Một tháng kiếm được hơn 30.000, đừng nói học phí, ngay cả phí sinh hoạt hàng ngày cũng đủ.
Cũng khó trách Hạ Kỳ Niên sẽ sa vào dó, ngay cả người lớn như anh cũng khó cưỡng lại sức hấp dẫn của tiền bạc.
"Vậy cậu còn định làm tiếp không?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
"Từ chức, anh cũng thấy gã mập kia đáng ghét cỡ nào rồi." Hạ Kỳ Niên đáp.
"Đúng vậy." Không chỉ đáng ghét mà còn có chút ghê tởm.
"Vậy tiền anh ta nói là gì, anh ta nợ tiền cậu à?" Thịnh Tinh Hà lại hỏi.
Hạ Kỳ Niên vừa nghĩ tới đây thì không khỏi thở dài: "Không phải anh ta nợ tôi, mà là bạn anh ta nợ."
Xích vàng lớn tên thật là Trịnh Cao Tuấn, đáng tiếc người không như tên, còn hoàn toàn ngược lại.
Bạn của Trịnh Cao Tuấn chính là ông chủ của quán gay bar.
Trịnh Cao Tuấn là một S* danh tiếng lẫy lừng trong giới, khẩu vị nặng, thích dạy dỗ, chuyện anh ta một tay dạy dỗ chó con ở bar gay đã lan truyền khắp nơi.
*S: viết tắt của sadist, kẻ thích ngược đãi người khác. M: viết tắt của Masochist, người bị ngược đãi mà còn thấy hưng phấn, thậm chí thích và nghiện.
Người ta nói rằng số bạn trai mà anh ta chơi qua tay có thể xếp hàng một vòng quanh trái đất, châm ngôn cá nhân là – trên đời này không có chuyện gì mà tiền không thể giải quyết.
Nhưng Hạ Kỳ Niên lại là ngoại lệ.
Một đêm trăng mờ gió lộng, Trịnh Cao Tuấn đến quán bar tìm con mồi mới.
Gương mặt và chiều cao nổi bật của Hạ Kỳ ngay lập tức thu hút sự chú ý của anh ta, vì vậy, anh ta mượn thân phận bạn bè của chủ quán bar, ra lệnh cho quản lý dẫn người vào phòng riêng, bảo rằng chỉ cần chơi bài với anh ta là có thể lấy tiền.
Hạ Kỳ Niên tuy là lần đầu tiên vào quán gay bar làm thuê nhưng cũng hiểu quy tắc ở đây, cũng không cho anh ta vẻ mặt tốt lành gì.
Mọi người đều biết, không chiếm được thứ gì thì sẽ vĩnh viễn xao động vì thứ đó, Hạ Kỳ Niên càng không để ý tới anh ta, Trịnh Cao Tuấn lại càng hăng hái, thậm chí còn bao trọn để Hạ Kỳ Niên nghỉ ngơi, còn tuyên bố chỉ cần cậu vui vẻ còn có thể tặng cho cậu vài cái gay bar.
Trịnh Cao Tuấn có thể nói là mất ăn mất ngủ, moi tim móc phổi để lấy lòng sói con, nhưng Hạ Kỳ Niên làm sao có thể đồng ý, trực tiếp từ chức không làm nữa.
Hẳn là lấy được thông tin trên chứng minh thư từ người bạn kia, Trịnh Cao Tuấn dàn dựng cảnh sinh nhật bất ngờ, còn bảo quản lý quán bar gọi điện liên lạc với Hạ Kỳ Niên, nói là số lượng rượu kiểm kê lần trước có vấn đề.
Chuyện sau đó, Thịnh Tinh Hà cũng nhìn thấy.
Số tiền mà Trịnh Cao Tuấn nói chính là số tiền Hạ Kỳ Niên được trích hoa hồng, cộng thêm lương cơ bản, tổng cộng 33.000, Trịnh Cao Tuấn kêu người bạn kia giữ lại không phát.
Cậu mới hai mươi tuổi, lần đầu tiên cảm thấy sự bất đắc dĩ khi quyền lợi bị chi phối, khó chịu đến mức không thể chịu đựng được.
"Còn tiền lương trước đó thì sao?"
