Khi Mộc Ca tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ, căn phòng xa lạ, thậm chí còn có một hơi thở đàn ông xa lạ.
Hồi ức dần dần trở về trong đầu cô, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm ở quán bar, lúc đưa rượu vốn chỉ hé cửa xem trò hay, nào ngờ bị người ta nói là cản trở công vụ, sau đó bị đánh ngất đi.
Nghĩ tới đây, cô vội vàng ngồi dậy từ trên giường, thấy quần áo của mình còn nguyên vẹn không tổn hao gì, trong lòng cũng thoáng yên tâm một chút, nhưng không phải anh ta nói mình cản trở công vụ à, sao lại đưa mình đến nơi này, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô đang ngẫm nghĩ thì thấy cửa phòng tắm bị đẩy ra, cô nắm lấy gối với vẻ mặt đề phòng, sau đó nhìn Kiêu Mặc Hiên vừa mới tắm rửa đi ra.
Trong đôi mắt to không có sự căng thẳng mà đang thưởng thức Kiêu Mặc Hiên như một đứa, mãi cho đến khi anh đến bên giường, sau đó xốc chăn lên nằm xuống.
Mộc Ca vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích, người đàn ông này có ý gì vậy?
Muốn lấy cô luyện tập, xem mình có phải bất lực như vậy hay không à?
"Cô còn bốn tiếng để ngủ."
Mộc Ca vừa nghe thấy vậy liền cứng ngắt nở nụ cười: "Ha ha, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, anh nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”
Kiêu Mặc Hiên thấy cô định nhảy xuống giường liền kéo cô trở lại giường: “Tôi bất lực, cô còn sợ cái gì?”
"Vậy cũng không được, nam nữ thụ thụ bất thân, tôi với anh lại không quen biết, nằm ở trên một cái giường tính là chuyện gì chứ?"
Mộc Ca cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm, cô nên sớm rời đi là tốt nhất, nếu không thì mình chết thế nào cũng không biết.
"Xem ra cô muốn mang còng tay ngồi trên sô pha một đêm nhỉ?" Kiêu Mặc Hiên vẫn nhắm mắt lại, tuy rằng trông có vẻ hơi mệt mỏi nhưng giọng nói không mang theo một tia buồn ngủ nào.
Mộc Ca nhìn thấy người trên giường rất bá đạo, lại rất không nói đạo lý, cô hơi tức giận muốn vung nắm đấm, nhưng nào ngờ anh đột nhiên mở mắt, người nào đó bị bắt gặp ngay.
"Móng vuốt bị chuột rút à?"
Mộc Ca nghe thấy vậy liền liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh cũng rất đẹp trai, nhưng sao lại nói chuyện không có trình độ như vậy hả? Cái tay ngọc ngà trắng nõn này sao có thể gọi là móng vuốt chứ? Đúng là không biết thưởng thức, tôi khinh bỉ anh.”
"Cho cô hai con đường, bây giờ tôi rất mệt mỏi không có thời gian nói nhảm với cô, một là nằm xuống ngủ, hoặc là bị còng tay ngồi sofa cả đêm."
"Tôi nói anh này, hình như chuyện có gì đó không đúng phải không? Những trường hợp thế này bình thường không phải đều cho ba con đường lựa chọn sao?”
"Ví dụ?"
"Ví dụ như, một là nằm xuống cùng giường với anh, hai là bị còng tay ngồi trên sofa cả đêm, ba cũng chính là quan trọng nhất, ném tôi ra ngoài để cho tôi tự sinh tự diệt!"
"Xem ra cô thích ngồi cả đêm hơn."
Mộc Ca thấy anh đứng dậy đi lấy còng tay đặt trên tủ đầu giường, liền nhảy xuống giường rút chân bỏ chạy, Kiêu Mặc Hiên vốn định ngủ một giấc thật ngon nhưng xem ra con nhóc này nhất định phải làm chuyện trái ngược với mình.
"Còn dám chạy, tôi thấy tối nay cô thật sự muốn ngủ trên sofa rồi." Anh nói xong, bước hai ba bước đã đuổi tới ngoài cửa phòng.
Mộc Ca tùy tiện tìm một căn phòng chui vào giống như con cá trích, bởi vì vóc người cô không cao lại gầy gò, hơn nữa động tác lại rất lưu loát, cho nên cô thuận lợi tránh thoát khỏi sự truy đuổi của anh, trốn dưới gầm giường không dám lên tiếng.
Khi nghe thấy tiếng bước chân đi về phía một hướng khác, Mộc Ca vội vàng trở về phòng anh trước đó, sau đó lặng lẽ trốn vào trong tủ quần áo của anh.
