Ngoài dự liệu của Tang Vãn Cách chính là,sau bữa ăn tối, Trình Cảnh Khu cư nhiên chủ động đưa ra ý muốn giúp đỡ dọn dẹp lại gian phòng. Nhưng cô làm sao nguyện ý, vì vậy liền viện cớ lấy lí do bát đũa còn chưa rửa xong mà qua cho loa, nhưng lại bị người kia nói một câu"Ngày mai có nữ giúp viện tới rửa rồi " chận họng cô lại, cô lại không có lá gan cùng Trình Cảnh Khu đối kháng, không thể làm gì khác hơn là tâm bất cam tình bất nguyện theo sau hắn đi lên lầu.
Nói là dọn dẹp lại, thật ra thì cũng chỉ là cầm quần áo sắp xếp lại một chút, thay ga một cái giường mà thôi.
Người giúp việc sớm đã đem chăn phơi ấm áp, đắp lên người sẽ rất thoải mái, hai người đầu tiên là thu dọn phòng của Trình Cảnh Khu, sau đó mới chuyển tới phòng của Tang Vãn Cách, vì bảo đảm Tang Vãn Cách vào buổi tối không đến nỗi nhàm chán hoặc là mất ngủ, Trình Cảnh Khu thậm chí còn từ thư phòng lấy ra vài cuốn sách đặt ở trên tủ đầu giường cho cô.
Bởi vì hai người phân công hợp tác, cho nên khi Trình Cảnh Khu thu dọn xong, Tang Vãn Cách vẫn chui đầu vào xếp quần áo. Động tác của cô cực kì chậm chạp, vừa nhìn là biết ngay cô muốn trì hoãn thời gian phải xoay người đối mặt với Trình Cảnh Khu. Mà Trình Cảnh Khu cũng không gấp không nóng nảy ngồi ở bên đầu giường lấy một cuốn sách hắn vừa để, trên mặt tuấn mỹ vô trù khẽ câu lên một nụ cười nhạt, giống như là một thợ săn cao minh, lẳng lặng chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới, mà không phải tự mình đi lên bắt.
Rốt cuộc, Tang Vãn Cách bình tĩnh không được. Tốc độ gấp quần áo càng ngày càng chậm, chậm đến ý định một mảnh rối loạn, loạn đến gấp quần áo cũng loạn theo.
Khí thế của Trình Cảnh Khu thật sự là quá mức cường đại, hắn chỉ ngồi ở sau lưng cô, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng không ở trên người cô, mà cô cũng cảm thấy có chút khó thở, chứ đừng nói muốn cô lấy dũng khí xoay người nói chuyện cùng hắn. Tang Vãn Cách vốn cho là thu dọn xong Trình Cảnh Khu sẽ trở về phòng của hắn, nhưng bây giờ xem ra, rất rõ ràng chuyện phía trước cũng không đi theo hướng mà cô hi vọng rồi.
Trong lòng cô đánh trống reo hò bất an, Trình Cảnh Khu vẫn thủy chung như một nhà sư nhập định lẳng lặng ngồi ở trên giường, nhưng dù cô có chậm hơn nữa, y phục cuối cùng cũng đã gấp hết, cô dù không nguyện ý, cũng phải đối mặt.
"Thu dọn xong?" Thấy cô đứng lên, Trình Cảnh Khu khép lại quyển sách trên tay, khóe môi thật mỏng chậm rãi nâng lên một tia cười cơ hồ không nhìn ra dấu vết, nhìn hắn Tang Vãn Cách lúng túng, cho nên mới mở miệng trước.
"... Ừ." Tang Vãn Cách đáp một tiếng, trong tay còn cầmbộ đồ ngủ chuẩn bị thay để đi buổi tối, mắt to long lanh nháy mắt rất mau, hàm răng đem hồng thuận cánh môi cũng cắn đến trắng bệch rồi, "Cái đó... Tôi có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi... Anh cũng sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai không phải anh còn phải đến công ty sao?"
