Gần cuối tháng, thời tiết dần dần trở nên mát mẻ, nhiệt độ cùng lắm cũng chỉ có mười mấy độ, không lạnh cũng không nóng, vừa vặn thích hợp cho cuộc thi.
Giải vô địch điền kinh quốc gia năm nay được tổ chức tại sân vận động trung tâm thành phố Z, kéo dài ba ngày, Hạ Kỳ Niên theo đội, đi tàu cao tốc đến khách sạn trước một ngày.
Hôm nay trời quang mây tạnh, tâm trạng các vận động viên không tệ, tinh thần dâng cao.
Dù sao cũng là cuộc thi mang tính chất quốc gia, mỗi trường học đều phái ra không ít lãnh đạo và huấn luyện viên cùng đi xem thi đấu để cổ vũ cho các vận động viên, nhưng ngoài ý muốn chính là, Thịnh Tinh Hà thế mà lại không có trong đội ngũ.
Hạ Kỳ Niên còn tưởng rằng mình nhìn sót, đi hỏi huấn luyện viên Chu bên đội nhảy xa, lúc này mới xác định Thịnh Tinh Hà thực sự không tới. . Truyện Trinh Thám
Lãnh đạo trường vừa đến thì tập hợp lại họp, Hạ Kỳ Niên lén lút gửi tin nhắn cho Thịnh Tinh Hà, hỏi khi nào anh có thể đến.
Thịnh Tinh Hà chỉ trả lời bằng một tin nhắn "Tôi tạm thời có chút chuyện, cậu thi đấu thật tốt nha", lại không nói rõ khi nào đến, điều này khiến Hạ Kỳ Niên mơ hồ có một dự cảm không tốt lắm.
Hội nghị vừa kết thúc, cậu lập tức gọi điện thoại cho Thịnh Tinh Hà.
"Anh đang làm gì vậy? Sáng mai bắt đầu trận đấu rồi, anh có thể đến không?"
Thịnh Tinh Hà bên kia im lặng thật lâu cũng không nói gì.
Trầm mặc dài đằng đẵng khiến cho dự cảm trong lòng Hạ Kỳ Niên càng thêm mãnh liệt.
"Anh bị sao vậy?"
"Xin lỗi!" Giọng Thịnh Tinh Hà rất nhẹ. "Có thể tôi không có cách nào để tới xem cậu thi đấu rồi."
Tuy rằng khi nói còn kèm theo hai chữ "có thể", nhưng Hạ Kỳ Niên đã có thể xác định được rằng, anh sẽ không đến. So với các đội viên thì Thịnh Tinh Hà còn chờ mong trận đấu hơn, tất cả mọi chuyện đều sẽ sớm sắp xếp ổn thoả.
Lãnh đạo và huấn luyện viên của trường đều đến, vậy chứng tỏ không phải là chuyện trong trường học, mà là chuyện riêng của Thịnh Tinh Hà.
Đầu óc Hạ Kỳ Niên xoay chuyển thật nhanh, càng suy nghĩ lung tung lại càng dễ sốt ruột. "Anh có chuyện gì vậy? Không khỏe hay sao?"
"Không phải, cậu trước đừng để ý đến tôi, cứ thi đấu thật tốt là được."
"Cái gì gọi là đừng để ý đến anh?" Giọng Hạ Kỳ Niên cũng nâng cao lên. "Rốt cuộc anh bị sao vậy? Không nói là tôi sẽ bay trở lại ngay bây giờ đó!"
Thịnh Tinh Hà hoảng hồn. "Cậu còn dám uy hiếp tôi nữa hả?"
"Có nói hay không? Không nói là giờ tôi đi đặt vé máy bay ngay lập tức!"
Thịnh Tinh Hà tức đến choáng váng cả đầu, anh đoán chừng tên nhóc Hạ Kỳ Niên này sẽ thật sự có khả năng làm ra loại chuyện như thế, bất đắc dĩ nói: "Cậu bên kia có đang bận không?"
