Con gấu kia cứ quẩn quanh Tang Vãn Cách hỏi lập đi lập lại mãi làm cô muốn hôn mê, lông mày cau lại, cô hơi mím môi, có chút bất đắc dĩ nói: "Anh rốt cuộc muốn làm cái gì hả?"
Hùng Thần Giai cẩn thận từng li từng tí nhìn cô một chút, hồi lâu sau mới nhếch môi cười: "Chuyện em mới nói vừa rồi có thật không?"
Rất dễ nhận thấy là cô vẫn chưa hiểu gì cả: "Em nói cái gì?"
"..." Mặt Hùng Thần Giai liền biến sắc, xấu xa cười, "Em nói thử xem, lúc nãy em vừa nói cái gì?"
Đôi mắt lung linh mở to ── Tang Vãn Cách không dám tin trừng mắt với con gấu đang dương dương hả hê, khóe miệng không nhịn được co giật, có lầm không vậy, cái tên này từ lúc nào dám bắt bẻ cô như vậy!
Tình huống hiện giờ là thế này: bởi vì đồng chí Tang Vãn Cách sơ sót nghiêm trọng dẫn đến nhược điểm lớn nhất bại lộ trước mắt kẻ địch, không chỉ như thế, kẻ địch giảo hoạt thậm chí còn dùng hai chân cản trở đường lui của cô, cản trở ép cô vô đường cùng hoàn toàn không cho cô có cơ hội phản công.
Khuôn mặt vốn nhỏ nhắn của cô đỏ ửng trong nháy mắt lại càng đỏ hơn nữa, Tang Vãn Cách mắc cỡ cắn cánh môi, đôi tay mảnh khảnh cũng bị Hùng Thần Giai kéo ra sau lưng không cho cô có cơ hội phản kháng, bàn tay to còn lại hắn khẽ chạm vào bên hông nhạy cảm của cô một cái, hắn chỉ dùng lực rất nhỏ liền đem hông cô kéo lên làm cho cả thân thể cô nằm gọn trong vòm ngực hắn.
"Nói nhanh một chút nói nhanh một chút, nếu không anh không bảo đảm được mình sẽ làm gì đâu." Hùng Thần Giai càng tỏ vẻ hưng phấn càng biểu hiện hắn hết sức mong đợi sẽ bắt đầu một bữa tiệc lớn.
Tay nhỏ bé giãy giụa lại càng bị nắm chặt hơn, vòng eo nhỏ nhắn không đầy một gang tay khẽ run lên, tuy cô rất mềm mại, khí lực cũng không phải quá yếu nhưng chưa đạt tới trình độ cao thủ như vậy, giẫy giụa uốn éo trên không trung một hồi đã tiêu hao thể lực rất nhiều. Nhất là lúc này, đôi mắt nóng bỏng hừng hực đang chăm chú nhìn cô càng làm người ta khẩn trương. "Nói, nói cái gì mà nói, em cái gì, cái gì cũng không nói... Ư ──" Cô hét lên một tiếng chỉ vì chỗ kín đột nhiên bị một vật nóng rực của người nào đó ở địa phương u mật giữa hai chân cô hung hăng đỉnh xuống.
Khi hắn vừa xông vào quần ngắn cùng quần lót chưa kéo xuống hết đã đụng vào hoa hạch nhạy cảm của Tang Vãn Cách, làm cô không tự chủ được cong eo nhỏ nhắn lui về phía sau mà co lại, nhưng lại bị Hùng Thần Giai nắm lấy không cho cô tránh né.
Đôi tay được tự do liền vội vàng để lên hai cánh tay tráng kiện, Tang Vãn Cách thanh âm mềm mại nhẹ nhàng nói: "Anh đã làm nhiều lần rồi, đừng làm nữa có được không?" Trong thanh âm mềm mại khó che giấu sự mệt mỏi.
Hùng Thần Giai kiên định lắc đầu một cái: "Không được." Hắn nhất định không thể.
Nghe vậy Tang Vãn Cách liền cong lên cái miệng nhỏ hồng hào mềm mại, ánh mắt như nước long lanh tràn đầy buồn bã nhìn hắn: "Nhưng mà em rất mệt mỏi."
Cô nào biết vừa nghe vậy đáy mắt của anh bạn gấu kia liền sáng rỡ lên, hắn nhún nhún vai, cúi đầu xuống hôn cho đến khi cô yêu kiều hổn hển cả người xụi lơ ở trong lòng hắn mới buông tha. "Làm đến hôn mê cũng sẽ không mệt mỏi nữa."
... Cái gì?!
Tang Vãn Cách bị những lời này làm cho sợ hãi, dục vọng ngày thường của hắn so sánh với người bình thường đã mãnh liệt hơn rồi, thỉnh thoảng do hắn muốn quá nhiều lần làm cô mệt mỏi đến mắt mở không ra, nếu thật sự để hắn đem cô làm đến ngất ── vậy cô phải nghỉ ngơi bao nhiêu lâu mới có thể trở lại bình thường đây?! Mắt to ngập nước lập tức tỉnh táo lại, tay nhỏ bé di chuyển lên lồng ngực cường tráng ngăm đen của hắn, Tang Vãn Cách kiên quyết cự tuyệt: "Em không muốn!"
Mày rậm hướng lên, Hùng Thần Giai xem thường: "Anh mạn phép muốn."
Người này hôm nay nhất định phải làm trái ý cô mới được có phải hay không đây?!
