Nếu không phải Hùng Thần Giai ôm bế cô lên xe cho bằng được thì khẳng định giờ này cô còn đang ở trong phòng làm việc, tiếp tục đỏ mặt giả vờ đà làm điểu không chịu ra ngoài.
Nhất thời ý loạn tình mê là một chuyện, tỉnh táo rồi lại là chuyện khác. Tang Vãn Cách làm thế nào cũng không dám tin tưởng mình đột nhiên có thể nói ra những lời như vậy, mặc dù trí nhớ cô hết sức rõ ràng, nhưng mà, nhưng mà bây giờ nhớ lại cô thật không dám tin mình sẽ nói những lời như vậy!
Cuối cùng, cô nhất quyết đem chuyện đó đổ rằng cô đã bị trúng tà.
Hùng Thần Giai rõ ràng rất không đồng ý với ý tưởng này của cô, nhưng dù thế nào, lời đã nói ra thì khó lòng mà thu hồi lại, cô muốn phủ nhận cũng không được.
Đối với thái độ rất ương bướng của Tang Vãn Cách, nhất quyết không muốn cùng hắn đi về nhà, Hùng Thần Giai không thể làm gì khác hơn là chọn thủ đoạn cứng nhắc, hắn nắm lấy thắt lưng, đùi của Tang Vãn Cách, trên cơ sở là vừa ôm vừa kéo lôi ra cửa trường học, rốt cuộc cũng lên xe được ── thật may Tang Vãn Cách kiên trì sau khi tan học mới bằng lòng ra khỏi cửa trường, cho nên trừ bác bảo vệ ra cũng không có người nào nhìn thấy.
Hùng Thần Giai bất mãn hết sức: "Em ghét bỏ anh sao?" Lúc ở trên giường rõ ràng cô nói cô muốn hắn mà.
Nhưng bây giờ hắn phải làm thế nào đây? Cô không muốn, hắn cũng không còn cách nào.
Tang Vãn Cách liếc hắn một cái, chua xót đấm đấm cái eo đau đớn của mình ── Người đàn ông này giống như là mấy trăm năm chưa từng thấy qua phụ nữ vậy, bắt được cô như muốn đoạt luôn nửa cái mạng của cô, cũng không nghĩ xem cô làm sao mà chịu được chứ. "Em ghét bỏ anh khi nào."
"Vậy tại sao em không muốn cùng anh đi ra ngoài?" Hùng Thần Giai vừa uất ức hỏi lại vừa thuần thục điều khiển tay lái, đã vậy hắn lại còn làm ra vẻ buồn bã thoáng nhìn về phía Tang Vãn Cách. "Em không muốn thừa nhận quan hệ với anh sao?" Mặc dù dáng dấp hắn không đẹp trai, nhưng dầu gì cũng không tính là xấu xí, chỉ là, chỉ là có tí xíu dọa người, cô đến giờ vẫn xem hắn như thú dữ sao?
Thở dài, Tang Vãn Cách vẫn như cũ đấm đấm cái eo chua xót đau đớn của mình, lại đưa tay vuốt vuốt cái bắp đùi như nhũn ra ── thật sự cô có cảm giác giống như xương của mình bị gãy vụn hết rồi. Sau khi cô nói xong câu kia, cái tên đầu gấu đáng chết không biết xấu hổ này liền đem cô ra hoàn toàn khi dễ, ăn sạch sành sanh một mảnh cũng không chừa. "Em không ghét bỏ anh, em cũng không phải không thừa nhận anh. Em chỉ không muốn bọn học sinh nhìn thấy thầy cô nói chuyện yêu đương với nhau."
Cặp mắt Hùng Thần Giai sáng lên: "Vậy là em thừa nhận hai chúng ta đang nói chuyện yêu đương sao?!" Thì ra là vì nguyên nhân này!
Tang Vãn Cách rất kỳ quái liếc hắn một cái: "Nếu không phải vậy là cái gì?" Cô đã quyết định muốn hắn, vậy cần xác định chuyện gì nữa sao?
"Hắc hắc he he... Không có việc gì, không có việc gì." Hùng Thần Giai cười gãi gãi đầu, thừa dịp đèn đỏ lại gần mặt Tang Vãn Cách hung hăng hôn cô một cái, sau đó lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại mắt nhìn thẳng phía trước sợ bị cô trừng mắt.
Lắc đầu một cái, Tang Vãn Cách không cùng hắn so đo, bởi vì eo của cô thật sự rất đau nhức!
Thôi... Trở về hãy nói tiếp...
"Đợi lát nữa trở về anh sẽ chườm nóng cho em." Một bàn tay to duỗi tới, nhiệt độ nóng rực phủ lên da thịt mềm mại của cô, trên mặt Hùng Thần Giai lộ ra thần sắc đau lòng, hắn thật sự có chút không khống chế được, hắn dĩ nhiên biết thân thể cô rất yếu ớt, không chịu nổi hắn yêu cầu vô độ như vậy. "Đau lắm hả?" Vừa hỏi bàn tay lại hướng giữa hai chân cô đi tới, muốn sờ một cái xem có sưng to lên không.
Tang Vãn Cách bị hắn càn rỡ sợ tới mức lập tức kẹp chặt hai chân lại, mắt to xấu hổ muốn chết nhìn chằm chằm hắn: "Anh làm cái gì vậy!" Nơi này là đường cái, hắn không muốn sống nữa sao?!
