Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tung Hoành Cổ Đại (Full)

CHƯƠNG 175: CÁI CHẾT CỦA NHU PHI

Nhu phi nhất định biết Khanh Nhi đã làm những chuyện bẩn thỉu kia, nhưng mà, bây giờ Ôn Yến không muốn biết nữa. Cứ như vậy đi, cô đã có được tất cả thứ cô mong muốn, chỉ cần mình rời đi, cô cũng sẽ an phận.

Lúc Nhu phi đi, cười châm chọc nói: “Bây giờ ta không cần làm bộ mang thai nữa chứ? Hoàng thượng cũng đã tin nàng ta, tin rằng sau này cũng sẽ không điều tra nàng ta nữa!”

Ôn Yến không lên tiếng, giả mang thai, Trần Vũ Trúc cũng đã làm. Thật ra thì Nhu phi giống Trần Vũ Trúc, đều là những cô gái đáng thương. Có lẽ, ở trong lòng bọn họ, cũng đã từng có một mong muốn tốt đẹp, đó chính là mong đợi có một ngày, có thể chân chính mang thai đứa con của người đàn ông bọn họ yêu sâu đậm.

Hôm nay, cô mang thai, nhưng đáy lòng cũng không vui mừng. Mong đợi có, nhưng chỉ là mong đợi đứa con của cô, cùng chàng không liên quan sao?

Ngày hôm sau, truyền tới tin tức Nhu phi đột ngột chết!

Toàn cung kinh sợ!

Ôn Yến cũng hoảng sợ rất lâu, trong lòng mơ hồ ngửi thấy có mùi vị của âm mưu. Nhưng cô bất chấp những thứ này, Nhu phi chết rồi, Dương Bạch Phi chết rồi, trong trí nhớ của cô lưu lại kí ức của Dương Bạch Lan, tuy không cách nào coi nàng như em gái ruột, nhưng rốt cuộc vẫn có một phần tình nghĩa chị em. Cô rất khó chịu, nhất là ngày hôm qua mình vẫn nói chuyện với nàng ta. Nàng ta đã hoàn toàn không phải Nhu phi phách lối hung hăng ngày đó, ngược lại, nàng ta đã bình tĩnh lại, chỉ muốn yên ổn qua ngày.

Hôm nay cô mặc một xiêm áo màu hồng, thêu hoa hải đường đỏ thẫm, xiêm áo này coi như là khá rạng rỡ, đây là Thiên Sơn chọn cho cô, nói mấy ngày qua chuyện xui xẻo quá nhiều, ăn mặc rạng rỡ một chút để xua đi không khí u ám.

Như thế này đi tới xem Nhu phi không thích hợp, cho nên cô muốn đổi bộ khác, lại nghe thấy Bát Nương xông vào, sắc mặt có chút không tốt nói: “Hoàng thượng lệnh cho Chung Chương qua đây rồi.”

Ôn Yến nhìn Bát Nương, thấy dáng vẻ nàng ta cứng ngắc, trong lòng đã hiểu được chút, chuyện này, đại khái lại là hướng về phía cô.

Chung Chương dẫn hai tên thái giám đi vào, Chung Chương hành lễ, hai tên thái giám kia thì kiêu ngạo đứng sau lưng Chung Chương, con ngươi có chút khinh thường nhìn Ôn Yến.

Sắc mặt Chung Chương cũng có chút cứng lại, nói: “Ôn đại phu, Hoàng thượng mời ngài đi một chuyến tới Phiêu Nhứ cung!”

Ôn Yến ừ một tiếng, nói: “Được, ta thay xiêm áo trên người liền đi qua!”

Chung Chương do dự một chút, nói: “Hoàng thượng bảo ngài lập tức qua đó!”

Ôn Yến nói: “Xiêm áo này của ta không thích hợp, xin chờ ta một chút, lập tức xong ngay!”

Chung Chương chần chờ một chút, vẫn gật đầu, nói: “Được!”

Nhưng hai tên thái giám sau lưng kia bỗng nhiên xuất hiện, ngăn Ôn Yến lại, ngạo mạn nói: “Hoàng thượng có chỉ, bảo Ôn đại phu lập tức qua đó!”

Thiên Sơn tức giận nói: “Tìm cái chết mà, ngay cả chủ nhân nhà ta cũng dám cản?”

Hai tên thái giám kia không nhượng bộ chút nào, nói: “Đám nô tài cũng là phụng mệnh làm việc, mong Ôn đại phu đừng làm khó bọn nô tài!”

Ôn Yến cũng có chút tức giận, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra, chỉ nhàn nhạt nói: “Xin dẫn đường!”

Hai tên thái giám kia hừ một tiếng, đi lên trước, Chung Chương không lên tiếng, thấy hai người bọn họ ngạo mạn như vậy, không kiềm được đột nhiên giận dữ, từ phía sau lưng nhảy lên, đá mỗi tên một cước, hai tên thái giám ngã lăn như chó ăn phân, quay đầu nổi giận trợn mắt nhìn Chung Chương.

