CHƯƠNG 166: MUỐN LẤY ĐI TÍNH MẠNG CỦA ÔN YẾN
Thiên Sơn ngồi đậy, sắc mặt nàng ta tuy chưa khôi phục căng bóng, nhưng đã không thấy vết gì nữa, cho có thể thấy cách trị liệu bằng châm cứu rất có hiểu quả. Chỉ là mấy ngày nay Ôn Yến không ngừng châm lên mặt của Thiên Sơn, thẩm thấu nước thuốc, bôi lên bột trân châu, lại cấp nước, thật sự dày vò Thiên Sơn gần hỏng.
Thiên Sơn nói: “Chủ nhân, người thật sự thần cơ diệu toán, thật sự có người đến!”
Ôn Yến điềm tĩnh ngồi trên ghế, nói: “Không phải ta thần cơ diệu toán, mà là ta đã hỏi ngươi trước đây tiếp xúc với người nào, ta sàng lọc từng người đều không thấy có ai khả nghi, duy nhất ngươi nói ngươi đã gặp Khanh Nhi, mà cô ta lúc đi qua người ngươi không cẩn thận đã va vào ngươi, ta nghĩ là cô ta đã gieo bệnh đậu mùa lên người ngươi, như vậy, mục đích cuối cùng của cô ta không khó để đoán!”
“Giỏi cho nữ tử độc ác, trong lòng cô ta muốn tất cả Thái Vi cung và Tư Không phủ đều đưa đi cách ly, chủ nhân, người quá giỏi mà, ngay cả loại bệnh đậu mùa không thể chữa được cũng có thể trị khỏi, hơn nữa, nương của ta và người đều không bị lây nhiễm!” Thiên Sơn sùng bái nhìn Ôn Yến.
Ôn Yến cười nói: “Không phải là ta giỏi giang gì, mà là loại mầm bệnh này vốn không phải không có cách gì để trị khỏi cả, chỉ là mọi người sợ bị truyền nhiễm, không có đại phu trị liệu, một khi đã kiểm tra là bệnh đậu mùa thì đưa đến khu cách ly, để tự sinh tự diệt, cho nên mới khiến mọi người đều tưởng rằng bệnh đậu mua không thể chữa trị được. Ta cùng mẫu thân của ngươi không bị lây nhiễm, là vì ta từng lấy chút mủ trên nốt đậu mùa trên người ngươi, hít vào khiến chúng ta phát bệnh, mà trước đó chúng ta đã phục dụng canh giải độc thanh nhiệt, tặng cường năng lực đề kháng, cho dù bị nhiễm, chỉ là triệu chứng nhẹ, chỉ là, một khi chúng ta đã bị lây nhiễm, cho dù triệu chứng rất nhẹ, sau này có thể miễn dịch cả đời!”
“Miễn dịch cả đời?” Có phải sau này chúng ta tiếp xúc với người bị bệnh đậu mùa, đều sẽ không bị nhiễm phải không? Sẽ không chết?” Thiên Sơn kinh ngạc hỏi.
“Không sai!” Ôn Yến cười giải thích.
Tư Không phu nhân khen ngợi: “Y thuật của Ôn đại phu thật sự xuất thần nhập hóa, ngay cả bệnh đậu mùa đều có thể trị khỏi, hơn nữa còn có thể miễn dịch, vậy sau này có người mắc bệnh đậu mùa, há không phải không cần sợ bị lây nhiễm rồi?”
Ôn Yến lắc đầu, nói: “Không hẳn, bệnh đậu mùa, được coi là bệnh dịch của thiên nhiên, người mắc bệnh đậu mùa có tỷ lệ tử vong vẫn rất cao, chỉ là thân thể Thiên Sơn có sức đề kháng tốt, cộng thêm thời gian chữa trị kịp thời, mới nhặt được cái mạng nhỏ về. Ở một số nơi, bệnh đậu mùa đã có loại vắc xin phòng ngừa, chính là một loại thuốc, tiêm vào cơ thể, sẽ sản sinh ra kháng thể, cả đời đều sẽ không mắc loại bệnh này, nhưng, ở nơi này, bệnh đậu mùa vẫn là hung thủ giết ngươi rất đáng sợ.”
“Có điều, người không phải để hai chúng ta có được kháng thể, hơn nữa sau này sẽ không bị nhiễm sao? Cũng có thể dùng cách này để những người khác tăng kháng thể, cũng không cần sợ loại bệnh đậu mùa này nữa hay sao?” Tư Không phu nhân nói.