Tang Vãn Cách cắn chặt môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng từ hồng mà chuyển sang trắng, từ trong kẽ răng không cam lòng nói ra mấy chữ: "Anh là bạn trai của em, là nhà em ── nhà em..." Cô rối rắm lại rối rắm, chần chờ lại chần chờ, cuối cùng dưới ánh mắt chờ đợi của Hùng Thần Giai cô cũng đành đem hai chữ cuối cùng nói ra: "Đại Hùng."
Nói xong, cô lập tức tràn đầy vui vẻ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lòng tràn đầy ẩn nhẫn ngượng ngùng nói ra khỏi miệng, nghĩ thầm Hùng Thần Giai sẽ bỏ qua cho cô. Nhưng cô nào biết người kia lại chỉ là cười một cái, sau đó liền cúi đầu xuống ở bên tai cô nói nho nhỏ một câu: "Vì để thể hiện anh đang rất cao hứng, anh cảm thấy nên làm em đến ngất đi cũng rất tốt!"
Sau đó hắn vô cùng vui vẻ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách biến sắc trong nháy mắt.
Ông trời làm chứng, hắn lúc bắt đầu là cực kỳ vô cùng vui vẻ, cũng tính toán cứ như vậy nhịn không chạm vào cô, nhưng cô ngàn lần không nên vạn lần không nên, không nên nhìn hắn cười đến mỹ lệ, cao hứng như vậy!
Hắn không chạm đến cô là tổn thất hay tính phúc may mắn của cô đây? Cô cao hứng sao?
Nếu cô không thích làm chuyện này, hắn càng muốn làm nhiều thêm mấy lần nữa cho cô tập thành thói quen ── tiếp theo là yêu thích cái loại hình vận động này luôn!
Bàn tay linh hoạt bò đến bộ ngực sữa mềm mại, cách quần áo cầm một bên kiều nhũ, môi mỏng ấm áp đặt lên cái miệng nhỏ nhắn màu hồng của Tang Vãn Cách, đầu lưỡi tham tiến vào ngậm lấy cái lưỡi ngọt ngào tận tình càn quấy, hắn xoay chuyển đem đầu lưỡi càn quét bốn phía trong cổ họng cô thu lấy hết ngọt ngào rồi ra bên ngoài liếm thêm một lần, sau đó mới lưu luyến không dứt từ từ cắn xé môi dưới của Tang Vãn Cách, khẽ dùng sức lại không làm đau cô, hàm răng trắng bén nhọn cùng cánh môi màu hồng dịu dàng hòa quyện vào nhau lại có thể tạo sự hài hòa mỹ lệ không nói được.
"Ư..." Bị Hùng Thần Giai hôn đến mềm nhũn không còn khí lực, Tang Vãn Cách yêu kiều nỉ non, đôi tay kìm lòng không được vòng ôm lấy cái hông tráng kiện của người đàn ông bên trên, đôi chân ngọc thon dài bị hắn kẹp ở phía dưới cũng bắt đầu từ từ cong lên ma sát hắn.
Trước kia cô sợ hắn, lại không thích hắn, cho nên không dễ dàng động tình, mặc dù thân thể bị hắn dạy dỗ nhận biết tình yêu, nhưng trong lòng luôn có ám ảnh không thể quên được, cảm giác làm chuyện như vậy rất dơ bẩn; nhưng bây giờ lại không giống như vậy nữa, Tang Vãn Cách biết mình vẫn không thích lắm loại hành động thân mật này, nhưng bởi vì người cùng cô làm chuyện này là Hùng Thần Giai nên cô cảm giác chuyện như vậy dường như cũng không khó khăn lắm, hơn nữa thân thể cô lại nhạy cảm vô cùng, cô lại có ý muốn nghênh hợp cùng hắn, mặc cho hắn trên người cô muốn càn rỡ thế nào cũng được.
Là hắn nha, vậy thì sao có thể không được đây?
Hắn cũng sẽ không tổn thương cô, cũng sẽ không đối xử không tốt với cô, càng sẽ không rời bỏ cô, như vậy, đem chính mình hoàn toàn giao cho hắn, lại có gì không thể?
Suy nghĩ này trong đầu Tang Vãn Cách càng lúc càng rõ ràng hơn, cô mở đôi mắt mờ mịch ra, ngưng mắt nhìn người đàn ông phóng khoáng tục tằng trước mặt, nhìn hắn bởi vì cô chưa chuẩn bị xong mà cố nén, làm mặt và đầu cổ đầy mồ hôi, dâng trào phía dưới đã sớm vận sức chờ phát động chống đỡ ở cửa huyệt thần bí của cô, chỉ đợi cô chuẩn bị xong, sẽ triệt để đoạt lấy cô.
Nhưng vào thời điểm này cô lại còn hỏi: "Anh không phải nói nếu em nói ra anh sẽ không giày vò em nữa sao?"
Toàn thân Hùng Thần Giai hoàn toàn cứng đờ, dục vọng sưng to bảo hắn không được chú ý tới lời của Tang Vãn Cách, thân thể cương trực cường tráng cao lớn hiện tại mà bắt hắn dừng lại không bằng trực tiếp cho hắn một cây đao để hắn tự chết luôn cho rồi!
Hạ quyết tâm nhắm mắt cắn chặt răng một cái, Hùng Thần Giai cúi đầu hôn lên đôi môi của Tang Vãn Cách, hậm hực mà nói: "Anh mặc kệ, lời lúc nãy vừa nói là có hạn chế thời gian, bây giờ em mới thừa nhận cũng đã muộn rồi!"