"Anh muốn xem một chút, xem có bị sưng không." Bạn gấu nào đó hết sức vô tội nhìn cô.
Tang Vãn Cách đông cứng lại: "... Mắc mớ gì tới anh!"
"Dĩ nhiên là liên quan tới anh." Hắn nghĩ chuyện đưa tay sờ thử là đương nhiên, "Là do anh dùng quá sức, nếu không cũng sẽ không ──"
"Câm mồm ──" Tang Vãn Cách không muốn nghe hắn nói tiếp lời nào nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đến dường như có thể luộc được trứng gà, "Lo lái xe nhanh chút đi, đèn xanh rồi kìa!"
Được rồi... Hùng Thần Giai có chút thất vọng, bàn tay chuyển một cái, nhấn cần ga, liền quẹo khúc quanh.
Cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, Tang Vãn Cách nhìn chung quanh một chút, có chút lo lắng mình có thể trúng thưởng hay không. Dù sao lúc nãy Hùng Thần Giai quá kích động lại không có mang mũ, mấy lần sau đều trực tiếp bắn vào, ngộ nhỡ nếu như..... Suy nghĩ lại một chút, cô đưa tay vỗ vỗ cánh tay Hùng Thần Giai, cúi đầu nói: "Dừng ở tiệm thuốc trước mặt chút đi."
Hùng Thần Giai sửng sốt, ngay sau đó hắn đã sáng tỏ ý tứ của cô, môi mỏng mấp máy, tròng mắt đen trong nháy mắt thâm trầm nhìn không ra được, nhưng vẫn dừng xe ở ven đường, hắn mở cửa xe đi xuống, thuận tay đem khóa cửa xe không cho Tang Vãn Cách xuống: "Em ở đây ngoan ngoãn chờ chút, anh đi mua cho em." Nói xong liền sải bước đi về phía tiệm thuốc, trong lòng vừa hận lại vừa hối hận. Hận cô không muốn sinh con cho hắn, không muốn lưu lại dòng giống của hắn, hối hận hắn không nên hả hê quên đi việc bắn vào trong cơ thể cô, thuốc tránh thai đối với thân thể phái nữ trăm hại mà không có một lợi, hắn luôn luôn không để cho cô dùng mấy thứ thuốc đó.
Chỉ là thuốc tránh thai của phái nam hắn không có mang theo, lúc đó lại ý loạn tình mê...
Hắn nghiêm mặt đẩy cửa tiệm thuốc đi vào, khuôn mặt tục tằng tựa như ác thần lập tức hù sợ những người chung quanh, mọi người còn tưởng rằng đại ca xã hội đen nào đến mua thuốc, vừa nghe tới hắn muốn mua thuốc tránh thai cho phụ nữ, từng người lại dùng ánh mắt càng thêm kì quái nhìn hắn, thậm chí còn len lén ở bên cạnh hắn bàn luận xôn xao.
Cầm thuốc, hắn rút ra tờ 100 để trên quầy, xoay người rời đi.
Bỏ lại những người chung quanh ở nơi đó thì thầm bàn tán, thì ra đại ca xã hội đen cũng phải tự mình đến mua thuốc tránh thai...
Tang Vãn Cách nhận lấy thuốc tránh thai, nhìn thấy Hùng Thần Giai từ trong xe lấy ra chai nước suối đưa cho cô, gương mặt nhăn nhó, rõ ràng là không vui.
Cô thở dài, đem viên thuốc lấy ra nuốt vào, lại uống vài ngụm nước lớn xong mới nuốt xuống mùi vị kì quái này, sau đó chọc chọc lên cánh tay bền chắc của Hùng Thần Giai: "Uy."
Hùng Thần Giai liếc cô một cái, quay đầu không nhìn.
Cô liền bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn lại thở dài: "Anh vì sao lại giận vậy?" Gan càng lúc càng lớn, trước kia hắn căn bản không dám tức giận với cô.
"... Anh không tức giận."
Thấy Hùng Thần Giai mạnh miệng, Tang Vãn Cách cũng không có tinh lực cùng hắn nói chuyện kiểu này nữa, cô thật sự không thoải mái, uống thuốc xong có cảm giác uể oải, cho đến lúc cô mơ mơ màng màng sắp ngủ say thì Hùng Thần Giai bên kia đã đè nén tới cực điểm, liền buồn buồn nói ra: "Có phải em không muốn sinh đứa bé của anh?"
Tang Vãn Cách sửng sốt, nhất thời hết cả buồn ngủ ── cả nửa ngày hắn rối rắm chuyện này sao: "Em đâu nói vậy."
"Vậy sao em còn ──" Hùng Thần Giai chợt xoay đầu lại nhìn cô, Tang Vãn Cách thấy rõ, đáy mắt hắn rõ ràng có chút đau khổ và thất vọng, cô thở dài, chủ động đưa tay tới sờ sờ mặt hắn: "Em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sinh con. Dù sao còn ba mẹ em và ba mẹ anh, mình không thể không quan tâm, chi bằng cứ sống như vậy thôi." Mà ba mẹ cô có thể sẽ không đồng ý chuyện của bọn họ, hơn nữa còn có Khu, Tang Vãn Cách đột nhiên cảm thấy tương lai thật xa tầm với.