Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tung Hoành Cổ Đại (Full)

CHƯƠNG 137: TẠM THỜI XUẤT CUNG.

Năm nay hoa sen ở Thái Trì nở vô cùng đẹp, những bông hoa màu tím hồng nổi bật giữa biển xanh, gió nhè nhẹ thôi, chỉ khẽ gật đầu, hương thơm tràn ngập.

Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến ngồi trong một cái đình giữ Thái Trì, trên bàn đá có một bình rượu, hai chiếc cốc sứ viền trắng, Ôn Yến uống mấy cốc, có chút ngà ngà say, chỉ là cô không phải là say rượu, mà là trong mắt đều là sắc màu tuyệt đẹp của hoa sen.

Hoàng hôn thật đẹp, buổi tối gió có chút mạnh, làm tiêu tan đi cái nóng của mùa hè. Ánh chiều ta bao phủ lên khuôn mặt của Ôn Yến, đáy mắt dưới lông mày đều là ánh sáng hồng nhạt, ấm áp và đẹp như vậy, khiến Tống Vĩnh Kỳ không thể rời mắt.

Đôi mắt của Ôn Yến chuyển từ hồ sen sang khuôn mặt của Tống Vĩnh Kỳ, thấy chàng nhìn mình chằm chằm, nở nụ cười hỏi: “Chàng nhìn cái gì?”

Tống Vĩnh Kỳ nắm lấy tay cô, có chút cảm động nói: “Trải qua nhiều phong ba bão táp như vậy, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau rôi!”

Trong lòng Ôn Yến có chút đau, nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc: “Đúng vậy, thật không dễ dàng mà!”

Tống Vĩnh Kỳ có chút lo lắng nhìn cô: “Ta biết gần đây nàng nghe được rất nhiều lời đồn, nàng không cần phải để trong lòng, tất cả chuyện này ta sẽ xử lý.”

Ôn Yến mỉm cười: “Ta không nghe thấy cái gì cả, hơn nữa, ta tin cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, chàng cũng có thể xử lý ổn thỏa.”

Tống Vĩnh Kỳ lúc này mới hài lòng nở một nụ cười: “Vậy thì tốt!”

Mười ngón tay đan vào nhau, Ôn Yến cẩn thận cảm nhận được nốt chai ở trong lòng bàn tay chàng nhô ra, độ dày, hơi ấm từ lòng bàn tay của chàng truyền qua, cảm thấy vô cùng ấp áp. Cô cảm thấy, đời này có thể nắm tay chàng như thế này, đã là điều hạnh phúc nhất.

Nhưng mọi thứ thường không thể theo ý mình, không phải sao?

Hình như trái tim cũng có sự nhạy cảm, mười ngón tay đan vào nhau, dường như chàng cảm nhận được sự bất an trong lòng cô, chàng có chút lo lắng nhìn cô nói: “Ôn Yến, nàng hãy hứa với ta một chuyện.”

Ôn Yến khẽ cười: “Đừng nói là một việc, mười việc cũng đồng ý với chàng.”

Tống Vĩnh Kỳ nhìn thẳng vào cô, đôi mắt sáng rực, khẽ nói: “Đời này không được rời khỏi ta!”

Ôn Yến cau mày, rồi mỉm cười nói: “Ta hứa với chàng!”

Lúc này Tống Vĩnh Kỳ mới lộ ra một nụ cười, Ôn Yến nhìn chàng, cho dù là cười, nhưng ấn đường dường như có rất nhiều áp lực đè nén trong lòng, ngay cả khi cười cũng không thể thoải mái. Sau khi làm hoàng đế, chàng không còn ung dung như trước nữa, bọn họ vẫn không nhìn thấy viễn cảnh phía trước, điều duy nhất là tốt hơn trước, bây giờ bọn họ có thể tùy ý gặp nhau, điều này trước đây mà nói là điều vô cùng quý giá.

Con người thực sự tham lam không có điểm dừng.

Ôn Yến nhớ lại lúc còn ở với tiên đế, cô và chàng không thể gặp nhau, dù có gặp nhau, trao đổi với nhau nhiều hơn một ánh mắt cũng không dám, sợ người khác phát hiện, sự việc bất cứ lúc nào cũng có thể mất đầu. Lúc đó cô nghĩ, nếu như có thể thỉnh thoảng nói với chuyện, dùng bữa, cùng xem phong cảnh với chàng, cô đã cảm thấy hài lòng rồi, không có yêu cầu gì thêm. Những mong muốn ngày đó bây giờ đã đạt được, cô lại cảm thấy không đủ, muốn danh chính ngôn thuận ở cùng với chàng, làm thê tử của chàng cả đời.

Cuộc đời kiềm nén như vậy, cuộc sống kiềm nén như vậy, làm khổ bản thân cũng làm khổ chàng.

Cuối cùng Ôn Yến vẫn nảy sinh ý định rời đi.