Ôn Yến nói: “Cả nước có bao nhiêu người? Bọc mủ của bệnh đậu mùa rất khó thu thập, cho dù có thể thu thập, lại có bao nhiêu người có thể tin ta? Sẽ để ta thổi vào trong mũi của họ? Phu nhân người bằng lòng, là bởi vì người dùng tính mạng đi tin ta, nhưng người trong thiên hạ, dựa vào cái gì lại dùng tính mạng đến tin một người xa lạ?” Ôn Yến giải thích nói.
Có tiếng gõ cửa vang lên, và tiếng gọi: “Mở cửa!”
Ôn Yến cười điềm đạm, nói: “Phu nhân, trò chơi này phải xem người rồi!”
Tư Không phu nhân nhếch môi cười: “Ôn đại phu cứ yên tâm, xem tài diễn xuất của thiếp thân!”
Dứt lời, bà ta đi đến bên cửa, giọng điệu hoảng hốt nói: “Là ai?”
Người gõ cửa là người hầu dưới trướng của Trần Nguyên Khánh, hắn ta gõ cửa nói: “Mở cửa, Thánh thượng ở đây, còn không xa nghênh đón?”
Giọng của phu nhân hơi run, nói: “Thiếp thân chỉ là nữ tử trong nhà, không dám diện kiến Thánh giá, vẫn nên mời lão gia nhà ta tiếp giá!” Nói xong, bà ta ngồi trước bàn trang điểm, bôi một ít phấn vàng lên mặt, nhìn từ xa, giống y hệt mặt của Thiên Sơn lúc đầu bị bệnh đậu mùa.
Tên hầu quay đầu liếc nhìn Trần Nguyên Khánh, Trần Nguyên Khánh lạnh lùng nói: “Mở cửa!”
Dứt lời, hắn tiến lên một chân đá tung cửa ra, đại công tử nóng lòng tiến lên trước, một tay kéo hắn, nói: “Tướng quân, Thánh thượng ở đây, đừng kinh động Thánh thượng chứ!”
Trần Nguyên Khánh cho rằng đại công tử sợ hắn đi vào nhìn thấy bệnh tình của Thiên Sơn, cười lạnh nói: “Thánh thượng há là người nhát gan sao? Người lập tức tránh ra, nếu không bản tướng không khách khí!”
Đại công tử cũng không tránh, có chút tức giận nói: “Đã nói muội muội ta mắc bệnh đậu mùa, cũng cần chứng cứ sao? Nơi này tốt xấu gì cũng là khuê phòng của nữ tử, tướng quân ngài nói muốn vào thì vào, có phải quá không vô lễ hay không!”
“Phí lời! Sự việc quan hệ trọng đại, bệnh đậu mùa tính nguy hại rất lớn, thiên hạ đều biết, luật lệ triều ta, một khi phát hiện người bị bệnh đậu mùa, nhất định phải đem tất cả những người từng tiếp xúc qua với người bệnh, toàn bộ đi đến khu cách ly…” Trần Nguyên Khánh chưa dứt lời, cửa liền mở ra, Tư Không phu nhân xông ra, lao đến trước mặt của Trần Nguyên Khánh, một bên đánh một bên mắng: “Ăn nói hàm hồ, ai nói Minh Châu của chúng ta mắc bệnh đậu mùa? Minh Châu của chúng ta chỉ là lên mụn!” Bà ta không chừng áp sát, Trần Nguyên Khánh lúc đó mặc cẩm phục trắng thấy bị dính một ít dịch vàng.
“Mau, kéo bà ta ra!” Trần Nguyên Khánh hét lớn, muốn giơ tay đẩy Tư Không phu nhân, nhưng gương mặt “đặc sắc” kia của bà ta, buồn nôn không chịu được, không dám ra tay, chỉ biết quay đầu về sau hét.
