CHƯƠNG 108: CÓ PHẢI NÀNG KHÔNG
Tống Vĩnh Kỳ dường như là một hơi chạy về Vương phủ, chàng xông vào Chỉ Nghi Các, trong Chỉ Nghi Các một màu đen thui, người hầu vẫn chưa dậy. Chàng đứng trong căn phòng trống rỗng sững sốt một chút, không thấy cô? Cô vẫn chưa trở về sao?
Chàng lao ra cửa, hô to một tiếng: “Người đâu!”
Một lát sau, bên trong phủ đèn đuốc toàn bộ đều sáng lên, người hầu trong phủ trợn mắt há mồm nhìn Tống Vĩnh Kỳ giống như người điên tìm kiếm từng phòng.
Thậm chí, ngay cả chỗ ở của Khanh Nhi cũng không ngoại lệ.
Khanh Nhi vẫn chưa dậy, bị chàng đánh thức, khoác áo lên, vội hỏi: “Sư huynh, xảy ra chuyện gì?”
Tống Vĩnh Kỳ đỡ bả vai nàng ta, giọng gấp gáp hỏi: “Ôn Yến đâu? Ôn Yến có qua đây không?”
Khanh Nhi nói: “Tỷ tỷ về rồi sao? Về lúc nào? Muội không nhìn thấy, muội vẫn chưa dậy.”
Tống Vĩnh Kỳ kêu một tiếng, lại nhanh người chạy ra ngoài. Rốt cuộc, cả Vương phủ dường như đều bị chàng lục lọi, ngay cả Mạc Lan Các nơi Nhu phi ở cũng kiếm một lần, chỉ trừ phòng của Trần Vũ Trúc chàng vẫn chưa đi.
Chàng đứng trước Phong Vũ Các của Trần Vũ Trúc, tim đập nhanh hơn, bên trong có người đang lắc lư, có người đang nói chuyện, có phải là nàng không?
Chàng từng bước một bước tới, ở trước cửa hít thở sâu một hơi, sau đó đưa tay đẩy cửa ra.
Cửa vang một tiếng ê a bị đẩy ra, biểu cảm trên mặt chàng cũng từ mong đợi dần dần biến thành thất vọng. Trong phòng không có Ôn Yến, chỉ có Trần Vũ Trúc cùng hai nha hoàn.
Trần Vũ Trúc ngồi trước bàn trang điểm, thấy chàng đi vào, mặt nở ra một nụ cười đầy ôn nhu, đứng lên cúi người: “Vương gia sớm như vậy đã tới?”
Tống Vĩnh Kỳ ừ một tiếng, giọng có chút khàn khàn hỏi: “Mới vừa rồi có người qua đây không?”
Trần Vũ Trúc lắc đầu, nhìn sắc mặt kỳ lạ của chàng, nói: “Sáng sớm, thì ai tới chứ? Vương gia sao lại hỏi như vậy?”
Tống Vĩnh Kỳ ngồi trên băng ghế bàn bát tiên, vẻ mặt buồn rầu, chàng khổ sở lắc đầu: “Không có, bổn vương chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”
Trần Vũ Trúc đi tới bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ, ngồi xuống, sắc mặt nàng ta nghi ngờ, nói: “Vương gia, thiếp có một số chuyện muốn hỏi Vương gia!”
Tống Vĩnh Kỳ lòng tràn đầy thất vọng không che giấu được, sự thất vọng kia dường như chiếm đoạt cả người chàng, làm gì có tâm tư nghe nàng ta hỏi chuyện, chàng đứng lên, nói: “Hôm khác hỏi đi, bổn vương hơi mệt!”
Trần Vũ Trúc hơi có vẻ thất vọng đứng dậy tiễn người, nàng ta kinh ngạc nhìn bóng người Tống Vĩnh Kỳ, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Thần thiếp trước kia có phải đã từng gặp Vương gia hay không?”
Tống Vĩnh Kỳ không quay đầu, chỉ là đứng yên người, mệt mỏi trả lời: “Không có, ít nhất bổn vương trước giờ chưa từng gặp nàng.”
Trần Vũ Trúc có chút nghi ngờ, nàng ta mờ mịt nói: “Không biết tại sao, trong đầu ta luôn nghĩ tới một số chuyện, ở trong núi, ta cùng Vương gia đi hái thứ gì đó, sau đó ta còn rơi xuống nước, những hình ảnh này rõ ràng như vậy, nhưng ta lại không nhớ nổi rốt cuộc là xảy ra lúc nào.”
Cơ thể Tống Vĩnh Kỳ cứng đờ, chợt xoay người, đôi mắt khóa trên người Trần Vũ Trúc: “Ngươi còn nhớ cái gì? Trừ cái này ngươi còn nhớ cái gì?”