"Không bận, vừa mới họp xong, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi." Hạ Kỳ Niên nói dối một chút, thật ra lúc này cậu đang theo cả đội đi đến nhà ăn ăn gì đó, nhưng chuyện của Thịnh Tinh Hà so với ăn cơm thì quan trọng hơn nhiều.
Cậu nói xong lập tức đẩy một cánh cửa thông ra lối an toàn ra, ngồi trên bậc thềm hành lang.
Chung quanh yên tĩnh rất nhiều, giọng Thịnh Tinh Hà trở nên rõ ràng.
"Huấn luyện viên của đội điền kinh đã liên lạc với tôi báo rằng đã có thể tiếp tục thi đấu vào tháng 2 tới."
"Đây là chuyện tốt mà!" Hạ Kỳ Niên vỗ đùi nói: "Anh làm tôi giật hết cả mình, tôi còn tưởng rằng thân thể anh không thoải mái."
Thịnh Tinh Hà nói: "Còn hơn ba tháng nữa, tôi phải tập luyện thật tốt để tìm lại cảm giác thi đấu."
Hạ Kỳ Niên nghe ra ý trong lời nói của anh, tim run lên. "Anh, anh không phải đã đi rồi đó chứ?"
"Ừm."
Hiệp hội điền kinh ra lệnh cấm thi đấu cũng không ảnh hưởng đến việc huấn luyện hàng ngày của Thịnh Tinh Hà ở căn cứ, lúc trước là bởi vì đã tiến hành phẫu thuật chân lấy đà một lần, anh không thể không tịnh tâm tĩnh dưỡng. Bây giờ vết thương ở chân đã từ từ hồi phục lại, bác sĩ cũng nói đã không còn gì đáng ngại, anh nghĩ cũng nên quay lại rồi.
Dự định ban đầu là chờ giải thi đấu lớn này kết thúc rồi mới bay về, nhưng huấn luyện viên nói tháng sau tổ nhảy có một đợt đặc huấn phải bay ra nước ngoài, nếu như cuối tháng trở về bổ sung thủ tục xong thì sẽ dẫn theo anh nữa. Cho nên lòng muốn trở về của Thịnh Tinh Hà lập tức như mũi tên bắn ra. Anh phải bận rộn bàn giao lại cho huấn luyện viên mới đến rồi còn thu dọn đồ đạc.
Đương nhiên, Thịnh Tinh Hà cũng không nói chi tiết như vậy, chỉ nói huấn luyện viên thúc giục anh trở về, anh phải bắt kịp chuyến bay vào tối mai.
Sở dĩ không nói trước cho Hạ Kỳ Niên là vì sợ ảnh hưởng đến việc huấn luyện của cậu, nhưng bây giờ xem ra, phỏng chừng sẽ ảnh hưởng đến thi đấu của cậu.
Thịnh Tinh Hà hơi hối hận, mình hẳn là nên sớm suy nghĩ ra một lý do thật tốt, ví dụ như con của bà con có chuyện vui, mình phải tham gia hôn lễ chẳng hạn, tốt xấu gì cũng để cho Hạ Kỳ Niên an tâm thi đấu, nhưng lời cũng đã nói ra miệng rồi, giờ có suy nghĩ thì cũng không giúp ích gì được nữa.
"Cậu hãy cố lên, đến lúc đó bảo bạn học quay video lại cho tôi xem." Lúc nói những lời này, Thịnh Tinh Hà đang thu dọn hành lý, vali anh đang xài chính là cái Hạ Kỳ Niên mới mua, kích cỡ cũng không chênh lệch lắm với cái của anh.
"Đúng rồi, cái vali kia của cậu tôi mang đi, chắc là cậu không ngại đâu ha?"
Lúc này đổi thành Hạ Kỳ Niên trầm mặc.
