CHƯƠNG 138: PHỦ TƯ KHÔNG XẢY RA CHUYỆN
Thiên Sơn hỏi thăm được vì sao Y quán bị người ta phá hoại, là một vài môn sinh của đại nhân Tư Không biết Ôn Yến từng ở đây khám bệnh, cho nên đến đây tìm hiểu lai lịch của Ôn Yến, Gia Cát Minh nghĩ bọn họ có ý đồ nên liền trở mặt ra tay đánh nhau.
Ôn Yến ngạc nhiên, cô sững sờ nói: “Gia Cát Minh xưa nay không phải là người dễ xúc động, người ta muốn hỏi chuyện của ta, trả lời tùy tiện vài câu là được, không cần thiết phải thế này.”
Thiên Sơn nhún vai: “Ai biết hắn nghĩ như thế nào chứ? Nhưng là…” Thiên Sơn nhìn Ôn Yến: “Mắt mù đều có thể nhìn ra hắn thích ngài, lần này chúng ta không nên trở về đây.”
Ôn Yến bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng chọc thủng lớp giấy cuối cùng giữa ta và Gia Cát Minh, có để cho người khác sống hay không? Ta trở về đây là có lý do. Ngươi không phát hiện được trên đường Lãng Nguyệt luôn đi theo chúng ta sao? Thứ hai, ta phải dùng mười ngày này, để người Phi Long Môn đi điều tra Khanh Nhi.”
“Ngài vẫn nghi ngờ nàng hạ độc hại Trần Vũ Trúc?” Thiên Sơn chuyển đến ngồi trên ghế bên cạnh Ôn Yến.
“Đúng vậy, ta quả thực nghi ngờ nàng. Ta vốn là muốn đi tìm Dương Bạch Phi, nhưng nếu ta gặp Dương Bạch Phi, nàng ta có thể gặp nguy hiểm.” Ôn Yến nói.
Thiên Sơn lắc đầu: “Không thể nào? Nàng muốn hại chết Dương Bạch Phi, đã sớm có thể ra tay, cần gì chờ tới bây giờ?”
“Ngươi cho rằng những người phụ nữ bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ liên tiếp xảy ra chuyện, sẽ không có người nghi ngờ nàng sao? Nàng không giết Dương Bạch Phi, là bởi vì Dương Bạch Phi đã không còn uy hiếp gì với nàng nữa.”
“Chủ nhân nói cũng có lý, hiện tại Hoàng Thượng căn bản không thèm ngó tới Nhu Phi, ghét còn không kịp, cho nên Khanh Nhi lưu lại cho nàng một mạng.” Thiên Sơn gật đầu tán thành.
Chỉ là phân tích như vậy nhưng Ôn Yến vẫn còn vài việc chưa nghĩ ra. Khanh Nhi vì sao lại xác định Dương Bạch Lam hung thủ sát hại nàng? Theo như cô biết, Dương Bạch Lam cũng không phải là hung thủ. Mà Tống Vĩnh Kỳ cũng đã nói, căn cứ lời khai ngày hôm đó cùng suy luận, nếu như Dương Bạch Lam không phải là hung thủ, vậy hung thủ chính là Dương Bạch Phi, nếu như Dương Bạch Phi đẩy Khanh Nhi xuống nước, như vậy Khanh Nhi nhất định biết, dựa vào tính cách của nàng, không có khả năng chịu đựng Dương Bạch Phi đến tận bây giờ, trừ khi nàng còn có âm mưu khác.
Thiên Sơn đứng lên nói: “Vậy ta lập tức đi hạ lệnh, sai người giám sát chặt chẽ Khanh Nhi.” Nói xong, xoay người đi ra.
Tình hình Y quán bị thiệt hại cực kỳ nghiêm trọng, có lẽ cải tạo sẽ phải tốn một khoảng thời gian. Y quán tạm thời đóng cửa, người bệnh đều kêu khổ không ngớt, thầy thuốc tấm lòng như cha mẹ, Gia Cát Minh thấy cảnh này trong lòng rất khó chịu.
Ôn Yến cũng đi đến Y quán giúp thu dọn, Gia Cát Minh thuê mấy người công nhân đến dọn dẹp mấy đồ hư hỏng, sau đó Ôn Yến ghi lại những đồ vật cần mua. Bàn ghế các loại có thể mua về ngay, cửa bị hỏng cũng có thể sửa trong vài ngày, nhưng tủ thuốc tất cả đều bị hỏng, phải mời thợ mộc đến làm một cái khác, muốn nhanh cũng phải tốn ít nhất mười ngày.
Mười ngày nếu không thể mở cửa khám bệnh, thời gian của Ôn Yến cũng hết sức khó khăn. Hiện tại khi cô dừng lại liền điên cuồng nghĩ đến Tống Vĩnh Kỳ, chỉ mong lúc bận rộn có thể làm cho mình ít đau khổ một chút, nhưng vây giờ Y quán không thể mở cửa khám bệnh, cuống sống của cô cũng rất khó khăn.