Trần Vũ Trúc cau mày suy nghĩ một chút, “Còn có…” nàng ta dừng lại, nói: “Có điều, hay là Vương gia nghỉ trước đi, ngài cũng mệt mỏi cả đêm rồi.”
Bây giờ Tống Vĩnh Kỳ làm gì còn thấy mệt? Vội vàng kéo Trần Vũ Trúc ngồi xuống, vô cùng sốt ruột nói: “Ngươi nói tiếp, ngươi nói tiếp ngươi còn nhớ tới gì? Không, ngươi trả lời bổn vương trước, trước khi ngươi thành thân với bổn vương có từng bị thương không?”
Trần Vũ Trúc kinh ngạc nhìn chàng, “Vương gia làm thế nào biết thần thiếp đã từng bị thương? Nhớ tới lần đó cũng thật nguy hiểm, thiếp không giỏi bơi lội, lại vô tình rơi xuống hồ, thiếp vốn tưởng rằng lần đó chết chắc, bởi vì lúc ấy bên cạnh cũng không có người hầu, cũng không biết qua bao lâu mới được cứu lên, lúc ấy huynh cả vốn tưởng rằng ta chết rồi, nhưng không nghĩ tới không bao lâu, ta lại mở mắt ra. Lúc ấy mẫu thân còn cười nói ta đại nạn không chết nhất định có hậu phúc!”
Tống Vĩnh Kỳ hỏi: “Ngươi rơi xuống nước là chuyện khi nào?”
Trần Vũ Trúc ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Chính là đêm trước khi thành thân!”
Tống Vĩnh Kỳ hít một hơi khí lạnh, theo điều tra của Lãng Nguyệt, Ôn Yến chính là trước hai ngày thành thân bị hại, nói cách khác, thời gian là thích hợp. Sư phụ nói thương tiếc người trước mặt, có phải là ám chỉ Ôn Yến đã nhập vào trên người Trần Vũ Trúc? Nhưng nàng vì sao chỉ nhớ chút chuyện cũ về Trần Vũ Trúc, thân phận của mình còn có chuyện của chàng, lại một chút cũng không biết?
Chàng không dám tùy tiện tin, chuyện này còn phải kiểm chứng rõ ràng, chỉ là nghĩ đến có khả năng này, huyết dịch toàn thân chàng đều sôi trào, đầu óc chàng đang nhanh chóng hoạt động, cố gắng nhớ tới một số chuyện sâu sắc, để kích thích suy nghĩ của Trần Vũ Trúc.
Chàng hỏi: “Ngươi còn nhớ chuyện ngươi trúng độc không?”
Trần Vũ Trúc thốt lên: “Nhớ, Nhu phi hạ độc!” Sau khi nàng ta nói ra khỏi miệng, tự mình cũng sợ run rẩy sững sốt một hồi, nàng ta cố gắng hồi tưởng, trong đầu lại không có kí ức gì về chuyện này, nhưng nàng tại sao lại ra nói ra khỏi miệng là Nhu phi hạ độc?
Nhu phi khi đó giam lỏng, là bởi vì hạ độc hại Ôn Yến. Nhưng mà, bởi vì giữ mặt mũi cho Hầu gia, chuyện này không công khai, ngay cả Hoàng đế bên kia cũng giấu, chỉ nói là một người trước đó bị Ôn Yến chọc giận mấy câu, ghi hận trong lòng, cho nên hạ độc trong thức ăn của Ôn Yến.
Nàng ta gả đi không lâu, Nhu phi lại bị giam lỏng, nàng ta chưa từng gặp qua, sao lại biết chuyện này là Nhu phi làm?
Chàng bắt đầu tin, kết nối với lời của sư phụ nói, ông ta nói Ôn Yến đã bình an rồi, chỉ nói bình an, không nói những thứ khác, đại khái là trong đó xảy ra chút vấn đề không có nói rõ. Hôm nay chàng phải tìm người chứng thực, đầu óc quay cuồng một chút, chàng nghĩ tới quốc sư.
Quốc sư là người của Cửu Vương gia , mà Cửu Vương gia lại luôn coi Ôn Yến là muội muội, ông ấy hẳn sẽ nguyện ý giúp.
Chàng đột nhiên đứng dậy, Trần Vũ Trúc sợ hết hồn: “Vương gia muốn đi đâu?”
Tống Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn nàng ta, nói: “Bổn vương đi ra ngoài tìm một người, ngươi đợi ở trong phủ chờ bổn vương trở về.” Nói xong, người liền chạy ra ngoài.
Trần Vũ Trúc nhìn bóng lưng chàng, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng, nha hoàn Hiểu Lan tiến lên cười nói: “Tiểu thư, Vương gia dường như đối với tiểu thư tốt hơn nhiều rồi.”