Cậu mất gần nửa phút mới miễn cưỡng tiêu hóa hết tin dữ "Cho dù mình có thi đấu xong thì trở về trường cũng không còn được gặp Thịnh Tinh Hà nữa."
Cho dù có tự nhủ, tự điều chỉnh tâm lý, dùng lý trí để đối mặt thì nội tâm mất mát vẫn mất thật lâu cũng không có cách nào bình phục được.
"Nếu cậu để ý thì cũng không có biện pháp nào, tôi cần dùng gấp rồi." Thịnh Tinh Hà lại nói.
Cửa sổ hành lang mở ra, bên ngoài có gió, không khí lưu thông, nhưng Hạ Kỳ Niên vẫn cảm thấy ngực mình ngột ngạt, hô hấp không thông.
Trong đầu cậu xuất hiện hai người tí hon.
Thiên sứ nhỏ lý trí nói: "Thịnh Tinh Hà có mục tiêu và lý tưởng của mình, trở về huấn luyện cũng là chuyện đương nhiên, dù sao tập luyện ở trường và huấn luyện ở căn cứ là khác nhau một trời một vực, anh ấy phải nên trở về sớm một chút."
Còn quỷ nhỏ lại nở nụ cười tá ác: "Đừng có viện lý do! Thi đấu vào tận tháng 2 năm sau, còn thiếu một hai ngày tập luyện sao? Lúc trước rõ ràng đã đồng ý sẽ đến xem trận đấu rồi, giờ nói không đến được liền không đến, điều này đã nói rõ cái gì? Anh ta hoàn toàn không quan tâm đến mày! Cũng không có kỳ vọng gì với việc mày nhận được giải thưởng cả."
Thiên thần nhỏ rưng rưng nước mắt: "Không phải như cậu nói đâu, anh ấy luôn quan tâm đến tình hình của tôi ở đội tuyển tỉnh mà."
Quỷ nhỏ thậm chí còn đắc ý hơn: "Quan tâm thật không? Chỉ sợ tất cả đều chỉ là có lệ mà thôi. Bằng không vì sao ngay cả muốn đi, anh ta cũng không thèm thông báo cho mày biết, mày mà không gọi điện qua, anh ta sẽ không nhắc tới chuyện này, ngay cả anh ta có đi rồi thì mày cũng không biết."
Cổ họng của thiên thần nhỏ nghẹn lại, khóc như bão táp mưa sa.
"Tùy anh, tôi đi ăn cơm đây."
Thịnh Tinh Hà từ trong giọng nói nghe ra cậu đang khó chịu, anh buông quần áo trong tay ra, ngồi xuống mép giường.
"Cậu tức giận à?"
"Không, tại sao tôi phải tức giận?"
Thế này thì rõ ràng là đã tức giận rồi.
"Thực xin lỗi!" Thịnh Tinh Hà lại chân thành xin lỗi lần nữa. "Chuyện tôi đã đồng ý với cậu mà lại không làm được, lần sau nhất định sẽ bồi thường cho cậu, có được không?"
Nghe thấy hai chữ "bồi thường", ánh mắt Hạ Kỳ Niên lập tức sáng lên.
Nước mắt của thiên thần nhỏ cũng ngưng chảy, hai tay chống thắt lưng đắc ý dạt dào: "Còn nói anh ấy không quan tâm đến tôi nữa thôi!?"
"Vậy tại sao đến bây giờ anh mới nói cho tôi biết, có phải hôm nay tôi không hỏi thì anh cũng không định nói không?"
"Vừa mới nhận được thông báo vào mấy ngày trước, nghĩ đến cậu sắp thi đấu rồi, nên mới không quấy rầy cậu." Thịnh Tinh Hà nói.
"Chuyện lớn như vậy sao có thể tính là quấy rầy được chứ?" Hạ Kỳ Niên xoa xoa đùi mình, hơi chờ mong. "Vậy anh định bồi thường cho tôi như thế nào?"