Chung Chương lạnh nhạt nói: “Không biết lớn nhỏ, có ta ở chỗ này, khi nào đến phiên hai ngươi nói chuyện? Cút sang một bên!”

Chung Chương dù gì cũng là tâm phúc bên cạnh Hoàng Đế, lại là thái giám tổng quản, hai người bọn họ có điều chỉ là nịnh hót Hoàng quý phi, quyền lực không tới tay, nói gì cũng đều là giả. Hôm nay bị Chung Chương giáo huấn, ngược lại là danh chính ngôn thuận, bọn họ không dám nói gì, chỉ ngượng ngùng đứng lên, ảo não đi theo Chung Chương.

Thiên Sơn ở một bên nói: “Chung công công thật là uy phong, thứ người như vậy phải dạy dỗ!”

Chung Chương thu biểu cảm lại, quay đầu hạ thấp giọng nói với Thiên Sơn: “Thiên Sơn cô nương và Bát Nương cô nương cũng phải đi theo!”

Thiên Sơn hiểu, nói: “Yên tâm đi, nhất định không rời nửa bước!”

Bát Nương căng thẳng, kéo Chung Chương nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Hoàng thượng hoài nghi cái chết của Nhu phi liên quan đến chủ tử của bọn ta sao?”

Chung Chương có chút khó xử, không nói nhiều, chỉ nhẹ giọng nói: “Tiểu nhân gây chuyện, cẩn thận một chút thì tốt hơn!”

Bát Nương nghi ngờ không yên, trịnh trọng nói với Chung Chương: “Chung công công, sau này xin giúp đỡ nhiều!”

Chung Chương lặng lẽ than thở một câu: “Chỉ sợ, ta cũng không nói nên lời!”

Cả đoạn đường Ôn Yến cũng không lên tiếng, đi theo Chung Chương một đường tới Phiêu Nhứ cung.

Nhu phi vẫn chưa báo tang, xa xa liền nghe thấy tiếng khóc của cung nữ, bước chân Ôn Yến có chút chậm chạp, nước mắt thấm trong hốc mắt, cưỡng bách không rơi xuống.

Bước vào Phiêu Nhứ cung, thứ đầu tiên đập vào mắt, là Tống Vĩnh Kỳ dùng con ngươi tức giận mà xa lạ nhìn cô, bên cạnh chàng, là Khanh Nhi đang đứng.

Cô đi thẳng vào, nhàn nhạt nhìn Khanh Nhi: “Nhanh như vậy đã tốt lên rồi?”

Khanh Nhi thay đổi sự dịu dàng hiền thục ngày xưa, gay gắt mà phẫn uất nói: “Ngươi đương nhiên muốn ta chết, nhưng ta sống lại, chắc ngươi rất thất vọng?”

Con ngươi Ôn Yến sắc bén nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Rõ ràng là chính ngươi muốn chết, cũng là ngươi tự tìm cái chết, có điều, ta quả thật cũng rất thất vọng, bởi vì ngươi thật sự đáng chết!”

Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên giận dữ, giơ tay liền muốn đánh xuống, Ôn Yến nắm chặt cổ tay chàng, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm chàng lạnh lùng nói: “Làm sao? Đau lòng rồi? Cảm thấy oan ức thay quý phi của chàng sao?”

Tống Vĩnh Kỳ thất vọng lắc đầu, “Trẫm không nghĩ nàng biến thành bộ dáng này, trẫm đã nói với nàng, trẫm đối với Nhu phi không có tình cảm, nàng vì sao ngay cả nàng ta cũng không buông tha?”

Trong lòng Ôn Yến có một loại tuyệt vọng xông tới, chàng có kiểm chứng qua sao? Nếu không kiểm chứng, vì sao phải để cô bị oan như vậy? Cô từng câu từng chữ nói: “Trước giờ ta chưa từng thay đổi, người thay đổi là chàng, ta không có hại Nhu phi, nếu không có chứng cứ cụ thể, xin Hoàng thượng đừng quả quyết xằng bậy thế.”

Khanh Nhi lạnh lùng nói: “Không chứng cứ cụ thể? Bà mai bên cạnh Nhu phi nói, Nhu phi từ Thái Vi cung của ngươi trở lại liền không thoải mái, nửa đêm còn ói ra máu đen, mời ngự y, ngự y xác thực nàng ta trúng độc. Mà nàng ta ở Phiêu Nhứ cung ăn tất cả mọi thứ đều thử qua rồi, không có độc, ngược lại, là trà từ Thái Vi cung của ngươi bưng ra quả thực có độc, ngự y cũng đã kiểm tra, loại độc này đúng là độc mà Nhu phi trúng, không phải ngươi hạ thủ thì còn ai?”

Ôn Yến không biện bạch, chỉ là lẳng lặng nhìn Tống Vĩnh Kỳ: “Ngươi cảm thấy là ta đã hạ thủ? Là ta muốn hạ độc hại Nhu phi?”

Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô, trầm lặng giống như chết, chàng chưa nói tin cũng chưa nói không tin, nhưng nhìn từ ánh mắt chàng, chàng tin tưởng lời Khanh Nhi.

Từng ngóc ngách trong tim Ôn Yến như chết đi, cô thật muốn cười to, người đàn ông này cùng cô trải qua nhiều chuyện như vậy, thế mà cứ như vậy tin cô là một người ác độc. Cô giải thích còn có ý nghĩa gì?

Trên mặt Tống Vĩnh Kỳ thoáng qua rất nhiều nhiều cảm xúc, thất vọng cùng khó chịu chiếm nhiều nhất, chàng vẫn luôn cảm thấy thẹn với Nhu phi, cũng không nguyện ý tin Ôn Yến sẽ hạ độc hại Nhu phi. Nhưng từ miêu tả và kết quả tra được từ cung nữ, chứng minh tình nghi lớn nhất là cô. Hơn nữa, Khanh Nhi sở dĩ tự vẫn, cũng là cô nặng lời kích thích Khanh Nhi. Dù cho mọi thứ chàng không muốn tin, nhưng ở trước mắt cũng không thể không tin.

Chàng nhìn Ôn Yến, trong con ngươi thoáng qua nghi ngờ và thất vọng, “Nàng nói cho trẫm, nàng có bỏ thuốc hại Nhu phi và Trần Vũ Trúc hay không?”

Ôn Yến ngước mắt, thản nhiên nhìn chàng: “Ta nói không có, ngươi tin không?”

“Các loại chứng cớ, tất cả chứng minh là nàng đã hạ thủ, hơn nữa, ngày đó Trần Vũ Trúc bệnh nặng, nàng quả thật có cách cứu nàng ta, nhưng nàng lựa chọn thấy chết mà không cứu.” Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi nói.

Ôn Yến cười lạnh: “Ngươi đánh giá cao ta rồi, y thuật của ta cũng không có cao minh như vậy.”

“Ngay cả người chết cũng có thể cứu sống, Trần Vũ Trúc bệnh cũng không phải là quá nặng…”

Ôn Yến gay gắt cắt đứt lời chàng, “Không nặng, vì sao ngự y liên thủ cũng không cứu được nàng ta? Ngự y không cách nào cứu được nàng ta là hợp lí có thể tha thứ được, còn ta không cứu được nàng ta chính là muốn hại chết nàng ta sao? Tống Vĩnh Kỳ, ngươi cũng quá tiêu chuẩn kép rồi!”

Khanh Nhi ở bên cạnh nói: “Sư huynh, muội biết huynh rất quan tâm tỷ ấy, nhưng suy cho cùng là mạng người, mà muội ngày xưa cho dù không thích Nhu phi và Trần Vũ Trúc lắm, cũng chưa từng nghĩ muốn bọn họ chết, muốn hạ độc hại sinh mạng của người khác để đổi lấy thứ mình mong muốn, loại người như vậy phải ác độc cỡ nào chứ?”

Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy của lời Khanh Nhi, sắc mặt càng khó coi. Chàng nhìn chằm chằm Ôn Yến, nói: “Nàng có gì giải thích không?”

Ôn Yến lại không nhìn chàng, mà là lạnh nhạt nhìn về phía Khanh Nhi: “Ngươi nói ta muốn hạ độc lấy sinh mạng người khác để đổi lấy thứ ta muốn, vậy thì, ta hỏi ngươi, thứ ta muốn là cái gì?”

Khanh Nhi khinh thường nói: “Còn phải hỏi sao? Không phải độc bá vị trí của Hoàng thượng và Hoàng hậu thì là gì!”

Ôn Yến lạnh lùng nói: “Đó là thứ ngươi muốn, không nên nghi ngờ người khác và ngươi xấu xa như nhau. Vị trí Hoàng hậu này, ta không yêu thích gì!” Cô chuyển mắt nhìn Tống Vĩnh Kỳ, từng câu từng chữ nói: “Còn về người đàn ông trước mắt không tin ta, ta cũng không yêu thích gì!”

Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô, lắc đầu một cái, mặt mũi nghiêm túc mà lạnh lùng, “Đúng vậy, nàng không thích, người nàng thích không phải trẫm, mà là Gia Cát Minh, từ khi mới bắt đầu chính là vậy, có đúng không? Nàng hồi kinh, người đầu tiên tìm là Gia Cát Minh, thậm chí thông đồng với hắn không để cho trẫm biết, thật là tình thâm ý đậm mà, ban đầu, nàng cũng không nên trở lại, mà nên cùng hắn bỏ trốn!”

Ôn Yến không muốn nói chuyện với chàng nữa, cô mất hết hứng thú nói: “Được, nếu như Hoàng thượng nghĩ như vậy, vậy thì mời trục xuất ta khỏi cung đi!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!