Kiêu Mặc Hiên trở lại phòng sâu xa nhìn tủ quần áo, nhíu mày im lặng vài giây, sau đó nằm ở trên giường nhắm mắt.
Anh bị chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, quanh năm ngủ không ngon giấc, nếu không phải đã mấy ngày không ngủ, anh thật sự là muốn xách con nhóc này xách ra xử lý cho thật tốt.
Mộc Ca trốn trong tủ quần áo thấy anh quay đầu liền ngủ, trong lòng nhịn không được xì một tiếng, còn tưởng rằng lợi hại thế nào, thì ra cũng chỉ có như thế!
Sớm biết vậy cô chạy sang phòng khác, vốn tưởng rằng dưới ánh đèn tối có thể an toàn hơn, nhưng bây giờ xem ra là mình tính toán sai lầm rồi.
Nhưng cũng không sao, chờ đến khi anh ta ngủ thϊếp đi mình liền hủy thi diệt tích, sau đó chuồn mất!
Chỉ tiếc lý tưởng rất phong phú, thực tế lại rất khó khăn!
Cô còn chưa kịp hủy thi diệt tích đã ngủ thành heo con rồi. Kiêu Mặc Hiên ở trên giường nghĩ rằng mình đã vô cùng buồn ngủ rồi, có thể nằm xuống liền ngủ, nhưng đáng tiếc vẫn không thể ngủ được.
Khi nghe thấy tiếng hít thở phát ra từ trong tủ, anh đứng dậy đi tới trước tủ quần áo mở ra, nhìn cô ngủ gật, liền hơi khom lưng ôm cô ra khỏi tủ.
Anh ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của cô bỗng nhiên nghĩ đến tình huống ở quán bar, yết hầu chuyển động vài cái, anh đặt người lên giường rồi cũng lên nằm theo.
Mộc Ca đang ngủ vô thức đặt tay chân thức lên người anh, đầu nhỏ cũng gối lên vai anh, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu ngoan ngoãn kia tựa như một con mèo lười biếng.
Kiêu Mặc Hiên vì có thể làm cho mình ngủ ngon, đành phải vây tay chân làm loạn của cô vào trong ngực, vốn tưởng rằng mình vẫn sẽ mất ngủ, thậm chí cảm thấy chán ghét có người bên cạnh, nhưng không nghĩ tới anh lại ngủ rất nhanh, cả đêm không mộng mị.
Sáng hôm sau.
"A... CMN tên lưu manh nhà anh." Mộc Ca tỉnh ngủ vừa mở mắt liền thấy anh vòng quanh eo mình, lập tức hất cánh tay anh ra, lớn tiếng kêu lên.
Kiêu Mặc Hiên ngủ rất ngon, anh tin nếu không phải bởi vì cô gào thét hất tay mình ra, anh chắc chắn còn có thể ngủ một lát.
Anh mở hai mắt ra, nhìn về phía Mộc Ca đã nhảy xuống giường với ánh mắt sắc bén: “Cô có thấy tên lưu manh nào chỉ ngủ mà không làm không?”
Mộc Ca cúi đầu nhìn quần áo của mình, lại cử động thân thể của mình, hình như không có cảm giác gì đặc biệt.
“Được rồi, coi như anh là nửa tên lưu manh!
Mộc Ca nói xong bèn kiêu ngạo hất cằm lên, đôi mắt nhỏ lén lút liếc anh một cái, người này là do bất lực hay là chính nhân quân tử vậy?
"Nhóc con, dẹp ánh mắt nghi ngờ của cô lại, nếu không thì cô sẽ hối hận đấy."
Mộc Ca ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, anh đây ôm cũng đã ôm rồi, thời gian không còn sớm, tôi còn phải đi học, anh tự đi rửa mặt đi, bái bai.”
Kiêu Mặc Hiên đứng dậy từ trên giường, không nhanh không chậm nói một câu: “Cô nghĩ rằng cô có thể ra được sao?”
Mộc Ca đi tới cửa quay đầu nhìn anh: “Ý anh là sao?”
"Đi rửa mặt trước, tôi không nói chuyện với người lôi thôi."
Mộc Ca thấy anh ghét bỏ mình, liền nhìn về phía anh với ánh mắt khó chịu: “Nếu như chê tôi lôi thôi thì anh còn ôm tôi ngủ làm gì? Anh nói xem anh thích tự ngược đến mức nào vậy?”
"Mộc Ca, khuyên cô một câu tốt nhất không nên chống đối với tôi nữa, nếu không thì người hối hận chính là cô đấy."
Khi thấy sắc mặt và giọng điệu của anh đột nhiên thay đổi, Mộc Ca rất tự giác biết ngậm miệng lại, sau đó giơ ngón tay chỉ về phía phòng tắm, nghênh ngang đi vào...