Khi trở lại căn hộ, Kiêu Mặc Hiên thả Mộc Ca vào trong bồn tắm, nước ấm làm cho Mộc Ca chợt mở mắt, cô nhìn nơi quen thuộc này rồi lại nhìn Kiêu Mặc Hiên ngồi xổm ở bên cạnh.
Sau một giây sững sờ, cô liền giơ tay lên tát một cái vang dội: “Chát... Kiêu Mặc Hiên anh dám gài bẫy tôi à?”
Mộc Ca rất thông minh, sau khi tỉnh lại và thấy Kiêu Mặc Hiên bình yên vô sự ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, liền đoán được tất cả những chuyện này là thủ đoạn ép cô nhảy sông của anh .
Phong Tử và Uy Hàm đứng ở cửa nhìn Kiêu Mặc Hiên với vẻ mặt không thể tin nổi, bọn họ vốn tưởng rằng Kiêu Mặc Hiên sẽ nổi trận lôi đình, hoặc là bóp chết cô gái nằm trong bồn tắm, nhưng không nghĩ tới, Kiêu Mặc Hiên lại quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hai người bọn họ.
"Cút ra ngoài."
Hai người nằm không cũng trúng đạn, nhanh chóng biến mất khỏi biệt thự.
Mộc Ca trùm khăn trên người lại, bước nhanh ra khỏi bồn tắm, Kiêu Mặc Hiên kéo cô, chỉ vào quần áo: “Thay quần áo xong chúng ta nói chuyện.”
“Nói cái rắm, cút." Mộc Ca tức giận, ngay cả ánh mắt cũng bốc hỏa, cô thật sự vô cùng tức giận.
Lúc ấy cô lo lắng cho sự an toàn của anh, còn nghĩ rằng anh sẽ chết, nhưng không nghĩ tới anh lại lừa gạt mình.
Gân xanh trên trán Kiêu Mặc Hiên nổi lên, siết chặt tay nhẫn nhịn xoay người đi ra ngoài.
Cô tức giận là vì anh lừa cô, cho dù là vì tốt cho cô, nhưng sai chính là sai, nên anh nhận một cái tát này.
Khi thấy anh xoay người rời đi, cơn tức giận trong lòng Mộc Ca mới dần dần giảm bớt. Khoảng mười phút sau, Mộc Ca điều chỉnh hô hấp của mình, thay quần áo rồi sấy khô tóc đi ra ngoài.
Kiêu Mặc Hiên ngồi trên sofa, khoáy một ly sữa cho cô: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Nói cái gì, anh nghĩ rằng giữa tôi và anh còn có cái gì để nói à?”
"Tuy rằng chuyện hôm nay là do tôi thiết kế, mục đích là muốn em quên đi nỗi sợ trong lòng, để cho em biết rõ thật ra em cũng có thể. Tuy rằng tôi không thông báo trước cho em, nhưng em cũng đã tát tôi một cái, hai chúng ta không còn nợ nhau, thế nào?"
"Hai chúng ta không còn nợ nhau sao? Được thôi, sau khi tôi bước ra khỏi cánh cửa này, hai chúng ta coi như thanh toán xong, hoàn toàn thanh toán xong.”
Kiêu Mặc Hiên nhìn cô tức giận rời đi cũng không ngăn cản mà lấy điện thoại di động ra gọi cho Phong Tử.
"Đi theo cô ấy, nhìn cô ấy về nhà."
Phong Tử nhướng mày: “Chẳng lẽ thương lượng không thành công?”
“Nói nhảm nhiều vậy, đứa bé kia thế nào rồi?”
Phong Tử thấy tâm trạng của anh khó chịu cũng không dám hỏi thêm chuyện của Mộc Ca: “Đứa bé không sao."
“Không sao là tốt rồi, đưa cô ấy về nhà an toàn."
"Vâng."
Thật ra Kiêu Mặc Hiên cũng đã có sắp xếp trong chuyện hôm nay, theo kế hoạch là lúc anh đi tới nơi, Tiểu Lục Tử nhảy xuống nước, sau đó anh nhảy xuống cứu người.
Nhưng không ngờ anh còn chưa tới, Tiểu Lục Tử đã thấy một đứa nhỏ rơi xuống nước, vì thế cậu ta không hề nghĩ ngợi nhảy xuống cứu người, nhưng không nghĩ tới sau khi xuống nước lại bị một tấm lưới quấn lấy thân thể.
Bởi vì trên người không mang theo dao, lưới đánh cá này lại rất rắn chắc, Tiểu Lục Tử dưới tình thế cấp bách càng giãy càng chặt, cũng dẫn đến cậu ta không kịp thời đi cứu đứa nhỏ.
Nhưng may mắn anh tới kịp thời, nếu không thì hôm nay đứa nhỏ và Tiểu Lục Tử kia đều sẽ gặp nguy hiểm.
Về phần anh không giải thích với Mộc Ca, là bởi vì đúng là anh đã sắp xếp, anh không thể phủ nhận cũng không nên phản bác về điều đó.
Mộc Ca đi ra khỏi căn hộ của anh, trở lại khu chung cư Phong Lâm, vốn tưởng rằng dì út sẽ đi làm không ở nhà, nhưng không nghĩ tới mở cửa liền thấy dì út đang ngồi trên sô pha trong nhà.