Thịnh Tinh Hà cười một tiếng. "Tôi còn chưa nghĩ ra đâu, bằng không thì mua cho cậu một món quà rồi gửi qua?"
"Tôi không cần quà." Hạ Kỳ Niên mím môi. "Sau khi anh đến bên kia rồi có thể quay video gửi cho tôi không?"
Đầu óc cậu nhanh chóng vận chuyển, vừa muốn đạt được mục đích, lại không muốn ý đồ của mình bại lộ rõ ràng nên bổ sung: "Tôi rất muốn nhìn hoàn cảnh căn cứ, xem bình thường anh huấn luyện như thế nào."
"À..." Thịnh Tinh Hà suy tư một lát. "Tôi có một tài khoản Weibo, trên đó đăng rất nhiều video huấn luyện, lát nữa tôi sẽ gửi ID qua cho cậu ha?"
"..." Hạ Kỳ Niên sứt đầu mẻ trán. "Không thể quay video sao? Tôi vẫn luôn tò mò, không biết ký túc xá của đội tuyển quốc gia trông ra sao."
Mẹ nó ai mà thèm tò mò ký túc xá trông như thế nào.
Thịnh Tinh Hà cũng sắp chống đỡ không nổi nữa, cắn răng nhịn xuống ý cười. "Được rồi, sau này tôi sẽ quay video gửi cho cậu."
Ở bên kia Hạ Kỳ Niên duỗi đạp hai cái chân dài, cảm thấy mình quả thực là thông minh tuyệt đỉnh.
...
Thịnh Tinh Hà rất phiền chuyện chuyển nhà, mỗi lần đều phải thu dọn một đống đồ đạc, sau khi anh đóng gói mấy cái thùng lớn xong thì kéo chúng đến quán cà phê của Tạ Vũ.
"Chờ sau khi tôi sắp xếp xong, cậu hãy gửi qua giúp tôi, phí chuyển hàng tôi sẽ gửi WeChat trả cho cậu."
"Nhanh như vậy đã phải đi rồi sao? Mới ở lại có mấy tháng đâu?" Tạ Vũ bấm ngón tay tính toán. "Ba tháng hả?"
"Mới ba tháng thôi sao?" Thịnh Tinh Hà cảm thấy thật thần kỳ.
Có lẽ bởi vì quen biết rất nhiều sinh viên, thu hoạch được rất nhiều nên mới cảm thấy như đã trải qua một khoảng thời gian rất dài.
Đám Trương Đại Khí định tổ chức một buổi lễ tiễn đưa vui vẻ, Thịnh Tinh Hà đã uyển chuyển từ chối, một là sợ bọn họ hao phí, hai là không thích tạm biệt.
Nghi thức tiễn đưa càng lớn, bóng lưng người rời đi càng có vẻ tịch mịch.
Vé máy bay là hơn năm giờ chiều, anh sớm chào chủ nhà, trả lại một xâu chìa khóa lớn và thẻ ra vào cổng, bà chủ nhà rất khách sáo đưa cho anh một ít trái cây, chúc anh một đường thuận buồm xuôi gió.
Thịnh Tinh Hà đeo một cái túi hai quai, kéo vali, cũng giống như ngày đến đây, bắt taxi ra sân bay.
Trước nay chưa từng hưng phấn như vậy, cảm giác hô hấp cũng thoải mái không ít.
Cơn ác mộng của anh cuối cùng cũng đã kết thúc.
Nhưng song song với hưng phấn còn xen lẫn vài phần mất mát, anh đã quen với thanh âm ồn ào của đám nhóc kia, thường xuyên đùa giỡn nhau, quan tâm những điều nhỏ nhặt, không còn gặp mặt nữa thì quả thật là khiến người ta phải thương cảm.
Lỡ như trong khoảng thời gian này Hạ Kỳ Niên thích người khác thì sao?
Hoặc là có người tỏ tình với Hạ Kỳ Niên?