Tống Vĩnh Kỳ thấy tình cảnh này sắc mặt cũng hơi biến, ban đầu chàng cho ràng bệnh tình của Thiên Sơn đã được khống chế rồi, nhưng bây giờ ngay cả Tư Không phu nhân đều bị lây nhiễm, vậy Ôn Yến đâu? Chàng kinh hoàng tìm kiếm bóng hình của Ôn Yến, từ cửa đang mở một nửa, thì nhìn thấy bóng hình của Ôn Yến, chàng muốn xông đến, Chung Chương lúc này lại lôi chàng lại, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, có điều cổ quái!”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn kỹ hơn, lại phát hiện Thiên Sơn ở trong lén lút cười trộm, tâm thần của chàng cũng ổn định lại, thấp giọng nói: “Nàng giỏi lắm Ôn Yến, lại giở cái trò này ra, chúng ta phải xem cho thật kỹ, xem kết cục của Trần đại tướng quân của chúng ta ra sao!”
Mấy vị y sĩ mặc y phục làm bằng giấy dầu vội vàng tiến lên kéo Tư Không phu nhân ra, bọn họ đều đeo găng tay, chân đi ủng da, kín mít từ đầu đến chân, làm tốt các biện pháp phòng bị, họn họ kéo Tư Không phu nhân ra, Trần Nguyên Khánh tức giận nói: “Mau, lập tức đưa đến khu cách ly, tất cả người trong Tư Không phủ này, đều đưa đến khu cách ly hết!”
Lãnh Ninh bước ra nói: “Ngự y đều chưa kiểm tra, tướng quân như thế nào biết là bệnh đậu mùa? Chuyện này còn chưa kiểm tra rõ thì đã muốn đưa đến khu cách ly, không phải quá coi thường tính mạng của người khác rồi sao?”
Trần Nguyên Khánh hổn hển nói: “Còn cần kiểm tra cái gì nữa? Không thấy trên mặt bà ta có nốt đậu mùa sao?”
Một vị ngự y bước lên: “Ngày đó Tư Không đại nhân vào cung mời ngự y, lúc đó, hạ quan đã khám cho thiên kim của Tư Không phủ, phát hiện tiểu thư Tư Không phủ đã mắc phải bệnh đậu màu. Mà hiện nay nhìn thấy bọc mủ trên mặt của Tư Không phu nhân, tin chắc cũng bị nhiễm bệnh rồi.”
Trần Nguyên Khánh trừng mắt nhìn Tư Không phu nhân, tức giận nói với đại công tử: “Nghe thấy chưa? Ngự y đều nói là bệnh đậu mùa, ngự y trước đây cũng chuẩn đoán qua!” Dứt lời, hắn nói với thị vệ: “Còn đứng ngây ra làm cái gì? Còn không mau đi bắt người dẫn đi?”
Chung Chương đứng một bên, chậm rãi nói: “Hừm, Trần đại tướng quân uy phong thật lớn, Hoàng thượng còn ở đây, nào đến lượt tướng quân hạ chỉ?”
Trần Nguyên Khanh hơi sững lại, nhìn các bách quan đứng quang đây, thấy mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, hắn biết bản thân có chút quá phận, sau đó chỉnh lại tinh thần, cúi người nói: “Hoàng thượng tha tội, vi thần là vì suy nghĩ đến long thể của Hoàng thượng, Hoàng thượng ở đây, người phụ nữ điên đó lại dám va vào, chắc đã bị nhiễm bệnh đến hồ đồ rồi!”
Tống Vĩnh Kỳ liếc nhìn hắn, điềm nhiên nói: “Trần đại tướng quân rất trung thành, thật sự khiến trẫm tán thưởng!”
Trần Nguyên Khánh nghe thấy lời nói ẩn ý của chàng, trong lòng lờ mờ hiểu rõ, hắn ở bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ đã lâu, biết khi chàng tức giận, ngược lại sẽ rất bình tĩnh. Hắn biết, Tống Vĩnh Kỳ bây giờ đang tức giận.
Nhưng, hắn nghĩ đến muội muội của mình đã chết thảm, việc đã đến nước này hắn vấn muốn bảo vệ nữ nhân kia, hắn đã lún quá sâu rồi. Hắn sao có thể để bọn họ được như ý chứ? Có chết, cũng phải báo mối thù này.
Hắn lùi sang một bên, trang nghiêm nói: “Hoàng thượng, vẫn nên lập tức làm theo luật lệ, đưa người của Tư Không phủ và Thái Vi cung đến khu cách ly, để giữ an toàn!”
Tống Vĩnh Kỳ còn chưa lên tiếng, Ôn Yến đẩy cửa đi ra, gương mặt của cô vẫn mịm màng như trước, không có bất kỳ triệu chứng bị nhiễm bệnh, cô đi đến bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ, hành lễ: “Tham kiến Hoàng thượng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!