"Trước khi Trịnh Cao Tuấn xuất hiện thì lương đều đã gửi qua, nhưng lúc đó vẫn còn là thời gian thực tập, không trích phần trăm, một đêm 80 đồng." Hạ Kỳ Niên nói.
Khoản tiền lớn như vậy vẫn chưa đến tay.
Thật thảm.
Chỉ cần nhìn hướng số tiền lương này đi là đủ biết cậu chắc chắn không bán da thịt.
Thịnh Tinh Hà cũng không biết vì sao khi mình nghe đến đây lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa rồi anh nói chuyện làm vệ sinh thì sẽ trả tiền là thật sao?" Hạ Kỳ Niên nhìn chằm chằm vào gáy anh hỏi: "Anh có tiền không?"
"..."
Mấy lời này thật rất tổn thương người.
"Mặc dù tôi không có tiền như tên mập kia, nhưng ít nhất cũng không cần lo ăn uống, lúc rảnh rỗi cậu có thể tới làm việc vặt cho tôi, tôi sẽ tính theo giờ cho cậu tiền tiêu vặt." Thịnh Tinh Hà nói.
"Một giờ cho bao nhiêu?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
"Thằng nhóc này, sao trong mắt chỉ có tiền không vậy?" Thịnh Tinh Hà thở dài nói: "Xem tâm trạng của tôi đi, 1 đến 5 đồng."
"... Anh cũng ít có keo quá ha!"
Thịnh Tinh Hà nhướng mày: "Vậy để tôi chở cậu trở lại nói chuyện phiếm với gã mập kia nha?"
Hạ Kỳ Niên vội vàng ôm lấy anh. "Đừng!"
"Buông ra!"
Hạ Kỳ Niên cười ha ha, ôm càng chặt hơn.
Hai người bảy rẽ tám quẹo cả nửa ngày, cảm thấy cách trung tâm thành phố càng lúc càng xa, con đường phía trước cũng càng đi càng hẹp, giống như đã đi tới một thị trấn nhỏ ở ngoại ô.
Hạ Kỳ Niên chỉ huy được một nửa bỗng nhiên "Ai da!" một tiếng, rướn cổ lên nhìn đông nhìn tây. "Anh chậm một chút."
Thịnh Tinh Hà giảm tốc độ xe. "Sao nữa vậy?"
"Hình như không đúng lắm." Hạ Kỳ Niên gãi gãi đầu: "Tôi nhớ bên này rõ ràng phải có một cây cầu có thể đi qua mà."
Phía trước là một con sông rộng hơn mười mét, rong nổi xanh rì trên mặt sông, nước đục ngầu còn bốc lên một mùi kỳ lạ, bên cạnh là khu công nghiệp, nước thải liên tục xả vào dòng sông.
Khó trách chất lượng nước tệ như vậy.
"Không đúng thì mở chỉ đường." Thịnh Tinh Hà một cái đầu phải lo lắm chuyện, nhại theo giọng điệu của người nào đó mà lắc lắc đầu: "Không cần chỉ đường, khu này tôi đều rành hết."
Hạ Kỳ Niên bị giọng điệu của anh làm bật cười.
"Ngựa cũng có lúc mất móng mà, khu này tôi thực sự đã từng đến, nhà Đại Khí ở gần đây, lần trước cậu ta còn lái xe chở tôi, ở đây vốn có một cây cầu!"
Hạ Kỳ Niên chỉ vào con sông nói.
"Cậu đừng giải thích nữa, mau mở chỉ đường đi!" Thịnh Tinh Hà giận dữ nói.
Hạ Kỳ Niên "Ồ" một tiếng, tìm vị trí chung cư.
Giọng nữ ngọt ngào chui ra từ điện thoại di động.
"Bây giờ sẽ vạch ra hành trình thích hợp nhất cho bạn – vui lòng đi thẳng 300 mét dọc theo đoạn đường hiện tại, rẽ trái..."
Hạ Kỳ Niên vỗ đùi: "Xem đi! Xem đi! Tôi đã nói phải có một cây cầu ở đây mà! Nếu không sao hướng dẫn lại bảo đi thẳng chứ!"
Thịnh Tinh Hà có chút hết biết nói gì. "Cây cầu kia đâu! Không lẽ nó ẩn thân với tôi hả?"