Đan Tuyết cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, Vương gia sáng sớm đã đến tìm tiểu thư, còn bảo tiểu thư chờ Vương gia trở lại, trước kia chưa bao giờ có!”
Trần Vũ Trúc liếc hai người một cái, hơi cáu giận nói: “Các ngươi nhiều lời quá!”
Hai người cười, dừng một chút, Đan Tuyết kỳ quái hỏi: “Tiểu thư, người mới vừa nói người trước khi thành thân đã rơi xuống nước, chuyện này sao Đan Tuyết lại không biết?”
Trần Vũ Trúc sững sốt: “Ngươi không biết? Sao ngươi lại không biết?”
Hiểu Lan cũng nói: “Nô tỳ cũng không biết, tiểu thư rơi xuống hồ lúc nào?”
Trần Vũ Trúc nhíu chặt chân mày, lắc đầu, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ: “Kỳ lạ, sau khi ta tỉnh lại các ngươi không phải ở bên cạnh ta sao? Các ngươi không nhớ?”
Hiểu Lan cùng Đan Tuyết liếc nhau một cái, đều mờ mịt lắc đầu: “Nô tỳ thật sự không nhớ rõ có chuyện này!”
Trần Vũ Trúc kinh ngạc, nàng ta chăm chú suy nghĩ lại, lúc ấy lúc mình tỉnh lại, hai người các cô rõ ràng đang ở bên cạnh mà? Hơn nữa, cũng không phải chuyện xảy ra quá lâu, cũng chính là nửa tháng trước, sao quên mất rồi, hơn nữa còn là hai người cùng quên?
Nàng ta dường như cảm giác có chút không ổn, bao gồm có những kí ức trong đầu xuất hiện Vương gia cùng mình, nàng ta cảm thấy người đàn bà kia hình như là mình, nhưng hình như lại không phải mình. Nhưng không phải là mình, vậy là ai? Kí ức của người khác sao lại xuất hiện trong đầu nàng ta?
Tống Vĩnh Kỳ tìm được quốc sư, quốc sư cũng chỉ vừa mới dậy, chuẩn bị luyện đan, nghe Đồng Tử nói Ninh An Vương gia tới, liền vội vàng đi ra ngoài chào đón.
Còn chưa kịp hành lễ, Tống Vĩnh Kỳ liền kéo cổ tay hắn ta, đi qua một bên, nghiêm túc nói: “Quốc sư, ngươi cần phải giúp bổn Vương một chuyện!”
Quốc sư dường như sớm biết chàng tới, thần sắc cũng không thay đổi, nhẹ giọng nói: “Vương gia tới là vì Ôn đại phu sao?”
Tống Vĩnh Kỳ gật đầu: “Quốc sư quả nhiên thần cơ diệu toán, ngươi nói cho Bổn vương, Ôn Yến đang ở đâu? Nàng đã bình an trở lại chưa?”
Quốc sư mời Tống Vĩnh Kỳ ngồi xuống, trước trấn an tâm tình đang vô cùng sốt ruột của chàng, chậm rãi nói: “Vương gia chớ vội, nghe lời hạ quan. Thật ra thì trước khi Vương gia tới, hạ quan đã suy tính ra tung tích của Ôn đại phu. Nhưng mà, công lực hạ quan có hạn, ước chừng có thể đoán ra nàng ta đã trở lại kinh thành, mà trước đó nàng ta gặp phải đại kiếp, hôm nay lịch kiếp trở về, có thể xác định, nàng ta ở hướng đông nam kinh thành.”
Tống Vĩnh Kỳ vui mừng: “Hướng đông nam? Đó không phải là Ninh An Vương phủ của ta sao? Chẳng lẽ, Trần Vũ Trúc thật sự là nàng?”
Sắc mặt Quốc sư hơi kinh ngạc, hắn nói: “Vương gia sao lại cho rằng như vậy?”
Tống Vĩnh Kỳ đem chuyện Trần Vũ Trúc nói cho Quốc sư biết. Quốc sư trầm ngâm một chút, nói: “Vương gia, mọi việc đều phải mang thái độ hoài nghi, ngài quá nóng lòng, như vậy sẽ phán đoán sai lầm.”
Tống Vĩnh Kỳ sững sờ: “Ý của Quốc sư là Ôn Yến đang ở trên người Trần Vũ Trúc?”
Quốc sư lắc đầu: “Hạ quan không phải có ý này, Vương gia nói cũng không phải là không có khả năng xảy ra, nhưng mà, hạ quan chỉ cho rằng, sống lại không phải một chuyện dễ dàng, ngược lại, là khó khăn vô cùng, điều trong đó nói Vương gia cũng không hiểu, tóm lại, sống lại muốn thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!