CHƯƠNG 121: QUYẾT TÂM
Lúc này, Thải Quyên và Ngọc Sương đi vào trong điện, quần áo của cả hai người họ đều xốc xếch, khóe mắt sưng đỏ, nhưng trên khuôn mặt lại rất gọn gàng và không có nước mắt. Khi họ thấy thị vệ tay không rời đi là biết Hoàng hậu vẫn ổn.
Thải Quyên và Ngọc Sương quỳ xuống đất: “Nô tỳ đến trễ, xin nương nương tha tội!”
Hai người các nàng cũng không biết vừa nãy Xảo Linh đã nói hành động của họ cho Hoàng hậu nghe. Các nàng sợ Hoàng hậu đau lòng nên đã lau khô nước mắt khi ở ngoài điện rồi mới đi vào.
Hoàng hậu bỗng thấy xót thương. Hai nha đầu vẫn luôn hầu hạ bên người bà và rất được bà xem trọng, các nàng cũng thực sự rất thông minh. Trước đây, bà còn có dự định là đợi sang năm sau tìm gia đình tốt để gả họ sang, làm nửa đời sau họ sẽ không còn làm nô tỳ nữa. Bây giờ vì bà mà mất đi sự trong sạch của bản thân, dù sau này có tìm được người trong sạch cũng sẽ không được đối xử thật lòng.
Những giọt nước mắt mà Hoàng hậu khó lắm mới nén được lại rơi ra ngoài, Dung phi cũng buồn bã. Bà ấy bước tới đỡ Thải Quyên và Ngọc Sương dậy và nói: “Làm khó cho các ngươi rồi!” Sau đó nói với đám cung nhân đang quỳ: “Đứng lên hết đi. Kể từ ngày hôm nay, các ngươi phải hết sức chú ý để bảo vệ chủ nhân của ác ngươi, tránh để bị người khác ám hại thêm lần nữa. Nếu có chuyện gì thì lập tức trở về bẩm báo cho Bổn cung và Hoàng Quý phi!”
“Rõ!” Cả đám trả lời.
Thải Quyên và Ngọc Sương liếc nhìn nhau, theo lời của Dung phi nương nương thì có lẽ Hoàng hậu nương nương đã biết chuyện các nàng vừa gặp phải. Mặc dù là tự nguyện nhưng chung quy chuyện này vẫn làm tổn thương các nàng. Vào giờ phút này, khi nghe Dung phi nương nương nói vậy, những giọt nước mắt vừa nãy còn có thể nhịn được đã không kìm được nữa mà rơi xuống.
Tất cả mọi người trung cung này đều đỏ hoe mắt.
Ngay lúc này, Ôn Yến lẻn vào rồi đóng cửa cung lại, trong tay cô cầm một cây dao găm, trên dao găm còn dính máu. Cô lạnh nhạt nói: “Nuốt hết nước mắt vào bụng lại đi, bây giờ chưa phải lúc để khóc!”
Hoàng hậu ngước lên nhìn cô: “Bổn cung cảm ơn ngươi vì đã cứu Bổn cung, nhưng ngươi lại rước họa vào thân vì chuyện này, cuối cùng vẫn do Bổn cung làm liên lụy tới ngươi.”
Ôn Yến ném con dao găm xuống đất làm phát ra tiếng loảng xoảng, Dung phi kinh ngạc hỏi: “Muội giết người đàn ông kia rồi ư?”
Ôn Yến lạnh lùng đáp: “Không có, vết máu này là của Nghiêm Chân Trân!” Khi cô quay lại đã núp sau thân cây và dùng linh lực lao ra ngoài đâm Nghiêm Chân Trân bị thương, sau đó nhanh chóng bỏ chạy, Nghiêm Chân Trân thậm chí không thể nhìn rõ là ai đâm hắn ta.
Cô quay sang nhìn đám cung nhân: “Ngày mai các ngươi đi gieo tin phong thanh là Bổn cung đâm Nghiêm Chân Trân bị thương, và cần phải đồng thanh nói là gã ti tiện này mưu đồ vô lễ với Bổn cung!”