Hạ Kỳ Niên ngửa đầu cười to: "Anh hài hước ghê."
"Còn có tuyến đường nào khác không? Cũng đâu thể lái xe xuống nước được!" Thịnh Tinh Hà quay đầu nói.
Hạ Kỳ Niên nghiên cứu đường đi một hồi, chỉ phía trước: "Bằng không anh lại đi tới một đoạn nữa xem, coi có đường nào có thể vòng qua hay không."
Thịnh Tinh Hà liếc mắt nhìn mức điện còn lại của xe điện, chỉ còn 30%.
Thân hình của Hạ Kỳ Niên cũng không gầy, hai tên đan ông cộng lại ít nhất cũng phải 150kg, ráng lắm còn có thể chạy xe thêm bốn năm km nữa, nhưng trường học cách cái chỗ chim không thèm ị này... họ đoán chừng phải đến khoảng mười km nữa.
Mặt trời dần dần lặn xuống, anh mơ hồ có linh cảm rằng hôm nay không thể về.
"Không thể đi vòng nữa, cậu tìm tuyến đường gần nhất lần nữa đi." Thịnh Tinh Hà nói.
"Tuyến đường gần nhất chính là chạy theo con sông." Hạ Kỳ Niên nghiêm túc nói.
"À..." Thịnh Tinh Hà hận không thể đem chỉ số thông minh có mà không thèm xài này ném xuống nước.
Sau đó vẫn là đi lòng vòng.
Thịnh Tinh Hà phát hiện ra rằng anh đã đánh giá quá cao sức mạnh của chiếc xe điện này, sau khi đến mức 20%, năng lượng của nó nhanh chóng tuột xuống.
Một chiếc xe đạp vượt qua họ.
Sau đó, một chiếc xe ba bánh vượt qua họ.
"Hết điện." Anh ta đụng đụng tên con trai phía sau: "Xuống đẩy đi."
Hạ Kỳ Niên: "Tôi không phải tên hết điện."
Thịnh Tinh Hà hít sâu lấy hơi: "Bạn học Hạ Kỳ Niên, xuống đẩy."
Hạ Kỳ Niên: "Giọng điệu quá miễn cưỡng, trước khi yêu cầu người khác làm chuyện gì chẳng lẽ không nên thêm hai chữ "làm phiền" sao?"
Thịnh Tinh Hà lấy hơi lần nữa: "Bạn học Hạ Kỳ Niên, làm phiền cậu xuống đẩy một chút."
Hạ Kỳ Niên: "Anh không thể đổi xưng hô nào thân thiết chút sao?"
"... Phiền cậu xuống đẩy một chút."
"Tôi không muốn."
Thịnh Tinh Hà trợn mắt nhìn cậu.
"Giúp anh là tình cảm chứ không phải bổn phận nha, tôi có quyền từ chối chứ?"
"Cậu. Đi. Chết. Đi." Thịnh Tinh Hà xoay người lại, giơ tay gồng sức siết cổ cậu ta nhấc về phía sau.
Hạ Kỳ Niên đau đến nhe răng trợn mắt, đập cánh tay anh xin tha: "Cổ, cổ sắp gãy!"
Xe của phụ nữ tốt một chỗ là có bàn đạp, Thịnh Tinh Hà giống như đạp xe đạp, đạp hai vòng, người nào đó ở phía sau rặn hự hự mà đẩy.
"Dùng sức một chút!..."
Hạ Kỳ Niên chạy đến thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi. "Tôi ráng sức lắm rồi! Làm ơn, anh cũng cố gắng hết sức đi! Chân anh còn không nhúc nhích kia kìa!"
A.
Bị phát hiện rồi.
Thịnh Tinh Hà đạp tượng trưng hai vòng.
May mắn là có một tiệm sửa xe điện trên đường, mặt tiền tiệm rất tàn, chỉ có một chú chó già ngồi xổm ở cửa.
Trên tường treo một thiết bị sạc nhanh đã cũ.
Một đồng 10 phút.
Lúc này quả thật giống như gặp nguồn nước trong sa mạc vậy.
Nhưng bất tiện là Thịnh Tinh Hà ra ngoài mà không mang theo tiền lẻ, thứ này hiển nhiên không có hỗ trợ thanh toán bằng wechat hay alipay.
