan tâm đến hôn sự của Chung Phục Viễn hơn bất kỳ ai, anh ta cũng trưởng thành rồi, nên kết hôn sinh con thôi.

“Từng bị tổn thương tình cảm?” Gia Cát Minh nghi ngờ hỏi: “Trước kia anh ta thích cô nương nhà ai?”

Tất nhiên Ôn Yến không thể nói Chung Phục Viễn chịu tổn thương tình cảm ở thời hiện đại: “Không biết, anh ta vẫn luôn không nói, có lẽ là bị tổn thương quá sâu nặng.”

“Thật đúng là không nhìn ra anh ta lại là một người cẩn thận trong tình cảm như vậy.” Gia Cát Minh cười nói.

Ôn Yến nhìn sang Gia Cát Minh: “Ngươi thì sao? Ngươi còn không có ý định thành thân sao? Khiêm cũng đã có tam cung lục viện rồi, ngươi cũng nên có tri kỷ của mình thôi.”

Gia Cát Minh nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, khi Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy Ôn Yến nói câu này, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.

“Ta à, ta đã cưới tất cả bệnh nhân của ta, tất cả bệnh nhân đều là thê tử của ta.” Gia Cát Minh chậm rãi nói.

Ôn Yến cười, lông mày cong cong, vô cùng tươi sáng, lại khiến Tống Vĩnh Kỳ không dời nổi mắt.

Trái tim của chàng, từ từ dâng lên một nỗi đau đớn.

Nụ cười đẹp như vậy, sau này cũng không phải là của riêng chàng.

Thật ra Ôn Yến cũng đang dốc hết toàn lực khống chế bản thân không nhìn chàng, giống như khi học cấp ba, cô từng động lòng với một bạn học nam, cô cố ý nói chuyện với bạn học khác, cố ý không nhìn cậu ta, nhưng mà, mỗi một chữ cô nói, mỗi một biểu cảm của cô, đều là biểu diễn cho cậu ta nhìn.

Đã từng có thanh xuân mơ mộng, cô cũng chỉ có thể nhớ lại chút xíu như thế.

Tất cả những năm tháng còn lại, đều trở thành sách vở.

Bây giờ, cô giả bộ bình tĩnh nói đùa, chỉ vì biểu diễn cho chàng xem, cô đã buông bỏ được thật rồi.

Trong lòng quả thật nghĩ như vạy sao? Quả thật trong lòng không có chút gợn sóng nào sao? Ngay cả mình cô cũng không lừa được.

Trái tim của cô, ngoài sự bình tĩnh ở khoảnh khắc đầu tiên, thì lúc nào cũng kịch liệt đập.

Giống như lúc cô mới biết yêu hồi cấp ba, giống như cảm giác khi nhìn thấy bạn học nam mà mình ngưỡng mộ trong lòng, thậm chí, còn kịch liệt hơn.

Năm tháng há có thể không để lại dấu vết? Chắc chắn là có để lại rồi, chỉ là bọn họ cố gắng coi nhẹ, tạo ra yên bình giả tạo mà thôi.

Ôn Yến cảm thấy rất nguy hiểm, nhưng cô vẫn cố gắng an ủi bản thân, nếu như lần đầu gặp mặt đã như vậy, sau này còn gặp chàng thế nào đây?

Cô đã thề, trở về cũng không làm hỏng cuộc sống của chàng, sẽ không khiến chàng rơi vào tình trạng khó xử.

Ở cái thời đại chưa tập trung được hoàng quyền này, chàng muốn ngồi chắc trên long ỷ, quá khó khăn.

Triều đại Tiên đế để lại quá nhiều vấn đề, rơi xuống tay của chàng, muốn giải quyết tất cả, cũng không phải ba năm năm năm là được.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!