Nhiều em gái lớp dưới như vậy, mỗi ngày đều canh ở cạnh sân thể dục chờ đưa nước uống... Anh đi rồi thì sẽ không thể nào biết tin tức được, cũng không có cách nào ngăn cản.
Miễn là đông người, thì hẳn sẽ có một người nhìn vừa mắt mà, đúng không?
Hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác rót vào đầu, anh kinh ngạc phát hiện mình lại bắt đầu lo được lo mất như đang yêu xa!
Không được, không được, không được! Điều này hoàn toàn không thể nào!
Không thể để cho cảm xúc ảnh hưởng đến tâm lý của mình, huấn luyện mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ!
Nói không được liền không để ý nữa, anh mở điện thoại di động bắt đầu xem tin tức thể thao, nhưng trong đầu vẫn có một màn đạn bay dày đặc đỏ choé. "Mày thật sự không thèm để ý sao!? Qua thôn này chưa chắc đã có quán khác đâu nha ~ dáng dấp xinh đẹp, hơn nữa lại còn là vận động viên nhảy cao nữa ~ hợp với mày như vậy ~"
......
Anh không nhịn được gửi cho Hạ Kỳ Niên một tin nhắn ân cần hỏi thăm thật đường hoàng.
[Thi đấu thế nào rồi?]
Đợi thật lâu, hộp thoại cũng không hiển thị "Đang nhập", mãi cho đến khi anh sắp lên máy bay, Hạ Kỳ Niên mới trả lời.
[Vừa mới khởi động bên ngoài sân, bây giờ chuẩn bị đi kiểm tra, có phải anh sắp cất cánh rồi không? Đến nơi thì nhớ gửi cho tôi một tin nhắn.]
Giọng điệu này cứ như người nhà anh vậy, Thịnh Tinh Hà nhịn không được nở nụ cười.
[Rõ rồi.]
Hạ Kỳ Niên điều chỉnh tâm lý rất nhanh, vòng loại phát huy vượt trội, cuối cùng bật nhảy trực tiếp vượt qua độ cao 2m20 – bình thường thành tích tốt nhất của cậu khi huấn luyện luôn là 2m19.
Đối với vận động viên nhảy cao mà nói, mỗi một cm đều là một bước đột phá lớn, Hạ Kỳ Niên có đột phá mới, toàn đội đều hưng phấn không chịu nổi, ngay cả huấn luyện viên Khổng cũng ngoài dự đoán của mọi người mà ném ra một câu khích lệ.
"Thằng nhóc thúi, lần này biểu hiện cũng được lắm, phải duy trì tới trận chung kết, vào top 10 không thành vấn đề."
Cách xưng hô hơi thân mật này khiến Hạ Kỳ Niên dựng hết lông tơ, cậu đã quen với một huấn luyện viên Khổng luôn lớn tiếng gào thét rồi.
Đợt huấn luyện ma quỷ ngắn ngủi hai mươi ngày này quả thật đã khiến cho thể lực của cậu tăng lên rõ ràng, lúc trước chỉ nhảy ba lần hơi thở đã trở nên không ổn định, bây giờ thì trạng thái khi nhảy xong lần thứ năm cũng chẳng khác bao nhiêu với trạng thái mới nhảy có một lần.
Cậu đã học được cách tiết kiệm thể lực để lại cho lần nhảy tiếp theo.
Vòng loại nhảy cao của nam kết thúc lúc tám giờ tối, cậu mặt dày hỏi các vị lãnh đạo trường muốn video và hình ảnh khi mình thi đấu.
Cậu có học một chút cách cắt nối biên tập video clip, trong khi chờ Thịnh Tinh Hà nhắn tin tới, cậu trở về phòng cắt video.
Cậu rất thích quay lại những thứ này, từ năm nhất đến năm thứ ba, từ độ cao 2m02 đến 2m20.