"Cậu có tiền lẻ không?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
Hạ Kỳ Niên vỗ vỗ túi quần trống trơn, nhún nhún vai: "Đầu năm nay ai mà còn mang theo bóp tiền chứ."
Thịnh Tinh Hà cảm thấy đau đầu.
"Phía trước có quán cơm đó, chúng ta có thể đến quán cơm đổi chút tiền lẻ." Hạ Kỳ Niên vừa đi vừa nói.
Cũng chỉ có thể như vậy.
Thịnh Tinh Hà đậu xe trước cửa tiệm sửa chữa, theo Hạ Kỳ Niên đi thẳng về phía trước.
Thiếu niên tay dài chân dài, sải chân rất rộng, Thịnh Tinh Hà nhìn người luôn theo thói quen quan sát hai chân người ta.
Gân của vận động viên nhảy cao là phần quan trọng nhất, giống như lò xo, càng mảnh dài mạnh mẽ thì càng thuận lợi cho nhảy bật lên.
Gân của Hạ Kỳ Niên dài hơn người bình thường một chút, xương mắt cá chân hơi nhô lên, cơ bắp chân luyện tập vừa đủ.
Bước đi nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là một đôi chân chưa bao giờ bị thương.
Thành thật mà nói, Thịnh Tinh Hà có chút hâm mộ.
Nếu bây giờ anh trẻ hơn năm tuổi, anh sẽ thực sự không sợ bất cứ điều gì.
Nhưng tiếc rằng tuổi trẻ qua đi không bao giờ trở lại.
Hạ Kỳ Niên tìm tới là một quán cơm phương Bắc, còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi thịt thơm ngào ngạt.
Bụng Thịnh Tinh Hà đã kêu suốt một đường, ngửi thấy mùi này liền không đi nỗi nữa, nước bọt ứa ra ào ào, đáng tiếc điện thoại di động đã tắt nguồn rồi.
"Wechat của cậu còn bao nhiêu tiền? Cho tôi mượn 50 đồng trước, tôi về sẽ chuyển trả lại cậu." Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên nhếch khóe miệng cười cười: "Có thể, nhưng mà có chỗ tốt gì không?"
"Trả lại cho cậu 51 đồng." Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên cười nhạo: "Tôi lấy 1 đồng đó của anh làm gì?"
"Cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, không có nhiều hơn đâu, từ đây về nhà nhiều nhất chỉ một giờ thôi, có lãi cho cậu đã là tốt lắm rồi." Thịnh Tinh Hà liếc mắt nhìn cậu một cái.
"Tôi không cần chút lãi suất đó của anh." Hạ Kỳ Niên sáp qua hỏi: "Có phải anh từng luyện taekwondo không?"
"Là judo." Thịnh Tinh Hà chỉnh.
"Cũng không khác lắm, anh có thể dạy tôi mấy chiêu không?" Hạ Kỳ Niên nói: "Nếu anh đồng ý với tôi, bữa cơm này coi như là tôi mời anh."
Thịnh Tinh Hà bất ngờ nhíu mày: "Chỉ 50 đồng đã muốn mua lớp dạy riêng của tôi hả?"
Hạ Kỳ Niên nhíu mày: "Vậy anh nói phải cần bao nhiêu?"
Thịnh Tinh Hà đoán rằng cậu ta muốn học để phòng thân, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu cậu có thể cố gắng thật tốt đoạt giải quán quân tại Vận hội tỉnh thì đều dễ bàn rồi."
Lông mày Hạ Kỳ Niên đều nhướng hết lên: "Thật hả? Chỉ cần tôi đoạt quán quân anh sẽ dạy tôi luyện nhu đạo?"
"Đuơng nhiên!"
Hạ Kỳ Niên giơ ngón tay út ra: "Móc nghéo nào."
Thịnh Tinh Hà ghét bỏ nói: "Cậu bao nhiêu tuổi? Còn móc nghéo, tôi nói luôn giữ lời, không cần móc."
Hạ Kỳ Niên đành phải tóm ngón út của anh móc hai cái. "Như vậy là đã hứa rồi đó, anh nhất định phải dạy tôi!"
