"Không sao, giáo dục giới tính nên bắt đầu từ bé là tốt nhất." Hùng Thần Giai vô cùng xem thường, vùi mặt vào ngực Tang Vãn Cách lại gặm lại cắn.
Tang Vãn Cách quả thật không thể tin được mình vừa mới nghe thấy cái gì. Giáo dục giới tính bắt đầu từ bé hả?! Đầu gấu này đúng là điên rồi?!
Đang lúc cô mở to mắt không biết phải làm sao, Bảo Bảo nãy giờ vẫn tự chơi đột nhiên khóc lớn. Tang Vãn Cách bị giật mình, vội vàng đẩy người đàn ông đang vùi vào bộ ngực mình ra, đem nhóc anh đang khóc bế lên dịu dàng dụ dỗ. "Ngoan, Bảo Bảo ngoan, không khóc, không khóc nha ~~~" Tròng mắtướt ướt liếc Hùng Thần Giai một cái. Cô phát hiện lúc nãy do hắn cúi đầu xuống nên bị Bảo Bảo nhìn thấy rồi khóc lên.
Hùng Thần Giai nén đầy bụng hỏa khí không chỗ phát tiết, giận đến mắt đều đỏ. Hắn cắn răng nghiện lợi trợn trừng mắt mà nhìn thằng nhóc đã ngừng khóc nằm ở trong ngực Tang Vãn Cách, trong lòng hận không thể đem nhét nó ngược lại trong bụng Tang Vãn Cách. Có đứa con trai nào như nó sao? Vừa sinh ra đã bất hiếu, đợi đến lúc nó trưởng thành xem còn tuyệt vời như thế nào nữa!
Tang Vãn Cách mới bất kể trong lòng Hùng Thần Giai nghĩ cái gì. Cô vừa dụ dỗ đứa bé vừa cài lại áo của mình, tuyệt đối không cho hắn có cơ hội đánh lén nữa.
Hùng Thần Giai thất vọng cực kỳ, trong lòng hắn đã biết hôm nay là không có biện pháp đạt được ước muốn rồi. Tròng mắt đen bất mãn nhìn thằng nhóc nằm ở trong ngực Tang Vãn Cách đang chép cái miệng nhỏ nhắn. Hắn chỉ mới trừng mắt liếc một chút ai ngờ lại bị nó nhìn thấy, chỉ thấy cái miệng nhỏ chu lên. Tiếng khóc to rõ trong nháy mắt liền vang đến tận mây xanh, Tang Vãn Cách theo bản năng nhìn lại hắn. Vì còn chưa kịp thu hồi vẻ mặt ban đầu nên bạn gấu nhà ta đã bị bắt tại trận. "Gấu...không phải anh muốn hù dọa Bảo Bảo chứ?"
Nhìn Tang Vãn Cách giận trách hắn xong liền đem toàn lực chú ý tập trung đến trên người Bảo Bảo, Hùng Thần Giai chợt cảm thấy đau buồn, đáng tiếc trong lòng hắn có bất mãn đến đâu thì Tang Vãn Cách cũng không rảnh mà để ý đến hắn. Cô chỉ lo tập trung tinh thần vào trên người Bảo Bảo. Tiểu Bảo Bảo tựa hồ cũng biết mình thành công lấy được sự chú ý của mẹ, tay nhỏ bé mềm mại liền đưa ra ngoài, bắt lấy tóc Tang Vãn Cách.
"A —— tiểu bại hoại, con nắm tóc mẹ làm cái gì hả?" Tang Vãn Cách cười cầm quả đấm nho nhỏ đến đáng thương này lên, rồi làm bộ như muốn đem tóc rút ra.
Tiểu Bảo Bảo toét ra cái miệng nhỏ nhắn chưa có cái răng nào kêu aa, hoàn toàn không thấy dáng vẻ khóc lóc của một phút trước đây nữa.
Hùng Thần Giai thấy mà cắn răng nghiến lợi, quả đấm nắm chặc đến kêu răng rắc. Nó thiếu dạy dỗ mà, tự nhiên mở miệng ra cười làm cái gì chứ. Lực chú ý của công chúa đã hoàn toàn bị nó đoạt đi rồi, còn có bi kịch nào hơn bi kịch này không hả trời!
Ngại vì lúc trước bị Tang Vãn Cách bắt quả tang, cho nên lần này Hùng Thần Giai không có tỏ vẻ mặt hung ác với thằng nhóc nữa. Thế nhưng hắn lại vươn tay len lén đưa về phía dưới chăn, vuốt ve bắp đùi mịn màng của Tang Vãn Cách.
Tang Vãn Cách sợ hết hồn, lập tức mở to mắt trừng hắn, nhưng một con gấu hời hợt nào đó đâu quan tâm. Tang Vãn Cách bất đắc dĩ, chỉ có thể đem cậu nhóc trong ngực mình để xuống, lúc này mới rảnh tay đem cái tay gấu giữa hai chân mình kéo ra. Đôi môi hồng nhếch lên nói: "Gấu, anh làm cái gì vậy hả?" Không thấy cô đang bận sao.