Cô nhớ sư phụ đa đừng nói với cô, bảo cô không nên ở lại bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ, số mệnh của chàng là hoàng đế, mà cô là một âm hồn, không thể xuất hiện trên sâu khấu của lịch sử, nếu không cô sẽ phải chịu báo ứng. Có lẽ Tư Không đại nhân không phải là kẻ thù của cô mà là ân nhân của cô, ông ta buộc cô rời khỏi Tống Vĩnh Kỳ, là một loại giúp đỡ.

Khanh Nhi là người đầu tiên biết cô muốn rời đi. Kể từ khi Lăng Ninh đắc tội với Thiên Sơn, chàng ta vẫn không dám bước nửa bước vào Thái Vi cung, chàng ta có nói sơ qua với Khanh Nhi chuyện này, Khanh Nhi nói sẽ thay chàng ta xin lỗi với Thiên Sơn và Ôn Yến.

Lúc Khanh Nhi đến, Tống Vĩnh Kỳ vẫn đang ở trên triều, Ôn Yến ở Thái Vi cung thu dọn một chút đồ đạc, thật ra cũng không có nhiều đồ để thu dọn, chẳng qua chỉ có một ít y thư và hòm thuốc.

“Tỷ tỷ, tỷ thu dọn đồ làm gì?” Khanh Nhi có chút ngạc nhiên hỏi.

Ôn Yến quay người lại nhìn Khanh Nhi, không hề giấu giếm nói: “Ta muốn rời khỏi hoàng cung!” Cô biết cho dù Khanh Nhi biết cô muốn rời đi, cũng sẽ không nói nửa lời với Tống Vĩnh Kỳ, bởi vì Khanh Nhi chỉ mong cô rời đi.Từ khi cô ta nghe thấy cô muốn đi đôi mắt đột nhiên lóe lên, Ôn Yến đã hiểu rồi.

Nhưng Khanh Nhi lại biểu hiện ra vô cùng lo lắng, kéo tay cô: “Tỷ tỷ muốn đi? Tỷ muốn đi đâu? Tại sao muốn rời đi?”

Ôn Yến không một dấu vết rút tay lại, khẽ cười nói: “Ta cũng không biết phải đi đâu, nhưng muội đừng nói với sư huynh của muội.” Ôn Yến nói xong liền nhìn cô.

Khanh Nhi lắc đầu, vành mắt đột nhiên đỏ lên: “Không được, muội phải nói với sư huynh, tỷ không được đi, tỷ đi rồi sư huynh sẽ rất đau lòng.”

Ôn Yến suýt nữa thì đã tin cô ta, nhưng đáng tiếc khi cô nhìn thấy niềm vui trong mắt cô ta, niềm vui kia cô ta đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng vẫn không thể che giấu được, cô biết Khanh Nhi không thật lòng giữ cô ở lại.

Cô nhẹ nhàng nói: “Nếu muội nói với chàng, vậy thì không cần gọi ta là tỷ tỷ nữa!”

Khanh Nhi tỏ vẻ rất lo lắng, lắc cánh tay cô có chút miễn cưỡng thỏa hiệp nói: “Được, muội sẽ không nói với sư huynh, tỷ tỷ ngàn vạn đừng không nhận muội!”

Rõ ràng dường như rất bất lực, lại không phải suy nghĩ ở trong lòng cô. Trước kia Ôn Yến còn có chút kiên nhẫn diễn cùng cô ta, nhưng hôm nay chỉ diễn mấy câu đã cảm thấy mệt mỏi. Rút tay lại nói: “Muội đi về trước đi, tỷ muốn thu dọn một chút đồ, nhớ, không được cho ai biết chuyện này!”

Khanh Nhi buông cô ra nói: “Được, vậy tỷ tỷ thu dọn đồ đi, muội không là phiền tỷ nữa.” Cô nói xong, liền lùi lại đi ra ngoài.

Thiên Sơn thấy cô ta đã rời đi, “hừ” một tiếng: “Tỏ ra rất buồn, rõ ràng đang vô cùng vui vẻ.”

“Ngay cả ngươi cũng nhìn ra?” Ôn Yến cau mày.

“Rõ ràng như vậy, mắt tôi cũng không có bị mù, sao lại không nhìn ra chứ? Cô ta chỉ mong sao chủ nhân lập tức rời đi.” Thiên Sơn tức giận nói.

Ôn Yến nói: “Thời gian qua cô ta che giấu rất kỹ, hiếm khi thấy cô ta thất sách như vậy, người ta nói khi một người vui vẻ là lúc dễ đắc ý quên hình nhất, có lẽ cô ta đang vô cùng vui vẻ, xem ra, cô ta rõ ràng muốn ta rời đi từ lâu rồi!”

“Tiểu nhân đắc chí!” Thiên Sơn “hừ” một tiếng: “Chủ nhân không cần để ý đến cô ta, đã muốn rời đi, sau này chúng ta không thèm quan tâm đến những người, những chuyện trong cung nữa!” Lúc đầu Thiên Sơn không đồng ý chuyện cô muốn rời đi, nhưng lại nghĩ đến cô ở trong cung đã phải chịu quá nhiều chỉ trích, cô ở Việt Châu đã cứu vô số người, là một vị thần sống, nhưng ở trong cung lại bị người ta nói là tai họa, hại nước hại dân, bất cứ ai nghe được đều tức giận.