"Là sau khi giành được chức vô địch." Thịnh Tinh Hà bồ sung thêm.
"Đấy là chuyện sớm hay muộn thôi! Anh cứ chuẩn bị trước đi!" Hạ Kỳ Niên tràn ngập tự tin.
Trong một lúc ngẩn ngơ, Thịnh Tinh Hà như nhìn thấy chính mình của nhiều năm trước.
Không bị thương bệnh, tràn đầy năng lượng, cả cõi lòng đều đầy hy vọng, luôn luôn cảm thấy chỉ cần cố gắng không ngừng thì nhất định sẽ có ngày vượt qua giới hạn.
Trong thời kì trung nhị, anh đã viết ra câu châm ngôn cá nhân của mình là – kỉ lục sinh ra chính là để phá vỡ.
Nhưng bây giờ anh lại có chút không dám chắc...
Anh mơ hồ có thể cảm nhận được các hạng mức cơ năng của mình đang không ngừng giảm xuống nhưng lại không thể làm được gì.
2m30 có lẽ thực sự là giới hạn của mình trên con đường này.
"Đang ngẩn người cái gì vậy?" Hạ Kỳ Niên giơ tay lên lắc lắc trước mặt anh: "Ăn cơm thịt sợi hương cá* không?"
*Ngư huơng nhục ti: Đại khái là món thịt sắc sợi chế biến với các gia vị thường dùng để chế biến món cá chứ không hề có cá trong đó.
"À, gì cũng được." Thịnh Tinh Hà gật đầu: "Tôi không kén ăn."
"Ừm." Hạ Kỳ Niên nhìn thực đơn trên tường. "Vậy tôi gọi đại."
Thịnh Tinh Hà đi đổi vài đồng xu xong thì đi sạc điện, lúc trở về, món ăn họ gọi đã xào xong.
Hạ Kỳ Nên gọi một đĩa rau trộn thịt bò lớn, lòng bò, thêm sáu bát cơm đầy ắp.
Nhân viên phục vụ nghĩ rằng vẫn còn người chưa tới nên cho sáu đôi đũa, Hạ Kỳ Niên nói chỉ cần hai đôi, nhân viên phục vụ còn ngạc nhiên nhìn họ.
"Ăn đi, nếu không đủ lát nữa tôi lại kêu thêm, ngửi mùi cảm giác hẳn là cũng không tệ đâu." Hạ Kỳ Niên bưng hết thức ăn về bàn.
"Quá nhiều, tôi ăn hai bát là đủ rồi." Thịnh Tinh Hà vừa tách đũa vừa nói.
"Nhiêu đó không đủ đâu." Hạ Kỳ Niên nói: "Tôi phải ăn năm bát lận." . ngôn tình hay
"..."
Nói chung thì lượng cơm mà các vận động viên ăn tương đối lớn, đó là lý do vì sao sau khi giải nghệ hầu hết đều sẽ béo lên, sức ăn lớn làm sao có thể sửa lại trong một thời gian ngắn được.
Khi Thịnh Tinh Hà huấn luyện ở nước ngoài, khẩu vị của anh cũng không khác Hạ Kỳ Niên bao nhiêu, một bữa ít nhất cũng phải ăn đến bốn, năm bát mì, nhưng cường độ huấn luyện khi bị cấm thi không còn mạnh như trước nữa, sức ăn cũng giảm rõ rệt.
Anh cần phải duy trì hình thể hiện tại của mình để tương lai có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái thi đấu.
Hai người vừa mới bắt đầu ăn, điện thoại di động của Hạ Kỳ Niên đã vang lên.
Là số lạ.
Sau khi màn hình khóa của cậu tắt, điện thoại lại vang lần nữa.
"Hẳn là không phải bán hàng đâu." Thịnh Tinh Hà nhắc nhở.
Hạ Kỳ Niên vẫn cúp điện thoại. "Người quen đều sẽ nhắn tin cho tôi."
"Cũng phải." Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một chút lại hỏi: "Có thể là có việc gấp nên mượn điện thoại của người khác thì sao?"
Khi điện thoại vang lên lần thứ tư, Hạ Kỳ Niên chuyển luôn sang chế độ im lặng.
