CHƯƠNG 201: MẸ TÊN LÀ ÔN YẾN
Tối nay Tống Vĩnh Kỳ truyền vài trọng thần vào cung để bàn bạc kế sách ứng đối chuyện lũ lụt ở Giang Bắc.
Có Công bộ Thượng thư, Tiêu Tướng, đại nhân Tư Không Trương, còn có đại thần Tôn Tang mới được cất nhắc lên nội các.
Hằng năm Giang Bắc đều xảy ra một trận lũ lụt, một là đê điều không thể củng cố, thứ hai là nước mưa xuân hạ của Giang Bắc nhiều, hơn phân nửa ruộng lúa đều ở hạ lưu Giang Bắc cho nên một khi không có đê là sẽ nhấn chìm ruộng lúa, phá tan nhà cửa. Bao nhiêu năm nay vẫn trị ngọn không trị gốc, mỗi năm đều thi công đê điều nhưng đều bị vỡ tung.
Tối nay Tống Vĩnh Kỳ rất tức giận, lâm triều sáng nay đã bàn bạc vấn đề lũ lụt này nhưng không có ai đưa ra được phương án giải quyết hữu hiệu.
Hôm nay sau khi về ngự thư phòng nhớ tới chuyện này, chàng lại truyền mấy vị đại thần vào cung tiếp tục thảo luận, nhưng cả một buổi tối vẫn nói đi nói lại những phương án kia, không phải không có chỗ hữu dụng mà là không thể trị triệt để tận gốc vấn đề lũ lụt Giang Bắc.
Khi đang nổi giận lôi đình thì cửa bên hông bị đẩy ra, hai cái đầu nhỏ bé bẩn thỉu xuất hiện sau tấm cửa.
Khoảnh khắc Kinh Mặc và Trọng Lâu thấy Tống Vĩnh Kỳ liền hoàn toàn choáng váng.
Kinh Mặc chỉ vào Tống Vĩnh Kỳ rồi nói với Trọng Lâu: “Đệ đệ, diện mạo chàng ấy thật giống đệ.”
Trọng Lâu cũng ngơ ngác nhìn Tống Vĩnh Kỳ: “Không phải, tỷ tỷ, diện mạo chàng ấy giống tỷ đấy.”
“Diện mạo chàng ấy giống chúng ta!” Đôi song sinh lập tức hét lên.
“Thẩm Lộ!” Tống Vĩnh Kỳ đang tức giận lại có người xông vào, mặc dù chỉ là trẻ con nhưng cũng có thể thấy được bọn họ sơ sót đến mức nào.
Lộ tổng quản nghe thấy Hoàng đế giận dữ liền vội vàng đi vào: “Hoàng thượng, có nô tài!”
Ông ấy định thần nhìn lại, thấy Kinh Mặc và Trọng Lâu đang đứng bên cửa hông thì không khỏi kinh hãi, tê cả da đầu hét lên: “Aiya, hai tiểu tổ tông sao lại đến đây vậy? Mau ra ngoài với chúng ta nào.”
Mỗi tay ông ấy giữ chặt một đứa túm ra ngoài nhưng Kinh Mặc và Trọng Lâu nào chịu đi, mạnh mẽ giãy giụa, mà giãy giụa liền hỏng chuyện, mứt hoa quả trong túi quần Trọng Lâu lăn lông lốc ra ngoài.
Mắt Trọng Lâu choáng váng, trong lòng cực kỳ sợ hãi bị người khác phát hiện cậu bé trộm đồ sẽ bị bắt lại nhốt vào ngục giam.
Cậu bé hoảng sợ liền đặt mông xuống đất khóc lớn: “Ta không cố ý, ta không cố ý.”
Kinh Mặc nóng lòng bảo vệ đệ đệ, dũng cảm đứng ra: “Các ngươi không được bắt nó, là ta trộm, tất cả đều là ta trộm.”
Cô bé đau lòng lấy hết đồ ăn vặt trong lòng ra, vành mắt đỏ lên, dáng vẻ sắp khóc đến nơi: “Ta nói thật, ta đều trả hết cho các ngươi, không được bắt đệ đệ ta.”
Vốn Tống Vĩnh Kỳ đang rất tức giận nhưng thấy nha đầu này lại bảo vệ đệ đệ như thế, lại thấy dáng vẻ uất ức muốn khóc của cô bé, trong lòng lại nảy sinh sự thương tiếc: “Không bắt các ngươi nhưng ngươi phải nói cho trẫm, sao các ngươi lại tới đây?”
Kinh Mặc nhìn Tống Vĩnh Kỳ, gương mặt Tống Vĩnh Kỳ khiến cô bé gần như không thể di rời ánh mắt, giống Trọng Lâu quá đi.
“Tiểu cô nương, Hoàng thượng đang hỏi cô đó, mau trả lời.” Lộ tổng quản vội vàng nói.
Kinh Mặc ngẩng đầu, thành thật nói: “Chúng ta theo mẹ tới đây, chúng ta muốn tìm cha nhưng chúng ta lại không biết đường. Có một tỷ tỷ tốt bụng dẫn chúng ta tới đây, lại có một ca ca tốt bụng còn cho chúng ta kẹo, đúng, là ca ca kia cho chúng ta kẹo, không phải chúng ta ăn trộm, huynh ấy nói chúng ta có thể ăn rất nhiều rất nhiều kẹo.”
Tống Vĩnh Kỳ nghe giọng cô bé nói cực kỳ thú vị, cơn giận vừa rồi bỗng tan thành mây khói: “Các ngươi tới cùng mẹ? Cha các ngươi là ai?”