Vậy nên, lúc Ôn Yến nói muốn rời đi, cô ấy ngạc nhiên một lúc, sau đó ủng hộ Ôn Yến rời đi, hơn nữa muốn rời đi ngay lập tức.

Ôn Yến không có cách nào nói lời tạm biệt với Tống Vĩnh Kỳ, một khi chàng biết cô muốn rời đi, chỉ sợ sẽ có những hành động điên cuồng. Vậy nên, cô uyển chuyển nói với chàng muốn ở lại y quán của Gia Cát Minh mấy ngày. Tống Vĩnh Kỳ không muốn để cô đi, nhưng mấy ngày nay bị Tư Không đại nhân ép đến mức sứt đầu mẻ trán, sợ cô ở trong cung nghe thấy những tin tồn không tốt, vậy nên cho dù không nỡ, vẫn lệnh cho người đưa cô xuất cung.

Ôn Yến không có quá nhiều quyền luyến, cũng không nói quá nhiều lời tạm biệt với chàng, sợ chàng nhìn ra manh mối, nên chỉ căn dặn chàng: “Những ngày ta không ở bên cạnh chàng, ba bữa phải ăn đúng giờ, chú ý sức khỏe của mình!”

Tống Vĩnh Kỳ cười nói: “Được rồi, cho dù không ăn, mẫu hậu cũng ép ta ăn, yên tâm đi, nàng đi cũng không quá lâu, nhiều nhất năm sáu ngày phải quay lại!”

Khanh Nhi cũng đến để tiễn cô, cô ta có chút lấy làm tiếc nói: “Ban đầu muội cũng muốn xuất cung cùng tỷ tỷ, nhưng thái hậu nương nương muốn muội thay người chép kinh Phật, tỷ tỷ, đợi muội chép xong sẽ ra ngoài tìm tỷ chơi!”

Tống Vĩnh Kỳ dở cười dở khóc nói: “Đợi đến khi muội chép xong đã là chuyện của nửa tháng sau rồi, lúc đó tỷ tỷ muội sớm đã quay lại rồi.”

Khanh Nhi thè lưỡi nói: “Đúng vậy, tỷ tỷ, vậy tỷ nhanh đi và sớm quay lại!”

Ôn Yến thâm ý nhìn Khanh Nhi, nói: “Ừ, được!”

Mặc dù cô rời đi, nhưng sẽ kêu người của Phi Long Môn kín đáo giám sát Khanh Nhi, và điều tra chuyện Trần Vũ Trúc ngày đó. Từ đầu đến cuối cô không thể giải thích được cái chết của Trần Vũ Trúc, một người đầy sức sống như vậy, một người phụ nữ đẹp như vậy, gả vào vương phủ không bao lâu lại rơi như ngọc héo như hoa, nếu như cô ta bị bệnh thì có thể xem như là hồng nhan bạc mệnh, nhưng nếu như là bị người khác hạ độc, vậy cô tuyệt đối không thể chấp nhận được một người độc ác như vậy.

Thực ra rời khỏi y quán không phải là quá lâu, nhưng lúc Ôn Yến bước chân vào y quán, lại có một loại cảm giác giống như cách một thế hệ.

Gia Cát Minh dựa vào cửa, trên mặt có ý cười: “Quý nhân tới nhà, đúng là rồng đến nhà tôm!”

Hôm nay y quán không có một bệnh nhân nào, trong y quán vô cùng lộn xộn, dường như vừa mới trải qua một trận chiến lớn. Ôn Yến có chút ngạc nhiên: “Chuyện gì thế? Bị người khác cướp bóc sao?”

Gia Cát Minh khẽ cười, không để ý đến nói: “Một tên lưu manh đến gây chuyện, đã bị đuổi đi rồi.”

Gia Cát Minh có quyền lực, có một danh tiếng nhất định trong kinh thành, những tên lưu manh nào giám đến đây gây chuyện? Chuyện này nhất định không đơn giản như vậy. Nhưng Ôn Yến thấy hời hợt cho qua, cũng không muốn nói nhiều, cũng không muốn hỏi, chỉ là quay đầu liếc mắt với Thiên Sơn, kêu Thiên Sơn đi điều tra một chút.

Hiện tai Gia Cát Minh đang ở trong căn nhà nhỏ của Ôn Yến, Ôn Yến quay lại chỉ là ở tạm, nên cũng không chuyển lại căn nhà nhỏ.

Gia Cát Minh quản lý căn nhà này rất tốt, khoảng sân nhỏ được trồng đầy hoa, chuồng của Mao Chủ Nhiệm vẫn còn, Gia Cát Minh dọn dẹp qua, vô cùng sạch sẽ và gọn gàng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!