CHƯƠNG 162: KHÔNG MUỐN QUẤY RẦY
Sau khi Khanh Nhi đi về, Tống Vĩnh Kỳ cho gọi Lãng Nguyệt, chàng chắp tay sau lưng đi một hồi trong ngự thư phòng, tâm tình vô cùng nôn nóng. Hôm nay Khanh Nhi đến điều tra tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, mặc dù nàng ta không nói ra ý đồ của mình nhưng nhiều lần nhắc tới thân phận của Ôn Yến. Vả lại, chàng còn phát hiện một chuyện rất kỳ quái đó chính là nàng ta xưng hô với người đẩy nàng ta xuống nước là Bạch Lan tỷ tỷ, ngày xưa quan hệ rất tốt với Nhu phi giờ lại lạnh nhạt câu nào cũng là Nhu phi mà không phải Bạch Phi tỷ tỷ.
Ở trong đó, nhất định có thứ gì mà chàng không biết.
“Lãng Nguyệt, ngươi đi điều tra một chút trong cung xem đến cùng là ai lưu truyền ra!” Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy rối như tơ vò, lúc đầu tất cả mọi chuyện đều đã làm theo từng bước, chàng cũng đã sắp xếp xong xuôi, nhưng Khanh Nhi hôm nay lại tới thăm dò khiến trong lòng chàng đại loạn, có phải còn một số người một số việc chàng chưa tính toán đến hay không?
“Hoàng Thượng, không cần điều tra đâu trong cung không có ai đàm luận về việc này!” Lãng Nguyệt nói.
“Vậy thì kì quái, nàng ta từ đâu lại biết được chứ? Nhất định nàng ta có nắm chắc nên mới đến thăm dò trẫm, nếu chuyện không chắc chắn nàng ta sẽ không tùy tiện đến đây.” Tống Vĩnh Kỳ cau mày nói.
Lãng Nguyệt cũng kỳ quái nói: “Không sai, người biết thân phận của Ôn đại phu chỉ có mấy người mà thôi, mà ai cũng không thể để lộ bí mật.”
Tống Vĩnh Kỳ hỏi: “Gần đây Trần Nguyên Khánh có hành động gì không?”
“Gần đây hắn ta đều bề bộn việc truyền thụ thuật vật lộn không có hành động gì mờ ám nhưng thỉnh thoảng sẽ gặp mặt riêng với Khanh Nhi, chỉ là nhìn thần sắc của hắn ta hình như có chút không thoải mái!” Lãng Nguyệt nói.
“Ừm, ngươi tiếp tục giám thị hắn ta, nếu hắn ta có hành động gì lập tức vào cung bẩm báo!” Tống Vĩnh Kỳ phân phó nói.
“Rõ!” Lãng Nguyệt chắp tay lui ra!
Trong lòng Tống Vĩnh Kỳ rất bất an, luôn cảm thấy Khanh Nhi đang trù tính thứ gì.
“Hoàng Thượng, Bát Nương đến rồi!” Lãng Nguyệt vừa lui ra, Chung Chương lại tiến vào bẩm báo.
“Mau truyền!” Tống Vĩnh Kỳ xoay người ngồi trở lại trên long ỷ.
Bát Nương tiến vào Chung Chương liền thuận tay đem cửa đóng lại. Bát Nương quỳ xuống vấn an: “Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng!”
“Cô cô không cần đa lễ, mau đứng lên đi!” Tống Vĩnh Kỳ nói, chàng đối với Bát Nương vẫn rất là tôn kính.
Bát Nương đứng dậy, cúi đầu nói: “Hoàng Thượng, đêm qua chủ tử xuất cung.”
“Trẫm biết!” Tống Vĩnh Kỳ nói.
Bát Nương ừ một tiếng, nói: “Nô tỳ biết Hoàng Thượng thần cơ diệu toán, hôm nay nô tỳ tới đây là có một chuyện muốn hỏi thăm Hoàng Thượng!”
“Chuyện gì?” Tống Vĩnh Kỳ hỏi.