"Cái chỗ hẻo lánh này dù có việc gấp gì thì cũng đâu có giúp được."
"Cậu sợ tên mập kia gọi tới hả?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
Hạ Kỳ Niên cười cười không nói gì, Thịnh Tinh Hà coi như cậu ta ngầm thừa nhận.
Người đối diện hì hục ngấu nghiến như hổ đói, năm bát cơm đầy ụ nhanh chóng xuống bụng, ăn xong còn không quên uống bát canh vẫn để một bên đến thấy cả đáy, nhân viên phục vụ ở bên cạnh nhìn mà sửng sốt, cuối cùng giơ ngón tay cái lên với cậu ta.
Thịnh Tinh Hà nhịn không được hỏi: "Bình thường lượng cơm của cậu cũng lớn như vậy sao?"
Hạ Kỳ Niên lau miệng một cái. "Lớn hơn thế này nhiều, trong wechat không còn bao nhiêu tiền, tôi đã rất kiềm chế rồi đó."
"... Được rồi."
Phải là gia đình có điều kiện thế nào mới có thể nuôi ra một đứa bé như thế này chứ!
Xe điện vẫn còn đang sạc, hai tên đàn ông lớn xác ngồi xổm trên lề đường ngắm cảnh, mỗi khi có ai chạy xe qua đều sẽ ngoái đầu lại nhìn, hết hồn vì chiều cao và thân hình của họ.
Dương liễu rũ xuống, gió nhẹ thổi vào mặt, nhiệt độ và độ ẩm đều vừa phải, Thịnh Tinh Hà nảy sinh ý tưởng nói chuyện với đứa nhỏ này, vì vậy chủ động tìm đề tài.
"Nếu gã mập ở quán bar lại làm khó dễ cậu, có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ xử lý anh ta."
Hạ Kỳ Niên quay đầu nhìn anh một cái. "Cám ơn, nhưng một mình tôi cũng có thể xử được."
"Tôi không có ác ý." Thinh Tinh Hà nói: "Chủ nhiệm Tôn cũng không có ác ý, chỉ hy vọng cậu có thể tập trung vào học tập và huấn luyện thôi."
"Ừm." Hạ Kỳ Niên nhún nhún vai. "Nhưng tôi vẫn phải kiếm tiền, nếu không sẽ sống không nổi."
Thịnh Tinh Hà hơi khiếp sợ. "Làm sao có thể, người nhà của cậu một xu cũng không cho cậu sao?"
Hạ Kỳ Niên lắc đầu, vẻ mặt có chút vô tội, lại có chút bất đắc dĩ.
Thịnh Tinh Hà mặc dù là một tên đàn ông, nhưng cũng có lúc lòng trắc ẩn tràn lan.
Giống như bây giờ.
"Tôi nghe chủ nhiệm Tôn nói... Cậu còn có một người cô đúng không?" Anh vừa nói xong liền có chút hối hận, vậy là để tên nhóc thối này biết bọn họ từng nói chuyện về cậu ta ở sau lưng mất rồi.
Nhưng Hạ Kỳ Niên tuổi còn nhỏ, căn bản sẽ không để ý những chuyện này.
"Tôi không có liên lạc gì với cô cả, không thể gọi là gia đình được."
"A?" Thịnh Tinh Hà rất bất ngờ: "Vậy bình thường cậu chỉ sống có một mình?"
"Ừm." Hạ Kỳ Niên nhặt một chiếc lá khô trên mặt đất lên nắm trong tay, xoay một vòng rồi thổi đi.
Nói tới đề tài này, bầu không khí vẫn luôn có chút gượng gạo.
Thịnh Tinh Hà mất ba giây để đưa ra một cái quyết định qua loa xốc nổi.
"Như thế này đi, sau này nếu cậu thiếu tiền có thể nói với tôi, tôi cho cậu mượn, điều kiện tiên quyết là cậu đừng tới mấy chỗ không đàng hoàng làm việc là được."
Hạ Kỳ Niên nở nụ cười: "Phát tờ rơi có tính là công việc không đàng hoàng không?"
Thịnh Tinh Hà lắc đầu: "Không tính."
"Còn bán hàng ở phòng tập thể hình thì sao?"
Thịnh Tinh Hà vẫn lắc đầu.
