Kiêu Mặc Hiên nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cô: “Không phải em nói, tôi ngoại trừ trên người nhiều hơn em một bộ phận, cũng không có gì khác nhau sao, vì vậy cho dù cùng nhau làm bất cứ chuyện gì thì em đều phải yên tâm mới đúng.”
“Nói là như vậy, nhưng dù sao cũng là nam nữ, hơn nữa người khác không biết phương diện kia của anh không được."
"Nếu đã công khai quan hệ thì em chính là người phụ nữ của tôi, mặc dù chúng ta chưa làm cái gì cả, em cảm thấy nói ra sẽ có bao nhiêu người tin?"
"Vậy cũng không thể để cả ngày bị anh chiếm hời không công chứ? Việc mua bán tiền mất tật mang này tôi không làm đâu, cho dù anh đẹp trai cũng không được." Nói thật thì gương mặt của người đàn ông này đúng là hàng thượng đẳng, nhìn mãi không chán.
"Nếu em cảm thấy bị chịu thiệt thì có thể chiếm hời tôi mà, tôi rất hào phóng về chuyện này."
"Cám ơn anh đã hào phóng, tiểu nữ chịu không nổi. Tuy rằng nói tôi ham mê sắc đẹp, nhưng tôi cũng rất kén chọn, tôi không chỉ muốn gương mặt đẹp, mà làm cũng phải tốt." Mộc Ca vừa nói vừa tiếp tục đi về phía trước.
Khóe miệng của Kiêu Mặc Hiên co rút: “Hai chữ tiểu nữ này thật sự không thích hợp với em. Về phần em nói làm tốt, không thử làm sao em biết không được, hửm?"
“Hứ, sao tôi không phải là tiểu nữ chứ? Còn nữa, thứ kia của anh chắc chắn có thể thử không vậy?"
Kiêu Mặc Hiên nhíu mày nói: “Đương nhiên, nói không chừng sẽ có bất ngờ đấy.”
Mộc Ca lắc đầu: “Thôi đi, đừng làm tôi sợ hãi nữa.”
Cô nói xong liền nhìn về phía xa xa, thấy ở đó có một người đứng, trên người còn mang theo đồ, giống như là đang đứng chịu phạt, không nhịn được liền hỏi Kiêu Mặc Hiên.
"Người kia đã phạm lỗi gì?" Anh ta đang đeo vũ khí hạng nặng, đứng dưới ánh mặt trời chói chang này, nếu không phải phạm sai lầm thì sao lại như thế?
"Ở đây có rất nhiều lỗi, tôi không có cách nào trả lời em là cậu ta phạm lỗi gì, chỉ có thể nói cậu ta vi phạm kỷ luật."
"Haiz, hình như tôi đã có thể nhìn thấy tương lai của tôi sẽ như thế nào rồi?" Ngẫm lại thật cảm thấy không còn gì để luyến tiếc nữa.
"Với trí thông minh của em, muốn không phạm lỗi cũng không khó, chỉ là xem em có muốn hay không." Nếu ở trường cô học xuất sắc, hơn nữa chưa bao giờ có hồ sơ xấu, vậy chỉ cần là chuyện cô muốn làm, nhất định sẽ không phạm lỗi.
"Anh thật đúng là coi trọng tôi, nhưng lúc trước hai chúng ta đã nói rồi, chuyện nên chăm sóc vẫn phải chăm sóc. Mới đầu tôi ký hiệp ước ba năm với anh, hôm nay lại tới nơi này, cho nên cần phải tính toán lại thời gian." Hiện tại cô khá muốn nhanh chóng hủy hôn ước với anh, như vậy tính ngày có thể nhanh hơn.
"Tôi đã đồng ý với em cho ba yêu cầu, cho nên sẽ không có bất kỳ thay đổi nào nữa." Ba năm chỉ là khởi đầu, nếu đã lựa chọn cô thì sao có thể buông tay chứ?
"Được rồi, coi như tôi không nói gì đi, mà nói không chừng chưa đến hai tuần chị đây đã có thể về nhà rồi?"
Kiêu Mặc Hiên kéo cánh tay cô, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn cô: “Mộc Ca, em tốt nhất bỏ ý nghĩ này trong đầu đi, em phải biết rằng ở nơi này, chưa từng có ai dám đào ngũ nên tôi sẽ không để cho em thực hiện được đâu."
Đào ngũ.
Mộc Ca không thích hai chữ này cho lắm: “Tôi cũng không thích đào ngũ, vì vậy tôi sẽ cố gắng…”
Tuy rằng cô không phải là nhân vật anh hùng gì, nhưng cô tuyệt đối sẽ không làm người nhát gan đào ngũ.
Kiêu Mặc Hiên giơ ngón tay chỉ vào tòa nhà bên cạnh: “Đây chính là ký túc xá, phòng ngủ của em ở tầng bốn, bên kia là ký túc xá của lĩnh cũ, tòa trước kia là tòa nhà văn phòng và phòng y tế."
