CHƯƠNG 139: CỨU NGƯỜI CÒN BỊ NGĂN CẢN
Đi vào phủ Tư Không, chỉ thấy xe cộ như nước.
Ôn Yến vén rèm lên, lại một lần nữa cảm nhận được danh tiếng của Tư Không đại nhân trong triều.
Hai hàng xe ngựa thật dài, khoảng hai mươi mấy chiếc, người trong xe ngựa đã tiến vào phủ, chỉ còn hạ nhân nghiêm túc đứng bên cạnh xe chờ đợi, mặt trời chiếu ngay đỉnh đầu, cho dù đều là những người to lớn nhưng cũng không tìm bóng cây để hóng mát. Chắc chắn đã có rất nhiều ghé thăm và rời đi.
Thiên Sơn cũng ngạc nhiên: “Nhiều người như vậy!”
Lãnh Ninh giải thích nói: “Đúng vậy, bách quan trong triều biết sư nương xảy ra chuyện, đều đến đây thăm nom an ủi, có biết danh y cũng đều mang tới điều trị.”
Thiên Sơn cười lạnh: “Ông già kia giao thiệp cũng không tệ!”
Khó trách Tống Vĩnh Kỳ đau đầu như vậy, Tư Không, một quan viên nhất phẩm, đã từng làm rất nhiều chức vụ trong các bộ ngành, cả đời công chính nghiêm minh, không tham ô, không làm việc bất hợp pháp, rất được bách quan yêu quý, cũng bởi vì từng ở nhiều bộ ngành khác nhau cho nên có không ít môn sinh, gọi hắn là ân sư giống như Lãnh Ninh, chắc chắn có không ít người.
Lãnh Ninh dẫn Ôn Yến cùng Thiên Sơn đi vào, bên trên hành lang có mấy đại phu ôm hòm thuốc lắc đầu đi tới, vừa đi vừa nói nhỏ: “Tiểu công tử rõ ràng đã không cứu được, lão phu nhân còn có một chút hi vọng sống, chỉ là mất máu quá nhiều, một khi rút cây gậy trúc ra, nhất định dẫn đến một lượng máu lớn chảy ra, tại hạ thật sự là không có chắc chắn!”
“Đúng vậy, hơn nữa cây gậy trúc đâm xuyên qua lưng, nhất định tổn thương tới nội tạng, bây giờ hơi thở rối loạn, mạch đập nặng nề, chỉ sợ cũng khó cứu được!”
“Vừa rồi ta nhìn thấy Gia Cát thần y tới, hi vọng hắn có cách, lão phu nhân cả đời làm từ thiện, thật hi vọng bà có thể thoát khỏi một kiếp này, chỉ đáng thương cho tiểu công tử.”
Ôn Yến liền giật mình: “Gia Cát cũng tới?”
Lãnh Ninh trả lời nói: “Đúng vậy, lúc trước khi tại hạ ra ngoài, ân sư sai người đi mời Gia Cát thần y!”
Thiên Sơn nói: “Nếu Gia Cát Minh tới, vậy còn mời chủ nhân nhà chúng ta làm gì? Gia Cát Minh y thuật cũng rất cao minh, hắn nói không cứu được, chủ nhân chúng ta cũng bất lực.”
Tay chân Lãnh Ninh nhất thời luống cuống: “Vậy làm sao bây giờ?”
Ôn Yến nói: “Cũng đã tới rồi, đi xem một chút xem sao.”
Ở cửa gian phòng của lão phu nhân, rất nhiều người đứng đấy, trong đó có quan viên mặc thường phục cùng đại phu, cũng có người làm trong phủ.
Lúc Ôn Yến đi đến, Gia Cát Minh đang từ trong phòng đi ra, vẻ mặt Tư Không đại nhân đau buồn và bất lực, đi phía sau Gia Cát Minh. Mà phía sau còn có mấy chàng trai trẻ tuổi, chắc là con trai của Tư Không đại nhân.
