Tang Vãn Cách từ trong mộng bừng tỉnh, cô mạnh mẽ ngồi bật dậy từ trên giường, hít thật sâu từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ, hai tay nắm chặt vạt áo ngủ của mình, đôi mắt đẹp ở trong phòng nhanh chóng nhìn quét nửa ngày sau mới làm cho thân thể cứng ngắc dịu đi xuống.
May mắn chỉ là mộng, hiện tại cô đang ở trong nhà mình, cảnh vật bài trí bốn phía đều là thứ mà cô đã nhìn quen mắt thật lâu, quen thuộc thật lâu. Từ thật lâu trước kia cô đã trở về nhà để ở, nếu không bởi vì công việc mới ở khá xa nhà, cô cũng sẽ không mua căn nhà ở gần trường học như vậy, ba mẹ sợ cô không thích ứng hoàn cảnh mới, còn riêng đem nơi này thiết kế giống y như đúc căn phòng ngủ ở nhà của cô.
Nhưng mà.
... Sao cô lại mơ thấy chuyện bảy năm trước?!
Đã lâu lắm rồi cô không còn nhớ đến chuyện này nữa, cô cũng nghĩ rằng mình đã quên người kia mất rồi, người đó, ── Không phải cũng đã chết ở trong ngục sao? Hết thảy đều đã xong rồi...
Bàn tay trắng nõn che lại trái tim đang đập dồn dập của mình, bị ác mộng làm bừng tỉnh Tang Vãn Cách rốt cuộc không có buồn ngủ, thế là liền đứng dậy khoác them áo khoác đi về hướng phòng bếp bưng chén sữa đi ra. Thuận tiện nhìn chiếc đồng hồ treo ở phòng khách, hai giờ bốn mươi phút sáng.
Đã rất khuya, nhưng cô lại cũng ngủ không được.
Nhấp một ngụm, cô ngồi vào trên sô pha, uống sữa ấm áp, suy nghĩ bay tán loạn, tâm tình hỗn loạn đến gần như không thể khắc chế, di động đúng lúc này đột nhiên vang lên, dọa cô bị sốc.
Trên màn hình chỉ hiển thị một chữ “Khu”
Tùy tay tiếp nhận, bên đầu dây bên kia, tiếng nói thanh nhã ôn nhuận của người đàn ông lập tức truyền vào tai cô, không có cảm xúc gì, lại có thể rõ ràng nghe ra quan tâm ẩn dấu trong đó: “Thấy ác mộng?”
Tang Vãn Cách bĩu môi: “Anh là con giun trong bụng em à.” Ngay cả chuyện này cũng biết.
Trình Cảnh Xu ở bên đầu bên kia khe khẽ nở nụ cười,“Nếu như vậy thì tốt rồi.”
“...” Tang Vãn Cách vội vàng nói sang chuyện khác,“Làm sao anh biết em gặp ác mộng?” Người này, từ nhỏ đến lớn bất cứ chuyện gì của mình vốn không thể nào giấu được anh ta, không, có lẽ có một chuyện, nhưng đây cũng không không phải cô nguyện ý, mà là “Người kia” Bắt buộc, mà anh ta cũng dường như thật sự không có cảm thấy được cái gì...
“Ly Ly?” Trình Cảnh Xu nhẹ nhàng gọi,“Hôm nay là ngày đầu tiên em chuyển đến nhà mới, em vốn quen giường như vậy, anh đương nhiên sẽ biết em ngủ không tốt, nếu ngủ không tốt thì đương nhiên sẽ có ác mộng.”
Cô bật cười,“Xem như anh thông minh!”
“Ha ha...” Tiếng cười ôn nhuận như ngọc ở đêm khuya đúng là trầm thấp mê người như thế, quả thực có thể đem linh hồn nhỏ bé của người khác câu đi,“Thế nào, sợ sao? Ngày mai anh chuyển đến ở cùng em nhé.”
Tang Vãn Cách vội vàng cự tuyệt: “Không cần, anh còn có công việc phải làm, hơn nữa, chỗ này của em chỉ có một phòng ngủ thôi,, em cũng không phải trẻ con cái gì cũng cần người khác ở cùng.”
Trình Cảnh Xu lặng yên, thế là cô lại nhõng nhẽo cứng rắn khuyên can mãi cuối cùng cũng làm anh ta đánh mất ý niệm trong đầu là muốn chạy đến thăm cô ngay bây giờ, nhưng bị bắt phải hứa mỗi tuần phải gặp mặt anh ta một ngày, thật sự là tiền mất tật mang!
Cuối cùng cũng đem anh chàng quá mức lo lắng suôn kia dỗ yên, sau khi cắt điện thoại Tang Vãn Cách lười biếng nằm ở trên sô pha, ánh mắt mê ly không biết suy nghĩ cái gì, trên tay nắm chén sữa vẫn còn nghi ngút khói, rõ ràng hiện tại là đêm mùa hè, lại có vẻ lạnh lẽo như vậy.
Sau chuyện xảy ra bảy năm trước, thái độ của Khu đối với cô càng lúc càng trân quý, rất giống cô không phải là người mà là bảo vật. Cả ngày đem cô nâng niu trong lòng bàn tay che chở, ngay cả nói cũng không dám lớn tiếng nói một câu.
Thở dài, có lẽ như vậy mới tốt nhất, hắn không cần áy náy, cô cũng không cần bước qua ranh giới cuối cùng của hai người, cứ như vậy thì tốt rồi...
Kỳ thật, mới vừa rồi hai người bọn họ đều nói dối, cô sở dĩ thấy ác mộng, cũng không phải bởi vì chuyển sang nhà mới lạ giường. Là vì... Căn nhà này, tuy xa lạ nhưng lại quen thuộc như thế này, làm cho cô nhớ tới một ít trí nhớ đến không tốt đẹp mà thôi. Chỉ là hắn không nỡ, cô lại không muốn nghĩ đến, thế nên trong lòng hai người đều tự hiểu rõ, nên đã đem nguyên nhân thật sự tránh sang một bên.