Kinh Mặc nhỏ giọng nói: “Ta có thể nói cho ngươi nhưng ngươi không được bắt chúng ta vào ngục giam, cũng không được nói cho mẹ là chúng ta lén ra ngoài.”
“Được, không nói cho mẹ ngươi.” Tống Vĩnh Kỳ cười nói.
Mấy vị đại nhân bên cạnh thấy Hoàng đế cười thì đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra hai tiểu quỷ này tới quấy rầy thật đúng lúc.
Kinh Mặc kéo Trong Lâu dậy: “Cha chúng ta là Hoàng đế, chúng ta muốn tới tìm cha mua kẹo hồ lô.”
Tống Vĩnh Kỳ thoáng ngạc nhiên: “Sao cơ?”
Lộ tổng quản vội nói: “Hoàng thượng, vừa nãy nô tài đã hỏi chúng rồi, chúng cũng nói như vậy, có lẽ do tuổi còn nhỏ, nói năng linh tinh, ngay cả mình họ gì cũng không biết.”
Trọng Lâu nghe thấy Lộ tổng quản nói như vậy thì không phục: “Ai nói chúng ta không biết mình họ gì? Ta họ Tống, ta là Tống Trọng Lâu, tỷ tỷ là Tống Kinh Mặc.”
Cằm Lộ tổng quản sắp rớt ra ngoài đến nơi: “Nhưng vừa nãy không phải ngươi nói không biết họ gì sao?”
Kinh Mặc nói: “Không thể tuỳ tiện nói cho người khác được, mẹ nói bên ngoài có rất nhiều người xấu.”
Tống Vĩnh Kỳ nghĩ một lát, hình như Bắc An Vương gia có cháu nhỏ tầm này, có lẽ là thừa dịp đêm xuống Bắc An Vương vào cung thỉnh an Mẫu hậu?
Cháu Bắc An Vương gọi mẫu hậu một tiếng tổ mẫu cũng không phải không thể.
Tống Vĩnh Kỳ nói với Lộ tổng quản: “Chắc là cháu trai cháu gái của Bắc An Vương, ngươi xem xem có phải họ vào cung thỉnh an Thái hậu không? Không thấy hai tiểu quỷ này, sợ rằng bên đó sắp loạn rồi, ngươi mau đi nghe ngóng xem.”
Kinh Mặc nhảy lên, tức giận đùng đùng: “Ngươi nói lời không giữ lời, vừa nãy ngươi còn nói sẽ không nói cho mẹ, bây giờ ngươi cho người đi hỏi thì chắc chắn mẹ sẽ biết bọn ta lén ra ngoài.”
Trọng Lâu cũng sợ hãi, kéo tay Kinh Mặc, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, ta không mua kẹo hồ lô nữa.”
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Được, trẫm không cho người đi tìm nữa.” Nhưng vẫn nháy mắt với Lộ tổng quản.
Kinh Mặc nhìn Tống Vĩnh Kỳ, bỗng nhớ tới lời ban nãy của Lộ tổng quản, kích động nhảy lên: “Vừa nãy ngươi gọi chàng là gì? Ngươi gọi chàng là Hoàng thượng phải không?”
Lộ tổng quản không biết nên khóc hay nên cười: “Hai tiểu tổ tông à, đây là Hoàng thượng nhưng không phải cha hai người đâu!”
Kinh Mặc và Trọng Lâu “a” lên một tiếng rồi đồng loạt nhìn Tống Vĩnh Kỳ, ánh mắt vừa nãy còn sợ hãi bỗng nhiên thay đổi.
Hai đứa dắt tay nhau đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trọng Lâu trở nên cực kỳ nghiêm túc, Kinh Mặc cũng vậy.
Tống Vĩnh Kỳ không hiểu nhìn hai đứa, đang định nói thì thấy đáy mắt cả hai đều tràn ngập nước mắt tủi thân.
Trọng Lâu khóc rồi giãy khỏi tay Kinh Mặc, chạy tới trước mặt Tống Vĩnh Kỳ: “Ngươi có mua kẹo hồ lô cho chúng ta ăn không? Cha của tiểu Tam Tử đều mua rất nhiều, ngươi có mua hay không?”
“Kẹo hồ lô?” Tống Vĩnh Kỳ hoàn toàn hồ đồ, tiểu quỷ này đang khóc cái gì vậy?
Kinh Mặc chu miệng nhìn Tống Vĩnh Kỳ, dường như chàng không có ý định mua, Mao chủ nhiệm lừa mình, Mao chủ nhiệm nói cha sẽ mua thật nhiều kẹo hồ lô cho hai đứa.
Cô bé hất hàm hỏi Tống Vĩnh Kỳ: “Ngươi có mua không?”
“Trẫm đi đâu mua kẹo hồ lô cho hai ngươi?” Tống Vĩnh Kỳ không thích trẻ con khóc lóc, hơi nổi giận.
Lộ tổng quản tiến lên muốn kéo hai đứa nhưng Trọng Lâu thấy giọng điệu Tống Vĩnh Kỳ không tốt liền đặt mông ngồi xuống gào khóc, nước mắt lăn xuống như mưa, cậu bé lấy ống tay áo lau loạn xạ trên mặt, bùn đất trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong chốc lát được lau đi một nửa!
Tiêu Tướng bước nhanh về phía trước, kéo Trọng Lâu đang dùng tay áo lau nước mắt ra, khi khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ hiện ra trước mắt, ông ta sợ hãi lui về sau một bước: “Trời, trời ơi!”
Mấy vị đại nhân cũng đều ngây ngươi, đến Lộ tổng quản cũng sững sờ, đứa bé này sao lại giống Hoàng thượng đến vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!