Mất đi vòng ôm dịu dàng của mẹ, vật nhỏ đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó liền khóc lớn tiếng lên. Nghe thấy hắn khóc to như vậy, nhóc em nãy giờ vẫn không khóc cũng bắt đầu miếu cái miệng nhỏ nhắn. Tiếng khóc của hai đứa nhóc chỉ một thoáng mà đã muốn làm trần nhà rung chuyển đổ sập xuống. Ở bên ngoài mấy lão nhân gia đang gây gổ vừa nghe thấy tiếng khóc, vội vàng đẩy cửa phòng bệnh xông tới. Thấy thế, Hùng Thần Giai chỉ đành không cam lòng thu hồi lại bàn tay không an phận của mình rồi bày ra một bộ dáng vô tội.
"Cách Cách, chuyện gì xảy ra vậy? Bảo Bảo tại sao lại khóc rồi?" Mẹ Hùng vội vàng hỏi.
Mắt to chớp chớp, làm sao cô có thể nói con khóc là do bị người ba vô lương tâm nào đó dọa sợ tới mức khóc lớn chứ? "Dạ à... Có lẽ là nên thay tã rồi."
"Vậy sao? Mẹ sẽ thay cho bọn chúng." Nói xong mẹ Hùng liền đi tới, ôm lấy một nhóc rồi đi về phía phòng rửa tay. Mẹ Tang cũng ôm lấy một nhóc khác đi theo.
Tang Vãn Cách buồn cười nhìn Hùng Thần Giai thở phào nhẹ nhõm. Lắc đầu một cái, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hai vị cha vẫn còn tức giận. "Ba... hai người thảo luận có kết quả rồi sao?"
"Chưa có, lão tiểu tử này cố chấp như con lừa ấy." Ba Tang xì mũi coi thường, thuận tiện còn trợn mắt nhìn ba Hùng một cái.
Không chịu yếu thế nên ba Hùng cũng từ trong lỗ mũi "Hừ" một tiếng. "Cách Cách, tên của đứa bé do ba đặt, con có đồng ý hay không?" Nói xong còn hả hê nhìn ba Tang một cái.
"Ông đùa gì thế, nó là con gái của tôi. Nó sẽ nghe theo ông chắc?"
"Nhưng nó cũng là con dâu của tôi! Về sau là người nhà họ Hùng chúng tôi. Con bé với cái người họ Tang như ông là người ngoài không quan hệ gì với nhau?" Chậc, thực sự thì cũng có chút quan hệ.
"Cái....cái...! Nó là con gái của tôi. Hơn nữa, tôi còn chưa có đồng ý đem con gái bảo bối của tôi giao cho cái tên đầu gấu vừa xấu xí vừa thô lỗ nhà ông đâu!"
"Giai Tử nhà chúng tôi xấu xí? Ông ——"
...
...
Tang Vãn Cách bất đắc dĩ cúi đầu, thở dài. Hai vị lão nhân gia này gặp mặt là cãi, chưa từng có lần nào ngoại lệ. Cửa phòng rửa tay mở ra, hai bà mẹ ôm hai cậu nhóc đi ra. Tang Vãn Cách thò tay mà tiếp nhận một đứa, nhìn khuôn mặt Bảo Bảo hồng hàovừa nhỏ lại vừa non mịn thật đáng yêu. Cô không thể kìm nén nụ cười được: "Đúng là bánh bao nhỏ."
Mắt to liếc về phía một nhóc khác đang nằm trong ngực mẹ Hùng, nhìn cậu nhóc một đầu tóc quăn trời sinh. Tang Vãn Cách nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, rồi mới lớn tiếng nói: "Ba ~~"
Hai vị lão nhân gia nãy giờ vẫn còn cãi vã lập tức cùng nhau quay đầu lại nhìn cô. Tang Vãn Cách lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Hai người vẫn thảo luận ai đặt tên cho chúng nhưng mãi vẫn chưa thống nhất được ý kiến, nhưng cũng không thể cứ kêu hai đứa là Bảo Bảo hoài được mà đúng không? Hay đặt nhũ danh trước để gọi ở nhà được không?"
"Cái này hay, để tôi đặt ——" Lời ba Tang còn chưa dứt, ba Hùng cũng đã cắt ngang, "Tại sao do ông đặt, muốn đặt cũng là do tôi đặt!"
"Lại tới nữa." Hùng Thần Giai lầm bầm nói.
"Đúng vậy, lại tới rồi." Đôi môi hồng đưa ra một nụ cười đẹp như đóa hoa vừa mới nở, Tang Vãn Cách cực kỳ hưởng thụ không khí như vậy.
Mẹ Tang ngồi xuống kế bên cô vươn tay trêu chọc Bảo Bảo: "Cách Cách con đã nghĩ ra tên gì cho hai đứa chưa?"
"Dạ rồi." Tang Vãn Cách cười gật đầu. "Đây là tiểu Bao Tử (bánh bao nhỏ)." Cô chọt chọt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ bé, rồi cô lại nhìn về phía cậu nhóc tóc quăn đang chớp đôi mắt to kia: "Đó là tiểu Quyển Tử (bài thi nhỏ)."
"Cái tên này cũng không tệ." Mẹ Tang cười khen ngợi, "Vừa đáng yêu lại dễ nhớ, thích hợp làm tên gọi ở nhà. Còn tên trong khai sinh thì sẽ chờ sau này nghĩ ra rồi đặt sau."
Vì ba người phụ nữ đã cùng đồng lòng ra quyết định, nên ba người đàn ông cũng không thể xen vào một câu.
Mà hai kẻ vừa được đặt tên là bánh bao nhỏ cùng cuốn sách nhỏ, vẫn cứ không biết gì mà mở miệng cười vui vẻ. Bọn chúng chỉ cần tự bắt cái chân mình lên chơi là được rồi.