Dù là chạy hỗ trợ hay bật nhảy, động tác của cậu đều đã có thay đổi tương đối lớn, nếu như không phải có những video này ghi lại, có lẽ cậu cũng sẽ không phát hiện ra những tiến bộ nhỏ này.
Việc cắt ghép và chỉnh màu đơn giản không mất bao nhiêu thời gian, cậu chỉ cần nửa giờ để hoàn thành video, lưu vào đám mây.
Mấy ngày nay không đăng nhập Weibo, vậy mà lại tích góp được hơn mười ngàn bình luận, trong hộp tin cá nhân có không ít tin nhắn của nhà quảng cáo tìm tới muốn hợp tác, cậu không có nhiều thời gian, đành phải uyển chuyển từ chối.
Trong khi trả lời tin nhắn lại có tin mới bắn ra.
[Thịnh Tinh Hà: Tôi đến rồi.]
[N: Vậy để tôi gửi video qua.]
[Thịnh Tinh Hà: Bây giờ tôi đang ở khách sạn, sáng mai sẽ trở về nhận thẻ vào cổng.]
[N: Vậy tôi có thể xem khách sạn của anh trông như thế nào không?]
Thịnh Tinh Hà nhịn không được nở nụ cười, đang muốn nói có phải cậu muốn nhìn tôi hay không thì màn hình đã hiện ra có gọi video.
Thành phố A gió rất lớn, hơn nữa trời còn đang mưa, lúc anh tới chỉ mặc một đồ bảo vệ mỏng, dọc đường bị thổi đến nước mũi cũng sắp chảy ra. Anh vội chạy tới trước gương nhìn hình ảnh của mình một chút, cào tóc vài cái mới giật mình phản ứng lại.
Mình đang làm gì vậy?
Sao phải chú ý đến bề ngoài của mình?
Nghĩ tới đây anh mới buông tha cho việc tự giày vò mình, cứ mặc kệ quần áo, đầu tóc đang ướt sũng, trực tiếp bấm vào nhận cuộc gọi.
Ở giữa màn hình xuất hiện một khuôn mặt tươi cười quen thuộc.
Rõ ràng chỉ mới hơn hai tuần không gặp, Thịnh Tinh Hà lại phát hiện cậu đã gầy đi rất nhiều.
Nhiệm vụ huấn luyện của đội tuyển tỉnh vừa khô khan vừa nặng nề, Hạ Kỳ Niên bị tra tấn đến chết đi sống lại, lượng cơm lại không tăng lên, cứ như vậy mà luyện đến gầy mất 4kg, cậu thuộc dạng người đã gầy thì sẽ gầy mặt và chân, cho nên thay đổi đặc biệt rõ ràng.
Nhưng không thể không nói, đường nét từ hàm xuống cằm đã trở nên rõ nét hơn, cũng cứng rắn hơn.
Không biết có phải là cố ý hay không, thân trên của Hạ Kỳ Niên không mặc áo, chỗ để trần vừa vặn thấy đến vị trí ngực. Trong phòng mở một ngọn đèn bàn, nhưng ánh sáng cũng không đủ, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút đường nét của cơ ngực.
"Cậu không lạnh sao?" Thịnh Tinh Hà nhịn không được hỏi.
"Không, trong phòng còn rất ấm nè." Hạ Kỳ Niên đến gần đèn bàn, giơ điện thoại quay từ trên xuống. "Có phải anh phát hiện dáng người của tôi có thay đổi gì hay không?"
Vết thương trên cánh tay đã hoàn toàn khép lại, đường nét cơ bụng càng rõ hơn, có lẽ là do liên quan đến đêm khuya, cách màn hình mà Thịnh Tinh Hà vẫn có thể cảm nhận được hormone nam tính nồng đậm đang phóng ra.
Yết hầu không tự giác được mà lăn lên lăn xuống.