Bát Nương dừng một chút, nói: “Kỳ thật việc này lúc đầu nô tỳ không nên tới hỏi Hoàng Thượng, nhưng nô tỳ cảm thấy so với dùng những phương thức khác đi điều tra còn không bằng tự mình đến hỏi Hoàng Thượng một chút. Nô tỳ muốn biết, Hoàng thượng có mấy vị sư muội sư tỷ?”
Tống Vĩnh Kỳ có chút kinh ngạc: “Sao ngươi lại hỏi cái này?”
Bát Nương đem toàn bộ chuyện hôm đó Lãnh Ninh tới nói gì bẩm báo với Tống Vĩnh Kỳ, cuối cùng lại nói: “Việc này lúc đầu chủ tử nói là không được nói cho Hoàng Thượng biết, nhưng nô tỳ tự mình suy nghĩ một chút thấy việc này can hệ trọng đại nên vẫn muốn tự mình đến hỏi Hoàng Thượng một chút, miễn cho chủ tử phải bôn ba điều tra bốn phía, gần đây nương nương đã quá cực khổ rồi.” Bát Nương nói như vậy, giọng nói có chút áy náy cảm thấy mình phải xin lỗi Ôn Yến, bởi vì Ôn Yến đã phân phó việc này không thể bẩm báo cho Hoàng Thượng.
Đột nhiên sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ thay đổi, hai mắt chàng trừng lớn, hô hấp cũng có chút dồn dập: “Có thật là Lãnh Ninh từng nói như vậy không?”
“Đúng là như vậy, Hoàng Thượng có thể tìm Lãnh Ninh hỏi thăm cho rõ ràng!” Bát Nương nói: “Điều nô tỳ sợ chính là những suy đoán này đều là thật, nàng ta ngay cả sư tỷ mình cũng có thể ra tay thì nhất định cũng sẽ ra tay với chủ tử, Bát Nương không thể trơ mắt đứng nhìn chủ tử hãm sâu vào nguy hiểm!”
Tống Vĩnh Kỳ thống khổ nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi, nói: “Chưa chắc đã là thật, Thanh Nhi và nàng ta tình cảm rất sâu đậm, sủng nàng ta còn hơn muội muội ruột thịt, nàng ta chắc là sẽ không hại Thanh Nhi đâu. Hơn nữa Thanh Nhi là cùng người ta bỏ trốn chứ không phải đã chết.”
“Nếu nàng ta chỉ có một vị sư tỷ, như vậy bài vị nàng ta đang thờ phụng ở trong cung chắc hẳn là vị sư tỷ này.” Bát Nương chắc chắn nói.
“Trẫm sẽ điều tra, ngươi đi xuống trước đi!” Tống Vĩnh Kỳ vô lực phất phất tay đuổi Bát Nương ra ngoài, tin tức này đối với chàng mà nói quả thực quá rung động. Năm đó ở trên núi, ba người bọn họ sống vô cùng vui vẻ cơ mà? Trong tâm trí chàng chỉ muốn lưu giữ khoảng thời gian hạnh phúc khoái hoạt kia, đó là đoạn hồi ức quan trọng vẫn luôn chiếm cứ phân lượng lớn ở trong lòng chàng.
Trong lòng chàng sư phụ chính là cha đã cho toàn bộ tuổi thơ chàng tràn đầy yêu thương cưng chiều, Khanh Nhi và Thanh Nhi là muội muội của chàng đều là người một nhà, tình cảm như anh em ruột thịt. Lúc thời niên thiếu khí thịnh chàng không biết tình cảm là gì nên có động tâm đối với Thanh Nhi, nhưng nếu như vì điều này mà hại chết Thanh Nhi trong lòng chàng sẽ day dứt cả một đời.
Bát Nương đành phải lui xuống, nàng ta luôn luôn không phải người nhiều chuyện, nếu chủ tử căn dặn nàng ta không nói nàng ta nhất định sẽ không nói. Nhưng nàng ta sợ Khanh Nhi này nếu ngay cả sư tỷ của mình cũng có thể ra tay, vậy nàng ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn đối phó với chủ tử. Lại thêm bây giờ chủ tử đang ở ngoài cung cùng với Thiên Sơn, chuyện này không truyền ra ngoài còn tốt, một khi truyền ra rồi chỉ sợ người có rắp tâm khác sẽ trắng trợn lợi dụng việc này náo một trận.