Gia Cát Minh ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Yến, có chút sừng sờ, nói: “Sao nàng lại tới đây?”
Ôn Yến hỏi: “Tình hình thế nào?”
Gia Cát Minh lắc đầu: “Không biết bắt đầu từ đâu!” Gia Cát Minh nói như vậy, hình hình nhất định rất nghiêm trọng, chắc không chỉ riêng phần bụng bị thương.
Tư Không đại nhân trừng mắt nhìn Ôn Yến: “Ngươi tới làm cái gì?”
Một chàng trai vành mắt đỏ hoe đứng phía sau hắn ta tiến lên hỏi Lãnh Ninh: “Vị này là…?”
“Vị này là Hoàng Quý Phi, ngự y nói nàng y thuật cao minh, ta cố ý mời tới!” Hắn nhìn Tư Không đại nhân, nói: “Ân sư, hãy để Hoàng Quý Phi vào xem một chút, có lẽ, sư nương có thể được cứu!”
Tư Không cắt ngang, cả giận nói: “Không cần, Gia Cát thần y cũng không có cách, nàng có năng lực gì? Hoàng Quý Phi mời trở về đi, Tư Không phủ của ta cánh cửa thấp, không nghênh đón được ngài!”
Quan viên phía dưới tất cả đều nhìn vào Tư Không đại nhân, cũng khó hiểu nhìn Ôn Yến, giống như nói vị Hoàng Quý Phi này không mời mà tới, đúng là không cần mặt mũi.
Thiên Sơn nổi trận lôi đình: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn đến? Không phải tên khốn kiếp này cầu xin chúng ta, chúng ta còn chưa tới đâu! Lão già, ông nhớ cho kỹ, không phải Phi Long Môn của chúng ta đối địch với ông, mà là ông cố ý làm khó dễ Phi Long Môn của chúng ta.”
Dứt lời, muốn kéo Ôn Yến rời đi.
Ôn Yến lẳng lặng hất ra nàng, nhìn về phía Gia Cát Minh, hỏi: “Ngoại trừ vết thương ở bụng, còn có gì nữa không?”
Gia Cát Minh nói: “Chính xác, các vị trí cơ thể đều có thương tích, gãy xương nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, chỉ sợ coi như ép lấy cây gậy trúc ra, cũng chỉ gây đau đớn mà thôi.”
Ôn Yến vốn định vào xem, nhưng Tư Không đại nhân kiên quyết như thế không cho cô đi vào, hơn nữa nghe Gia Cát Minh kể rõ, tình huống hẳn là rất nghiêm trọng, cho dù mình đi vào cũng chưa chắc có thể cứu trở về, cho nên, cô ừ một tiếng, hướng Thiên Sơn nói: “Chúng ta đi thôi!”
Lãnh Ninh vội vàng đưa tay ngăn lại, sốt ruột mà nhìn Tư Không đại nhân: “Ân sư, người cũng đã tới, để Hoàng Quý Phi vào xem một chút đi, chỉ cần có một chút hi vọng sống cũng không thể từ bỏ!”
Thiên Sơn cười lạnh nói: “Ngươi thật sự là kỳ quái, người nhà người ta đều nói không cứu được, một người ngoài như ngươi xem náo nhiệt cái gì? Người ta chết liên quan gì tới ngươi?”
Lãnh Ninh vành mắt đỏ lên, hắn liền quỳ xuống, cầu xin Tư Không đại nhân: “Ân sư, ta từ nhỏ mất mẹ, sư nương coi ta như con đẻ mà đối đãi, bây giờ còn có một chút hi vọng sống, cho dù như thế nào cũng không thể từ bỏ!”