Đám cung nhân hơi ngẩn ra và tạm thời không dám đáp lại.
Dung phi cũng ngạc nhiên và hỏi: “Muội muốn làm gì?”
Ôn Yến cười cay đắng: “Người đàn ông đó được Nghiêm Chân Trân đưa đến, bây giờ hắn không lục soát ra được người đàn ông đó trong cung của nương nương thì ắt sẽ bị Hoàng thượng xử phạt. Mà một khi tin phong thanh này được thả ra ngoài, dù nó là thật hay giả thì dưới lời đồn đãi này, Hoàng thượng chắc chắn sẽ xử lý hắn. Hắn ỷ mình làm việc cho Hoàng thượng nên chẳng coi ai ra gì, gã này đã đắc tội với rất nhiều người trong hậu cung nên không ai ưa hắn cả, chắc chắn sẽ có nương nương ở các cung khác báo cho Hoàng thượng và xin hủy chức của hắn. Dung phi nương nương, ngày mai tỷ đi tìm Lăng Quý phi và tiến cử con trai nuôi Chung Phục Viễn của Chung lão Tướng quân vào cung làm Thống lĩnh Thị vệ!”
“Chung Phục Viễn? Bổn cung đi tìm Hoàng thượng là được, vì sao phải tìm Lăng Quý phi chứ? Vả lại bà ta sẽ không ra tay trợ giúp đâu.” Dung phi hiểu ý đồ của Ôn Yến, cô ấy muốn bồi dưỡng thế lực trong cung. Nhưng Lăng Quý phi làm người kiêu căng tự mãn, chưa chắc sẽ đồng ý tiến cử giúp Hoàng hậu.
Ôn Yến nói: “Nhất định phải để bà ta đi, bởi vì bà ta không quen biết Chung Phục Viễn và cũng không có chút liên quan gì đến chuyện này.” Cô bước tới gần Dung phi và nói nhỏ vào tai bà ấy vài câu, sau đó nói: “Tỷ cứ nói như thế này, bà ta chắc chắn sẽ cố hết sức tiến cử Chung Phục Viễn trước mặt Hoàng thượng!”
Dung phi hơi ngây người: “Vậy có được không? Muội không sợ rước họa vào thân à?”
Ôn Yến cười lạnh lùng: “Chuyện đã đến mức này, muội phải liều một phen. Ông ta ức hiếp vợ kết tóc của mình, bức hại Vương gia, nếu muội còn tiếp tục chịu đựng thì e là người của Phi Long Môn muội cũng sẽ nổi dậy!”
Lúc này Dung phi mới nhớ đến Phi Long Môn. Bà ấy tựa như được nhìn thấy một cơ hội sống, hai mắt bà ấy sáng ngời: “Có thể dùng thân phận chủ nhân của Phi Long Môn để tạo áp lực cho Hoàng thượng hay không?”
Ôn Yến lắc đầu: “Đối với một kẻ đã rơi vào vòng xoáy quyền lực thì việc tạo áp lực chỉ khiến kẻ đó càng điên cuồng hơn.” Ông ta đã hoàn toàn tin rằng mình có thể bất tử, vì vậy ông ta không có ý định truyền ngôi cho bất cứ ai, ông ta thậm chí sẽ ôm chặt những gì mình đang có và tàn nhẫn diệt trừ tất cả những ai có thể đe dọa ông ta.
Ôn Yến cảm thấy hơi bi thương. Từ lúc nào mà vị minh quân của ba năm trước đã trở nên điên rồ đến như vậy? Ngay cả con ruột của mình cũng làm hại, ngay cả vợ kết tóc của mình cũng hãm hại.
Đã làm hại vô số người bên cạnh mình, vậy dù có thể đứng mãi ở trung tâm quyền lực thì có ý nghĩa gì? Ngồi trên vị trí cao sẽ không tránh được cảnh cô đơn lạnh lẽo!