Ngày hôm đó Thiên Sơn từ bên ngoài trở về, mặt mày hả hê nói: “Thật đáng đời lão già chết tiệt kia, sao không giết chết hắn? Đáng thương cháu của hắn, chỉ mới có năm tuổi.” Vừa cười trên nỗi đau khổ của người khác, nhưng câu cuối lại có chút bi thương.
Ôn Yến đang ngồi xổm trong sân giặt quần áo, cô chà xát quần áo lên tấm ván mấy lần, lau mồ hôi hỏi Thiên Sơn: “Ngươi lẩm bẩm nói cái gì đó? Thứ gì không còn?”
Thiên Sơn ngồi xổm xuống, giành lấy bộ quần áo cô đang giặt, nói: “Cái lão già ngang ngược càn rỡ kia, mời gánh hát trở về, dựng một cái nhà ở phía tây, nói là muốn chúc mừng sinh nhật lần thứ sáu mươi lăm của hắn, kết quả là sân khấu kịch kia bị sập, cháu trai và vợ của hắn đều bị đè ở dưới, đứa trẻ kia sắp chết, ngự y trong cung đều đi qua, không cứu được, đang chờ chết rồi.”
Ôn Yến ngạc nhiên: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Thiên Sơn bĩu môi: “Chủ nhân thương hại hắn? Ngài không nên quên hắn đã từng mắng ngài như thế nào?”
Ôn Yến nói: “Hắn mắng ta, ta cũng không có bị thương chút nào, càng không tức giận với hắn, ngược lại là hắn tuyệt thực để phản đối làm hại thân thể của mình, cho dù hắn tức giận với ta những chính hắn bị tổn thương nhiều hơn. Hơn nữa, tội lỗi cũng không liên quan đến vợ con, cháu của hắn mới chỉ có mấy tuổi, cứ như vậy không còn, không phải khổ sở hay sao?”
Thiên Sơn hừ một tiếng: “Ta chỉ thương hại đứa bé đó, người đáng chết lại không chết, người không đáng chết lại chết, cái này gọi là người già tạo nghiệp con cháu hưởng, ai bảo hắn không biết phân biệt tốt xấu. Không chừng là lão chủ nhân của chúng ta ở trên trời trừng phạt hắn.”
“Được rồi, bà cô ngươi như thế nào lại mang cả Hoàng tổ mẫu ra đây? Chuyện này nói thế nào đi nữa cũng là chuyện đáng buồn.” Trong lòng Ôn Yến lo lắng, mạng sống dưới góc nhìn của cô so với trời còn lớn hơn, cho dù nghe thấy ai bị thảm kịch như vậy đều sẽ thấy khó chịu.
Ôn Yến giặt sạch quần áo đem phơi trên sào trúc ngoài sân, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thiên Sơn vùng dậy, sau đó phủi mông, chạy tới mở cửa: “Chắc là Gia Cát Minh trở về”
Cửa vừa mở ra, một hình dáng màu trắng tiến vào, Thiên Sơn nhìn rõ người tới, lập tức chống nạnh bực tức nói: “Sao lại là ngươi? Ngươi tới làm gì? Chúng ta đều tránh ngươi nên xuất cung, ngươi còn muốn làm gì nữa?”
Người đến là Lãnh Ninh với khuôn mặt lo lắng, cũng không quan tâm đến phản bác lại lời nói của Thiên Sơn, trực tiếp xông đến bên cạnh Ôn Yến, lập tức quỳ xuống, khẩn cầu nói: “Hoàng Quý Phi, trong cung ngự y đều nói ngài y thuật cao minh, cầu xin ngài chữa bệnh cho sư nương ta.”
Ôn Yến còn chưa lên tiếng, Thiên Sơn nổi cơn thịnh nộ, bực tức nói: “Ngươi bây giờ đi cầu xin chủ nhân nhà ta, ăn nói khép nép, lúc mắng nàng sao không thấy ngươi có khuôn mặt này? Cái gì là trước ngạo mạn sau cung kính ta cuối cùng đã thấy. Ngươi đi đi, chủ nhân nhà ta cứu heo cứu chó cũng sẽ không cứu sư nương nhà ngươi.”
Vẻ mặt Lãnh Ninh thất vọng, cuống quít dập đầu, giọng nói cầu xin: “Là Lãnh Ninh có mắt không tròng, là Lãnh Ninh có mắt không biết Thái Sơn, Hoàng Quý Phi muốn đánh muốn phạt ta thế nào cũng được, nhưng cầu xin ngài nhất định cứu sư nương của ta, cầu xin ngài, chỉ cần ngài chịu đi, ngài muốn ta làm gì đều được!”
“Thiên Sơn!” Ôn Yến nhìn Lãnh Ninh một chút, ngẩng đầu hướng Thiên Sơn nói: “Đi lấy hòm thuốc!”
Thiên Sơn không chịu: “Chủ nhân, hắn đối xử như vậy với ngài, ngài sao còn đi cứu sư nương hắn làm gì?”