"Bán cà phê ở quán cà phê?"
Thịnh Tinh Hà vẫn lắc đầu: "Cũng không tính."
"Vậy tại sao đi quán bar gay làm phục vụ lại thuộc loại công việc không được đàng hoàng? Anh phân biệt đối xử với người đồng tính hả?"
"..."
Vấn đề này của Hạ Kỳ Niên hoàn toàn khiến Thịnh Tinh Hà bị choáng.
Anh đương nhiên không có khả năng kỳ thị người đồng tính, nhưng quán bar là một nơi tiêu khiển giải trí, dễ dàng khiến người ta suy đồi, cũng không phải ai cũng có khả năng tự kiểm soát tốt, làm việc ở đó chắc chắn sẽ gặp phải một số vấn đề khó khăn.
Ví dụ như tình huống ngày hôm nay vậy.
Làm sao có khả năng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống?
Những điều nhỏ nhặt trong sinh hoạt sẽ tiêu hao mất niềm đam mê của con người với ước mơ, một khi nếm được những vị ngọt khác có thể sẽ đánh mất sự kiên trì của họ vào thể thao.
Anh hy vọng Hạ Kỳ Niên có thể đi xa hơn một chút.
Nhưng những thứ này đều quá xa xôi, anh không biết phải làm sao để giải thích nhiều như vậy với một thằng nhóc, cũng không biết những đạo lý lớn này cậu ta có thể nghe thấm được hay không.
Đại não anh vẫn còn đang tổ chức ngôn ngữ, không ngờ Hạ Kỳ Niên lại nói tiếp một câu: "Nếu tôi là người đồng tính, anh cũng sẽ ghét tôi ư?"
Thịnh Tinh Hà cười phì một tiếng: "Nếu tôi ghét cậu còn có thể đi tìm cậu sao?"
Hạ Kỳ Niên bĩu môi: "Vậy chứ không phải anh không biết tình huống của tôi hả?"
"Tôi đã biết trước khi đi rồi." Thịnh Tinh Hà nói.
"Làm sao anh biết?" Hạ Kỳ Niên kinh hãi.
"..." Xong rổi, bán luôn chủ nhiệm Tôn rồi.
Thịnh Tinh Hà nhanh trí: "Là Đại Khí nói."
"Moá!" Hạ Kỳ Niên tuyệt vọng. "Tên kia đúng là cái miệng như cái loa, sao cái gì cũng nói với anh hết."
Thịnh Tinh Hà đánh bậy đánh bạ vậy mà cũng đánh qua được màn này, thở phào nhẹ nhõm xong lại nói tốt cho Đại Khí: "Đây cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ gì, thích gì là tự do của cậu, tôi cũng không phải đồ cổ, không kỳ thị đâu."
Hạ Kỳ Niên kinh ngạc nhìn anh, lấy hết dũng khí ra thăm dò: "Chẳng lẽ... Anh cũng thích con trai?"
"Tôi không phải." Thịnh Tinh Hà liếm môi, dời mắt sang chỗ khác, thản nhiên nói: "Tôi chỉ thích con gái thôi."
Đồng tử Hạ Kỳ Niên đột nhiên rút lại một chút.
Đây rõ ràng là đáp án đã đoán trước được, nhưng khi nghe chính miệng Thịnh Tinh Hà nói ra vẫn có cảm giác khác.
Cũng không phải là khó chịu, nhưng có chút thất vọng.
Không thể phủ nhận, vẻ ngoài của Thịnh Tinh Hà khi lớn lên hoàn toàn hợp với sở thích của cậu, đẹp đẽ sáng lạn, sạch sẽ linh lợi, khi cười rộ lên có thể khiến lòng người ấm áp.
Là một vẻ đẹp đáng kinh ngạc dưới ánh mặt trời chói chang.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thịnh Tinh Hà mỉm cười thì nhịp tim đã tăng nhanh rồi.
Một cơn gió thổi qua, thiếu niên cúi mặt xuống, ra vẻ thản nhiên mà "Ồ" một tiếng: "Tôi có thể nhìn ra."
Thịnh Tinh Hà cười không nói gì nhưng trong lòng lại nói cậu có thể nhìn ra cái rắm ấy.
_ Hết chương 7 _