Bây giờ Hoàng hậu đã lấy lại được sự quyết đoán của mình, bà ấy nói với Tiểu Chính Tử: “Sáng mai ngươi lập tức ra cung một chuyến gặp Tiêu Tướng gia, bảo hắn nhất định phải kiên nhẫn và bảo tất cả những người của nhà mẹ để ta không được hành động thiếu suy nghĩ, và dốc lòng chuẩn bị chào đón buổi lễ đội quân thắng trận về triều.”
Ôn Yến nói một cách khen ngợi: “Không sai, địch không động, ta không động. Bất cứ chuyện gì chúng ta làm bây giờ, một khi mắc lỗi đều sẽ khiến Hoàng thượng cảnh giác. Tốt hơn là chúng ta không nên làm gì và đợi thời cơ chín muồi.”
Hoàng hậu đứng dậy, nước mắt trên mặt bà ấy đã khô, bà ấy vẫn là vị Hoàng hậu thấy biến mà không sợ kia. Bà ấy nắm chặt tay của Thải Quyên và Ngọc Sương, cẩn thận nói: “Tất cả những việc các ngươi đã làm cho Bổn cung, Bổn cung sẽ ghi nhớ. Sau này, ngày nào Bổn cung còn sẽ không để các ngươi chịu uất ức. Bổn cung sẽ cố gắng đè chuyện này xuống và chặn tất cả tin tức, sẽ không để người khác biết chuyện các ngươi bị ức hiếp!”
Thải Quyên và Ngọc Sương nhẹ nhàng cúi đầu rồi ngước lên nói: “Được làm việc cho nương nương là may mắn cả đời này của nô tỳ. Tụi nô tỳ không cảm thấy uất ức, chỉ cần nương nương bình yên vô sự, tụi nô tỳ có chết cũng chết có ý nghĩa!”
“Được lắm!” Dung phi khen ngợi một câu rồi nói với Hoàng hậu: “Nương nương, trong cung của ngài có được người trung thành như vậy thực sự khiến thần thiếp khâm phục. Hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta cứ làm theo kế hoạch!”
Dung phi nói xong thì ôm An Nhiên xin rời đi.
Hoàng hậu đuổi hết người trong cung ra ngoài, chỉ để lại một mình Ôn Yến.
Hoàng hậu không che giấu nỗi bi thương của mình trước mặt Ôn Yến, bà ấy kéo tay Ôn Yến ngồi lên giường rồi nói một cách nghiêm trọng: “Con gái, nếu con bị ướt chân vì đạp phải vũng nước đục lần này thì khó mà trở ra toàn vẹn, con phải suy nghĩ kĩ. Nếu con muốn rời khỏi hoàng cung thì bây giờ Bổn cung còn có thể giúp con, Kỳ Nhi cũng không cần gì cả, các con hãy sống cuộc sống của riêng mình. Đời này Bổn cung đã hưởng hết vinh hoa, cũng đã nhìn thấy hết nhân gian ly hợp, ngoài Kỳ Nhi ra thì không còn gì có thể làm Bổn cung lo lắng. Bổn cung có thể dùng hết mọi cách để các con rời đi một cách toàn vẹn!”
Ôn Yến biết Hoàng hậu nói vậy là coi như bà ấy sẽ liều cả tính mạng để đưa cô rời khỏi hoàng cung và sống cuộc sống như hình với bóng với Tống Vĩnh Kỳ. Trên mặt Ôn Yến có ý cười nhưng trong mắt lại có nước mắt, cô nhìn chăm chú vào Hoàng hậu và vươn tay lau nước mắt vương trên khóe mắt của bà ấy, sau đó nhẹ giọng nói: “Nương, ngài có người mình muốn bảo vệ, con và Kỳ cũng có người mình muốn bảo vệ. Người ngài muốn bảo vệ là tụi con, mà người tụi con muốn bảo vệ là ngài. Tụi con muốn ngài sống vui vẻ hạnh phúc cả đời!”