Tư Không đại nhân đỡ Lãnh Ninh dậy, thở dài một câu nói: “Lãnh Ninh, đứng lên đi, sư nương của ngươi đã không được, đừng tiếp tục giày vò nàng, để nàng ra đi thôi! Hơn nữa, sư nương của ngươi một đời ngay thẳng, chưa từng làm bất cứ điều gì trái với lương tâm, quang minh lỗi lạc cả đời, coi như miễn cưỡng cứu được một mạng, cũng chỉ là để thanh danh nàng bị hao tổn, thiếu người ta một mạng, tội gì mệt mỏi như vậy?”
Ôn Yến đeo hòm thuốc, hướng Thiên Sơn nói: “Đi!” Trong lòng cười lạnh, thật sự là buồn cười, sinh mệnh chính là sinh mệnh, từ khi nào Ôn Yến lại bị ma quỷ chán ghét như vậy? Ngay cả khi cô chủ động tới cứu mạng người mà người tha cũng không thèm. Thà chết cũng không thèm. Loại khuất nhục này đập thẳng vào đầu cô, gần như cô tủi thân đến muốn khóc, nhưng cô vẫn ngẩng cao đầu đi thẳng ra ngoài mà không nhìn bất cứ ai.
Lãnh Ninh ngăn lại, cầu khẩn nói: “Hoàng Quý Phi…”
Ánh mắt Ôn Yến đóng băng, khí thế bức người, cúi đầu quát lớn một câu: “Cút ngay!”
Lãnh Ninh sửng sốt một chút, trước đó chưa bao giờ thấy Ôn Yến từng nổi giận, cô vẫn luôn dịu dàng lạnh nhạt như vậy, thậm chí lần trước trong cung hắn giận mắng cô, đưa kiếm muốn giết cô, cô cũng không hề có biểu hiện tức giận. Nhưng bây giờ, gân xanh trên trán bất ngờ xuất hiện, khuôn mặt lạnh lùng như băng, đôi mắt như hàn băng trong vực sâu tràn ra bên ngoài. Khí thế lạnh lùng này làm cho hắn vô thức lùi về phía sau mấy bước.
Gia Cát Minh tiến lên phía trước nói: “Ôn Yến, ta đi cùng nàng!” Nói xong, liền tiến lên cầm lấy hòm thuốc trên người Ôn Yến cùng cô rời đi. Trên khuôn mặt hắn dường như mang theo tức giận, chuyện Tư Không đại nhân nhằm vào Ôn Yến hắn đã nghe nói, nhưng không nghĩ tới lại ác liệt như vậy. Hắn không thể để Ôn Yến nhận bất kỳ uất ức nào.
Vừa đi ra được mấy bước, trước mặt có một tên hạ nhân vội vã đi tới, còn chưa tiến vào cổng đã vội vã nói: “Lão gia, thiếu phu nhân quá đau lòng, lại xảy ra chuyện rồi!”
Vị công tử mới hỏi Lãnh Ninh Ôn Yến là ai sợ hãi kêu lên một tiếng, bước chân chạy vội ra ngoài.
Đại phu trong phủ đều rời đi, chỉ có hai người Ôn Yến cùng Gia Cát Minh vẫn còn ở đó.
Gia Cát Minh không quay đầu lại, trực tiếp kéo Ôn Yến ra ngoài.
Vừa ra đến cửa phủ, vị công tử vừa rồi đã bước nhanh đuổi theo tới, trong lòng như có lửa đốt nói: “Gia Cát thần y, cầu xin ngài đi xem vợ ta một chút.”
Đại phu trong phủ xem bệnh cho lão phu nhân xong đều đã rời đi, chỉ có Gia Cát Minh vẫn còn ở đó. Cho nên, Trương công tử liền đuổi theo cầu xin Gia Cát Minh.
Gia Cát Minh và Ôn Yến đều hiểu làm nghề đại phu này đôi khi phải từ bỏ một vài thứ, ví dụ như tự trọng, ví dụ như mặt mũi, ví dụ như một bụng đầy tức giận.