Nhưng muốn anh thành thực thừa nhận những suy nghĩ này thì khác nào ép anh uống thuốc. Trầm mặc hai giây, anh mới bình tĩnh trả lời: "Không có gì thay đổi cả."
Hạ Kỳ Niên hơi nhụt chí, chuyển đề tài: "Hôm nay tôi vượt qua 2m20 rồi."
Tin tức này trái lại lại khiến cho Thịnh Tinh Hà thấy trước mắt sáng ngời, bất ngờ và vui mừng nói: "Vậy tốt quá rồi! Tất cả đều đã đạt tiêu chuẩn cấp kiện tướng."
Tạm thời trong tay Hạ Kỳ Niên đã nắm được chứng chỉ vận động viên cấp 1, điều kiện để xin danh hiệu kiện tướng thể thao là đạt được thành tích 2m20 trong một cuộc thi, từ cấp 1 đến kiện tướng thì 20 cm nhìn như đơn giản này lại giống như một ngọn núi cao, đã lượt đi vô số người.
Thịnh Tinh Hà cảm thấy vui thay cậu từ tận đáy lòng.
Hạ Kỳ Niên còn rất trẻ, chưa từng bị thương cũng không bệnh tật, sức mạnh còn chưa hoàn toàn kích phát ra hết mà đã có thể đạt tới trình độ như vậy rồi, điều này chứng tỏ tương lai của cậu vẫn còn tiềm năng vô hạn.
Hạ Kỳ Niên được khen ngợi, cười nằm sấp ra trên giường. "Anh vừa tắm xong sao?"
Thịnh Tinh Hà: "Không phải, bên này mưa, tôi mắc trên đường."
"Vậy còn không mau đi tắm đi."
"Không phải cậu muốn nói chuyện phiếm với tôi sao?"
"Vậy anh đi tắm trước, tắm xong rồi mới nói chuyện tiếp."
Bình thường mà nói đến chuyện tắm rửa này thì cơ bản là chẳng khác nào có ý đợi rảnh rỗi rồi mới nói chuyện, nhưng tới chỗ này của Hạ Kỳ Niên thì lại khác.
Khi Thịnh Tinh Hà đi ra khỏi phòng tắm, đọc được năm tin nhắn.
[Tắm xong chưa?]
[Còn chưa tắm xong hả?"]
[Sao tắm chậm như vậy? Trong khi tắm còn ngâm mình ư?]
[Tôi tắm trễ hơn anh mà còn tắm xong rồi nè."]
[Anh không phải đang ngủ đúng không? Ra rồi nhớ gọi lại cho tôi đó.]
Dong dài như bà già.
Tóc còn chưa có lau khô, giọt nước theo tóc nhỏ xuống màn hình, Thịnh Tinh Hà rút khăn giấy lau sạch sẽ, nằm sấp trên giường đánh chữ.
[Tôi tắm xong rồi đây.]
Mời gọi video lập tức bắn tới, Thịnh Tinh Hà còn chưa kịp mặc quần áo đã lập tức chui vào chăn.
Hai người trò chuyện phiếm hơn nửa tiếng đồng hồ về đề tài giải thi đấu lớn, đợi đến lúc video bị tắt đi, Thịnh Tinh Hà bỗng nhiên nhớ đến Hạ Kỳ Niên căn bản không bảo anh quay phòng khách sạn cho xem.
Tất cả đều chỉ là cái cớ mà thôi.
Cho dù có muốn chối bỏ kiểu gì thì cũng không thể lừa bản thân nữa.
Chỉ số thông minh đều biến thành cơ bụng hết rồi.
Đêm khuya vắng lặng, một khi nhắm mắt lại là thấy khuôn mặt tươi cười tràn đầy sức sống của Hạ Kỳ Niên.
Mục tiêu tiếp theo của tôi chính là tiến vào đội tuyển quốc gia, anh nhất định phải chờ tôi, đến lúc đó anh vẫn là đàn anh của tôi!
_ Hết chương 36 _