Hoàng hậu che mặt khóc nức nở vì một tiếng ‘nương’ này. Bà ấy ôm Ôn Yến và khóc nói: “Con gái, nhưng như vậy sẽ làm khổ cho con!”
Ôn Yến cũng ôm Hoàng hậu và nói một cách chắc chắn: “Nương, dù có khổ cũng chỉ khổ hiện tại. Ngài nên tin tưởng tụi con, tụi con có thể thay đổi tình trạng hiện nay. Tụi con sẽ không để bị khống chế cả đời! Hơn nữa, nếu dùng tính mạng của cả gia tộc Tiêu thị để đổi cho con và Kỳ rời đi, ngài nghĩ ngài có thể hạnh phúc khi tụi con rời đi không? Chưa kể cả thiên hạ này đều là đất của vua, chúng ta có thể chạy trốn đến đâu? Thay vì trốn đông núp tây suốt cả đời, không bằng mạnh tay đánh cược một lần.”
Trong lòng của Hoàng hậu như được châm một châm tăng cường mạnh mẽ. Bà ấy cũng không phải người hèn yếu, sống tạm bợ đúng là không bằng giống như lời Ôn Yến đã nói, mạnh tay đánh cược một lần. Bà ấy lau nước mắt rồi xoa vai Ôn Yến: “Ừ, nương nghe theo con, mạnh tay đánh cược một lần. Kể từ hôm nay, con đừng đến đây nữa, đừng để Hoàng thượng nghĩ chúng ta là đồng minh. Vả lại, nếu đã bước vào vũng nước đục thì nước này càng đục càng có lợi cho chúng ta, con hiểu không?”
Ôn Yến gật đầu, trong mắt cô lấp lóe tia sáng khôn ngoan: “Con hiểu rồi, nương cứ yên tâm, con biết nên làm thế nào!”
Hoàng hậu siết chặt nắm đấm, trong mắt ngưng tụ một tia khí lạnh, bà ấy lạnh lùng nói: “Đã làm vợ chồng nhiều năm vậy mà ông ta lại dùng cách này để đối xử với Bổn cung. Ông ta bất nhân trước, vậy thì đừng trách Bổn cung bất nghĩa!”
Sự tức giận và đau khổ của Hoàng hậu, Ôn Yến hiểu. Hoàng hậu và Hoàng đế làm vợ chồng đã nhiều nhăm, bà ấy còn sinh con trai cho ông ta và chắc chắn cũng rất mong chờ tình yêu của ông ta. Nhưng sự kỳ vọng vô tận của bà ấy lại đổi lấy sự tàn nhẫn và độc ác của ông ta. Vào giờ phút này, trái tim của Hoàng hậu đã tan vỡ hoàn toàn.
Bây giờ vì con của mình, bà ấy không thể chán chường. Dù sao tim cũng đã lạnh thành một viên đá, có chịu sự đối xử tàn nhẫn nào nữa cũng sẽ không tổn thương bà ấy được. Phụ nữ có thể rất thâm tình và cũng có thể rất lạnh tình. Nếu một người phụ nữ bị tổn thương nặng nề, thì sức mạnh phản công của người phụ nữ ấy thường sẽ vô cùng bất ngờ!
Ôn Yến an ủi bà ấy vài câu rồi rời khỏi điện Chiêu Dương.
Khi quay lại cung Thải Vi, Thiên Sơn đã trói người đàn ông kia lại và cột vào trước cột. Quần áo trên người gã đó xốc xếch, gã sợ hãi nhìn Ôn Yến và Thiên Sơn.
Ôn Yến nhìn chằm chằm vào gã bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó kéo một cái ghế tới ngồi trước mặt gã và lớn tiếng hỏi: “Từ đâu đến, tên là gì?”
Gã hơi run rẩy bờ môi và nói: “Tiểu nhân tên là Mai Hương, là người ở phía Tây Kinh thành!”