Gia Cát Minh ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, Ôn Yến biết suy nghĩ của hắn, nói: “Ta cùng ngươi đi xem một chút!” Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Trương công tử: “Ta vào xem có gì đáng ngại không?”
Trương công tử không phải người trong quan trường, cũng không biết vì sao phụ thân nhắm vào cô, nhưng bây giờ là lúc nguy cấp, làm sao quan tâm được mấy thứ ân oán này, hắn vội vàng nói: “Hoàng Quý Phi mời đến!”
Đầu Trương thiếu phu nhân chảy máu, bên trong gian phòng loạn thành một đoàn, nàng bị mấy thị nữ đè trên giường, trên mặt đất, trên gối, trên chăn đều là máu tươi, cả phòng đầy mùi máu nồng nặc.
Gia Cát Minh vội vàng tiến lên cầm máu cho nàng, người nàng không ngất đi, tâm tình hết sức kích động. Trương công tử tiến lên ấn nàng xuống, đỏ mắt nói: “Con đã không còn, nương cũng không được, ngay cả ngươi cũng muốn bỏ vi phu mà đi sao? Vi phu còn có thể tiếp tục sống sao?”
Tư Không đại nhân cũng ở đó, hắn giống như là chỉ trong chốc lát già đi rất nhiều, lưng gù, tùy ý để Lãnh Ninh đỡ ngồi xuống trước giường, trên giường có một đứa trẻ nhỏ tuổi đang nằm, dường như đã không còn hơi thở.
Ôn Yến vốn cho rằng đứa bé kia đã chết, nhưng nhìn kỹ một chút lại thấy ngực đang phập phồng một chút.
Cô ngẩn người, đi lên phía trước, đứa bé kia khoảng năm sáu tuổi, trên mặt không thấy có vết thương, nhưng trên quần áo dính đầy máu, bộ ngực hơi nhô lên, dưới gối có tia màu đỏ.
Tư Không đại nhân thấy cô đến gần, mặt mũi tràn đầy tức giận, bộ râu xám nhếch lên, tức giận nói: “Ngươi còn không đi? Ngươi tới làm gì?”
Ôn Yến ngồi ở trước giường, hướng Thiên Sơn nói: “Bắt hắn kéo ra ngoài cho ta!”
Thiên Sơn nhất thời không biết cô nói ai, hỏi: “Già hay là trẻ?”
Ôn Yến từ trong hòm thuốc lấy một cây châm dài nhỏ, cây châm này dài khoảng bằng chiếc đũa ngắn, nhưng lại mỏng như lông tơ, cô đặt tay lên cổ tay của đứa trẻ, nhàn nhạt trả lời Thiên Sơn nói: “Lão già!”
Tư Không đại nhân thấy cô lấy kim châm, lập tức nhảy dựng lên, túm tay Ôn Yến, tức giận nói: “Ngươi muốn làm cái gì? Người chết cũng đã chết ngươi còn muốn giày vò nó? Ngươi cái đồ họa thủy, bản quan cần phải xin thánh chỉ giết ngươi.”
Gia Cat Minh ở bên kia cứu Thiếu phu nhân thấy Ôn Yến lấy kim châm, trong lòng thả lỏng, hướng về phía Trương công tử đang ôm Thiếu phu nhân nói: “Nàng ra châm, chứng tỏ đứa trẻ có thể cứu, nhanh đi khuyên can Tư Không đại nhân!”
Trương công tử ngạc nhiên, trong lòng mừng như điên: “Gia Cát thần y nói là sự thật?”
“Thật giả, một lát nhìn là biết, nhưng là nếu như Tư Không đại nhân náo loạn, ngay một chút hi vọng sống cũng mất!” Gia Cát Minh thản nhiên nói, hắn đã cầm máu cho Thiếu phu nhân, tinh thần Thiếu phu nhân hoàn toàn tỉnh táo, một mực khóc, nghe được lời của Gia Cát Minh, nàng dường như không dám thở, chỉ sợ đây là ảo giác.