Tống Vĩnh Kỳ lệnh cho Lãng Nguyệt cử ra nhiều nhân thủ tìm kiếm nơi ở của Thanh Nhi và A Ngưu. Nhưng việc này lại cần phải âm thầm tiến hành không thể gióng trống khua chiêng được. Chàng vẽ ra chân dung của Thanh Nhi và A Ngưu lệnh cho ám vệ tìm kiếm hỏi thăm bốn phía, mặc dù thiên hạ lớn nhưng hai người bọn họ tuy nói là bỏ trốn nhưng không phải chạy trốn kẻ địch cho nên sẽ không ẩn núp, chắc chắn là tiếp tục sinh sống ở một chỗ nào đó, chỉ cần ở lâu tại một chỗ nhất định sẽ tìm được.
Đêm nay, chàng sẽ đi vào Vĩnh Minh cung. Đây là nơi Khanh Nhi sống đầu tiên sau khi chuyển về đây, chính vì muốn Lãnh Ninh đi dò xét chuyện bài vị. Lúc chạng vạng tối chàng đã truyền triệu qua Lãnh Ninh, Lãnh Ninh cũng chắc chắn mình không nhìn lầm.
Cho nên, chàng quyết định tự mình đến một lần.
Trong Vĩnh Minh cung đèn đuốc sáng trưng, Tống Vĩnh Kỳ dạo chơi đi vào, bên người chỉ dẫn theo Chung Chương.
Khanh Nhi đang chong đèn đọc sách, nàng ta mặc một bộ váy dài màu bạch ngọc, tóc đen xõa trên bờ vai, trên người tản ra một mùi thơm, xem ra là nàng ta vừa tắm rửa xong, sắc mặt vẫn còn ửng đỏ ở dưới ánh đèn lộ ra mười phần hấp dẫn mê người.
Từ lúc nào mà tiểu nha đầu kia đã trở thành một đại cô nương trưởng thành!
Đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ than nhẹ hi vọng nàng ta vẫn là tiểu nha đầu năm đó, đáng tiếc, người đều sẽ thay đổi!
“Sư huynh, đã trễ như vậy sao huynh còn tới đây?” Khanh Nhi lộ ra vẻ mặt cao hứng sau đó liền giật mình một cái lập tức cười nhẹ nhàng đứng dậy chào hỏi.
Tống Vĩnh Kỳ chỉ ừ một tiếng ngồi xuống bên cạnh người nàng ta, nói: “Đúng vậy, nhớ muội nên đến nói chuyện với muội một chút.”
Khanh Nhi tươi cười như hoa: “Khó có được, bây giờ sư huynh là người bận rộn mà vẫn còn quan tâm tới người tiểu sư muội này, cho dù chỉ là dỗ dành muội nhưng trong lòng muội cũng rất cao hứng rồi!”
“Có lẽ thời gian này quá bận bịu cộng thêm mọi chuyện không được như ý cho nên muốn lên núi ngày xưa của chúng ta ở một thời gian. Không biết bây giờ Thanh Nhi thế nào rồi? Có lẽ đã cùng A Ngưu sinh mấy tiểu tử mập mạp rồi cũng nên?” Tống Vĩnh Kỳ cười cười nói.
Khanh Nhi đem sách vở để lên bàn, đưa tay cuốn một chút tóc, ánh mắt dường như hiện lên một chút khác lạ, Tống Vĩnh Kỳ còn chưa kịp bắt được nàng ta đã khôi phục lại thần sắc như thường, lại cười nói: “Nhất định là như vậy, tỷ ấy đi cũng được sáu năm rồi!”
“Thời gian sáu năm trôi qua thật nhanh, ngay cả lúc sư phụ qua đời muội ấy cũng không trở về. Muội ấy thật sự là quá nhẫn tâm!” Tống Vĩnh Kỳ thở dài một cái.
“Sợ là tỷ ấy cũng không biết chuyện này!” Khanh Nhi miễn cưỡng cười một tiếng: “Hơn nữa sư tỷ luôn luôn kính trọng cha, nếu tỷ ấy biết chắc chắn sẽ trở lại.”