“Anh dẫn tôi xem sân tập bắn đi."
"Được, lên xe." Kiêu Mặc Hiên nói xong kéo tay cô lên một chiếc xe việt dã quân dụng.
"Xe này cũng tùy tiện muốn lái thì lái sao?"
"Đương nhiên không rồi."
"Nói cách khác chỉ có anh mới có đặc quyền này à?"
"Còn có Phong Tử."
"Vậy sau này tôi có thể tìm anh ta đi cửa sau hay không?"
“Em sẽ không đi được nơi nào với cậu ta đâu.” Thật ra anh chỉ nói như vậy, nếu như Mộc Ca thật sự đi tìm Phong Tử, đương nhiên Phong Tử sẽ không bỏ mặc.
Mộc Ca hơi bất đắc dĩ mỉm cười: “Kiêu Mặc Hiên, tôi hơi nghi ngờ, việc anh gặp tôi có phải là có mưu đồ trước rồi không?"
Kiêu Mặc Hiên quay đầu nhìn cô: “Là chính em tự chui đầu vào lưới.”
Nói chứ, anh thật sự rất cảm ơn cô đã tự chui đầu vào lưới, nếu không thì anh biết đi đâu tìm cô đây?
Mộc Ca nhớ lại tình cảnh gặp mặt anh: “Được rồi, coi như anh nói đúng.”
Tầm hai mươi phút sau, Mộc Ca được đưa đến sân tập bắn, các binh lính đang huấn luyện bắn súng, nhìn động tác thuần thục của bọn họ, tháo lắp ráp bắn một hơi liền hoàn thành, hơn nữa bắn toàn bộ đều nằm trong vòng mười.
"Oa, đây cũng quá ngầu rồi đúng không? Không ngờ tôi lại có thể nhìn thấy các anh binh lính lạnh lùng như vậy, quan trọng nhất là, bọn họ đều rất đẹp trai!"
“Không bao lâu nữa em cũng sẽ giống như bọn họ, nhưng tôi phải nhắc nhở em, trong vòng ba năm em là người phụ nữ của tôi, em không nên nhìn những thứ không nên nhìn."
"Vậy cũng không được, thưởng thức sắc đẹp là động lực duy nhất để tôi ở lại chỗ này, anh cũng không thể tước đoạt chút phúc lợi này của tôi."
"Mộc Ca em tốt nhất nhớ kỹ lời tôi nói, nếu không thì người chịu khổ chính là em."
Mộc Ca nhíu mày: “Kiêu Mặc Hiên, anh sẽ không bắt tôi huấn luyện như bọn họ chứ? Nếu tôi có sở trường, vậy tôi có thể ngồi máy tính, làm kỹ thuật viên chuyên nghiệp hay không?"
“Kỹ thuật viên cũng phải ra chiến trường, và em không chỉ được huấn luyện giống như bọn họ, mà còn phải dành thời gian học xong đại học còn dang dở của em."
"Cái gì? Kiêu Mặc Hiên, anh có để cho người ta sống nữa không vậy? Cả ngày bị hành mệt như chó còn chưa đủ sao, còn muốn tôi hoàn thành việc học, anh nghĩ tôi là siêu nhân chắc? "Mộc Ca thật sự không thể bình tĩnh nổi.
"Yên tâm, nhiệm vụ giao cho em đương nhiên đều nằm trong phạm vi em có thể làm được, tôi tin vào thực lực của em."
Mộc Ca giơ tay chỉ phía dưới: “Tôi cảm thấy, không bằng anh đi xuống lấy một khẩu súng, sau đó chĩa về phía tôi, giải thoát cho tôi luôn đi."
Kiêu Mặc Hiên giơ tay vỗ đầu cô: “Mạng nhỏ của em còn giá trị cho tôi lợi dụng, trở về thôi."
“Tôi muốn đến ký túc xá của anh."
"Đến ký túc xá của tôi?" Kiêu Mặc Hiên không ngờ cô sẽ đưa ra yêu cầu này.
"Đúng vậy, trước tiên tôi phải hiểu rõ địa hình, sau này tôi mới có thể gây án."
Kiêu Mặc Hiên hiểu được trong miệng cô gây án là ám chỉ cái gì: “Có lẽ sẽ khiến em thất vọng, bởi vì ký túc xá của tôi không xa hoa bằng ký túc xá của em."
“Vậy tôi cũng đi, đi thôi." Mộc Ca nói xong nhảy lên xe, sau đó Kiêu Mặc Hiên khởi động xe chạy về phía ký túc xá của mình.
Khi đến ký túc xá của Kiêu Mặc Hiên, Kiêu Mặc Hiên đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện có một người đứng ở trong phòng...