Kinh Nguyên nghe thấy tiếng liền quay đầu, nhìn thấy là Mộc Ca, lập tức cười hỏi: “Ca Nhi, sao lại đột nhiên trở về vậy?”
“Dì út, mặt của dì làm sao vậy?” Khi thấy trên mặt dì út có vết thương, cả người Mộc Ca đều lộ ra sự lạnh lùng, ánh mắt nghiêm túc làm cho người ta không nhịn được run rẩy.
"Không có gì, chỉ là lúc làm việc không cẩn thận đụng phải thôi. Sao cháu lại đột nhiên trở về, chẳng phải Mặc Hiên nói phải qua vài ngày, hai đứa mới có thể cùng nhau trở về sao?"
"Khoan hãy nói chuyện của cháu, dì nói thật cho cháu biết, vết thương trên mặt dì có liên quan đến Thẩm Thanh Đồng và tiểu tam kia không?" Dì út làm việc luôn rất cẩn thận, sao có thể đụng mặt đến bị thương được.
"Dì chỉ không cẩn thận đụng thôi, con đừng suy nghĩ lung tung." Kinh Nguyên đang nói thì thấy điện thoại di động trên bàn vang lên, vốn định giơ tay lên cầm nhưng Mộc Ca lại nhanh hơn một bước.
"Đồ đê tiện nhà bà, tôi nói cho bà biết, nếu bà còn dám gặp Thẩm Thanh Đồng, coi chừng tôi gϊếŧ chết bà đấy." Mộc Ca nhớ rất rõ giọng nói của người phụ nữ này, chính là tiểu tam Ngũ Thiến Ảnh kia.
Mộc Ca không nói một câu nào, cúp điện thoại chạy tới ngoài cửa nhà, Kinh Nguyên vừa nhìn thấy liền vội vàng đi theo ra ngoài.
"Ca Nhi, cháu làm cái gì vậy?"
"Dì út, dì ở nhà chờ cháu, cháu sẽ về liền." Thừa dịp cô vắng mặt liền đến ức hϊếp dì út, hôm nay cô phải đánh bà ta đến răng rơi đầy đất.
"Không được, dì út không thể để cho cháu đi một mình."
"Dì muốn đi cũng được, vừa lúc để cho bọn họ biết, Kinh Nguyên dì là dì út của cháu, không phải ai muốn bắt nạt là có thể bắt nạt." Mặc dù Mộc Ca cô không phải là người tài năng gì, nhưng cũng không phải là người dễ ức hϊếp, nhất là ức hϊếp dì út của cô
“Ca Nhi, dì út đã bỏ việc, chúng ta cứ trốn trong nhà là được rồi, cần gì phải đi so đo với người như vậy."
Khi nghe dì út nói bỏ việc, Mộc Ca vừa đi ra khỏi thang máy đột nhiên dừng bước: “Chuyện gì xảy ra vậy?"
“Chú của Ngũ Thiến Ảnh là quản lý công ty, cho nên dì đã từ chức." Mặt bà bị thương cũng là bởi vì có người cố ý đẩy bà một cái, dẫn đến không cẩn thận đập vào bàn.
Mộc Ca gật đầu, nở ra một nụ cười mơ hồ: “Được, vậy chúng ta đi giải quyết chuyện công việc của dì trước, sau đó lại đi xử tiểu tam."
“Ca Nhi, bây giờ thân phận của cháu không còn như trước, không nên đi gây rắc rối." Bà biết rõ tính cố chấp của Mộc Ca, một khi đã nổi lên thì không có ai có thể ngăn cản.
"Thân phận gì mà không giống nhau. Ức hϊếp dì đừng hòng được sống dễ chịu." Cô nói xong liền sải bước đi ra bên ngoài.
Phong Tử vốn định rời đi thì lại thấy Mộc Ca và Kinh Nguyên cùng đi ra, hơn nữa còn lên một chiếc xe, Phong Tử vội vàng đi theo.
Không bao lâu sau, Mộc Ca đi tới nơi dì út làm việc trước đó, bởi vì chưa tới giờ tan tầm, tất cả mọi người đều đang làm việc, người lúc trước ra tay với Kinh Nguyên thấy Kinh Nguyên lại xuất hiện, lập tức lạnh lùng hậm hừ bước tới.
"Hừ, đã từ chức rồi còn trở về làm cái gì? Thứ không có mắt còn dẫn theo người, a..."
Cô ta còn chưa dứt lời, mái tóc dài của cô ta đã bị Mộc Ca nắm kéo: “Tôi thấy thứ không có mắt là cô đó? Vết thương trên mặt dì út của tôi là do cô ban tặng đúng không?
“Đúng thì thế nào, tôi nói cho cô biết, nếu cô dám chạm vào tôi, tôi sẽ không để cô dễ dàng đi ra ngoài đâu."
"Vậy sao?" Mộc Ca vừa nói ra miệng liền hung hăng kéo tóc cô ta, mặt của cô ta đụng thẳng góc bàn.
"A..." Sau một tiếng kêu sợ hãi, người phụ nữ kia đã ngã ngồi trên mặt đất với gương mặt đầy máu.