“Không bằng trẫm cho người đi tìm muội ấy, chờ đến thanh minh năm sau ba người chúng ta cùng nhau trở về bái tế sư phụ!” Tống Vĩnh Kỳ bỗng nhiên nói.
Khanh Nhi gật gật đầu: “Cũng tốt, muội cũng muốn trở về bái tế cha một chút.” Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Chỉ là, bây giờ sư tỷ chắc chắn cùng A Ngưu ca sinh hoạt rất tốt, chúng ta cũng không nên tới quấy rầy bọn họ!”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Khanh Nhi: “Nhưng đã nhiều năm như vậy, muội cũng không nhớ Thanh Nhi sao?”
Nụ cười của Khanh Nhi có chút âm trầm, nói: “Đương nhiên là nhớ, rất nhớ là đằng khác, nhưng nhớ cũng có ích gì đâu? Tỷ ấy trốn đi không gặp chúng ta, nếu tỷ ấy nguyện ý gặp chúng ta thì đã sớm vào kinh rồi. Sư huynh cũng đăng cơ lâu như vậy rồi nếu tỷ ấy muốn tìm chúng ta không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Đến nay vẫn không có tin tức của bọn họ chứng tỏ bọn họ cố ý trốn tránh chúng ta.”
Tống Vĩnh Kỳ ừ một tiếng: “Đúng là như vậy, được rồi, nếu muội ấy đã cố ý muốn trốn tránh chúng ta, vậy chúng ta cũng không nên đi quấy rầy cuộc sống của bọn họ, chỉ là đã xa cách nhiều năm không gặp, ta rất nhớ bọn họ!”
“Sao muội không nhớ sư tỷ chứ? Muội còn có rất nhiều chuyện muốn nói với tỷ ấy, chỉ mong tỷ ấy sống thật tốt!” Khanh Nhi sâu kín nói.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn nàng ta rồi bỗng nhiên đưa tay xoa xoa tóc của nàng ta, cười nói: “Được, tiểu cô nương của chúng ta cũng bắt đầu biết đa sầu đa cảm rồi, sư tỷ của muội yêu thương muội như thế, muội ấy biết muội luôn nhớ tới muội ấy nhất định cũng sẽ trở về thăm muội!”
Lúc đó, gió xuyên qua cửa lớn xông thẳng từ gian ngoài tiến vào, thổi cho màn che trong điện chập trùng không thôi, nhánh cây cao lớn ngoài cửa bị gió quật giống như giương nanh múa vuốt lại giống như quỷ mị kinh khủng. Khanh Nhi kinh ngạc nhìn ra bên ngoài toàn thân giật mình một cái.
Tống Vĩnh Kỳ lo lắng hỏi thăm: “Muội bị lạnh đúng không? Thời tiết này đúng là thay đổi bất thường vừa qua Trung thu mà dường như mùa đông giá rét đã sắp đến rồi!”
Khanh Nhi lẩm bẩm: “Tới cũng tốt, muội cũng rất ghét thời tiết nóng bức!”
Ngày hôm sau, sắc trời quả thật liền trở nên âm u, chân trời mây đen đen kịt, một tiếng sấm vang trời phá vỡ sáng sớm yên tĩnh, ngay sau đó là một tiếng vang ầm ầm thật lớn, bầu trời giống như bị nứt ra một lỗ hổng thật lớn, mưa rào tầm tã cứ như vậy gào thét rơi xuống giống như muốn đem tất cả ô uế giữa trời đất đều rửa ráy sạch sẽ.
Một ngày không lên triều, Tống Vĩnh Kỳ giờ thìn mới phê duyệt xong tấu chương, đêm qua chàng một đêm không ngủ đều đang suy nghĩ về Lãnh Ninh.
“Tư Không Phủ có tin tức gì truyền đến không?” Lúc Chung Chương thay quần áo chàng liền hững hờ hỏi thăm.
“Hồi Hoàng Thượng, vẫn chưa có tin tức truyền đến!” Chung Chương nhẹ giọng hồi đáp: “Ngược lại là Lãnh đại nhân hôm nay có vào cung xin Hoàng thái hậu ban thưởng linh chi, nói là muốn cứu người.”