Ôn Yến sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: “Đi thôi!”
Thiên Sơn lườm Lãnh Ninh, hừ một tiếng, quay người đi vào, một lát liền ôm một hòm thuốc đi ra.
Lãnh Ninh vội vàng dập đầu tạ ơn: “Tạ ơn Hoàng Quý Phi, tạ ơn Hoàng Quý Phi!”
Ôn Yến nhàn nhạt hỏi: “Sư nương của ngươi là Tư Không phu nhân?”
Lãnh Ninh nói: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Thiên Sơn khẽ nói: “Hóa ra là lão phu nhân kia, chủ nhân, chúng ta không nên đi!”
Ôn Yến không trả lời Thiên Sơn, hướng Lãnh Ninh nói: “Dẫn đường đi!”
Lãnh Ninh vội vàng đứng dậy, vô cùng tạ ơn dẫn Ôn Yến cùng Thiên Sơn đi.
Xe ngựa đã đợi trước cửa, ba người lên xe, Lãnh Ninh nhìn Ôn Yến hỏi: “Hoàng Quý Phi muốn Lãnh Ninh làm gì để báo đáp ngài?”
Ôn Yến nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Ngươi báo đáp ta làm gì? Ta cũng không cứu mạng ngươi?”
Lãnh Ninh sững sờ, ngây ngốc nhìn Ôn Yến.
Ôn Yến nhìn hắn, nghiêm nghị nói: “Thứ nhất, ta chưa chắc đã cứu được sư nương của ngươi, thứ hai, coi như ta cứu được bà ấy, cũng là trách nhiệm của một người thầy thuốc, ngươi chỉ cần trả chi phí khám bệnh tại nhà cho ta, còn lại, không cần thiết!”
Sắc mặt Lãnh Ninh xấu hổ, cúi đầu nói: “Hoàng Quý Phi thật sự có trái tim nhân ái, Lãnh Ninh ngày xưa đã nhìn lầm ngài!”
Thiên Sơn lạnh lùng nói: “Thật dối trá, lúc không có chuyện gì làm thì mắng người ta họa thủy, có việc cầu xin người ta thì nói trái tim nhân ái, Lãnh đại nhân, xem ra quy tắc làm người của ngươi thật đặc biệt.”
Trước đó Lãnh Ninh làm hỏng cây trâm của Thiên Sơn, trong lòng vẫn luôn áy náy, cho nên cũng không phản bác một câu. Hơn nữa lúc hắn đến, đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý Ôn Yến có khả năng không đi cứu sư nương, cho nên hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý tự cắt đi một cánh tay của mình, coi như thỉnh tội cùng Ôn Yến, chỉ là không nghĩ tới hắn nói chưa đến mười câu, Ôn Yến đã đồng ý đến khám bệnh ở nhà, lại càng làm hắn áy náy không thôi.
Trong xe ngựa tạm thời im lặng, Ôn Yến vén rèm lên nhìn ra ngoài con đường, các quầy quán bán hàng tràn ngập đường phố, đồ chơi lạ cũng rất nhiều, cô có chút ngẩn ngơ, đến cổ đại lâu như vậy, dường như cũng chưa từng ra ngoài đi dạo phố.
Trước đó là bởi vì ghét thời cổ đại, luôn nghĩ về quê hương mình. Nhưng hôm nay thật sự muốn định cư ở đây lại không thể được.
Ánh mắt Ôn Yến nhìn mặt Lãnh Ninh, hỏi: “Tình hình sư nương của ngươi thế nào? Tai nạn xảy ra như thế nào?”
Lãnh Ninh khổ sở nói: “Hôm nay là sinh nhật sáu mươi lăm tuổi của ân sư, người nhà thấy ân sư trong khoảng thời gian này buồn bã không vui, liền nghĩ cách khiến ông ấy vui vẻ, biết ân sư thích xem kịch, liền mời gánh hát đến định tối nay hát kịch, ai ngờ sân khâu vừa dựng lại bị đánh sập, lúc ấy sư nương dẫn cháu trai đi qua phía dưới, cả hai bị đè dưới đó, lúc đi ra tiểu công tử dường như đã tắt thở, mời đại phu đến, đại phu nói không cứu nổi, ân sư vội vàng vào cung cầu xin Hoàng Thượng cho ngự y tới, Lam ngự y tới xem qua, cũng nói không cứu nổi. Tình hình của sư nương cũng rất nghiêm trọng, một cây gậy trúc đâm xuyên qua bụng của bà, đã cầm máu được nhưng ngự y nói phải lập tức lấy cây trúc ra, nếu không khó mà giữ được mạng sống. Nhưng bởi vì sư nương tuổi tác đã cao, tuỳ tiện lấy cây trúc ra chỉ sợ bà ấy chịu không được, Lam ngự y không còn cách nào, liền giới thiệu ngài với ân sư…”
Lãnh Ninh nói đến đây thì dừng lại, sắc mặt có chút khó xử.
Ôn Yến thản nhiên nói: “Hắn từ chối phải không?”