Trình Cảnh Khu khẽ mỉm cười, gương mặt tuấn lãng Vô Song được ánh đèn treo tường thật nhu hòa gọi vào có vẻ vô cùng ưu nhã đẹp mắt: "Anh là tổng tài, chẳng lẽ không thể tự cho mình nghỉ phép một ngày sao?"
"Tôi không phải có ý này, tôi là muốn nói..." Tang Vãn Cách vắt hết óc cũng nghĩ không ra cái gì nên nói cái gì không nên nói, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp mím lại miệng.
"Khẩn trương cái gì, chẳng lẽ anh sẽ ăn em sao?" Trình Cảnh Khu cười khẽ, xem ra tâm tình tựa hồ không tệ. Hắn hướng về phía Tang Vãn Cách ngoắc ngoắc tay, "Tới chỗ này với anh."
Tang Vãn Cách hung ác do dự, bình tĩnh mà xem xét, cô là không muốn đi qua, nhưng bây giờ cô đang ở địa bàn của người khác, mà cái "Người khác" này khí thế quá cường hãn làm cho cô không cách nào chống cự được, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt kìm nén đến đỏ bừng, cuối cùng, dưới ánh mắt cao thâm khó đoán của Trình Cảnh Khu, cô vẫn là từng bước từng bước đi tới, ánh mắt không muốn, thân thể cứng ngắc, quả thật có thể sáng lập thế giới đứng đầu.
Thật vất vả đi tới bên cạnh Trình Cảnh Khu, Tang Vãn Cách câu nệ ngay cả cũng đứng cũng thẳng tắp. Một tiếng nhàn nhạt thở dài từ trong miệng Trình Cảnh Khu bật ra, hắn từ từ vươn tay, nắm lấy Tang Vãn Cách.
Tang Vãn Cách theo bản năng muốn tránh, nhưng tay bị người ta cầm, cô có thể trốn được đi đâu? Cuối cùng chỉ có thể bị người ta kéo đến ngồi ở bên cạnh hắn, nhưng cô vẫn duy trì khoảng cách như cũ, chính là không muốn gần hơn với Trình Cảnh Khu.
"Tiểu li, Em cứ không muốn nhìn anh sao?" Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng truyền vào tai Tang Vãn Cách, làm cô sợ tới mức lập tức trừng lớn mắt, nghiêng đầu đi nhìn Trình Cảnh Khu, sau đó chợt lắc đầu, thấy cô khẩn trương như thế, Trình Cảnh Khu cười khẽ một tiếng —— đáng tiếc đáy mắt hắn lại không có chút nào vui vẻ hả hê, trên mặt hắn giống như là đeo vào một chiếc mặt nạ giả dối, rõ ràng trong đôi mắt dịu dàng như nước, nhưng lại tiết lộ ra bao la, bát ngát điên cuồng, thanh âm lạnh lẽo như đá cẩm thạch bóng loáng làm người ta nhịn không được mà run lên, "Anh cứ nghĩ là em không chịu cùng người đàn ông kia rời đi, ít nhất là cũng đối với anh có chút quyến luyến chứ."
Nghe vậy, Tang Vãn Cách kinh ngạc mắt mở càng lớn, hắn biết Gấu đến tìm cô!
Nhìn thấy đáy mắt Tang Vãn Cách lo lắng, Trình Cảnh Khu cười khẽ: "Hiện tại không sợ anh rồi hả?"
"... Tôi không có sợ anh."
"Không có sao?" Hắn đáp lời cực nhanh, Tang Vãn Cách chỉ vừa dứt câu cuối hắn đã nói tiếp, cầm tay nhỏ nhoi của cô, cư nhiên cứ như vậy chầm chập áp đảo cô, hô hấp thanh nhã phun ở trên mặt Tang Vãn Cách, xa xôi và xa lạ, "Không thích người đàn ông khác, không có chuẩn bị rời xa anh, không có sợ anh làm ra cái chuyện kinh khủng gì?" Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, tuấn dung lại cười yếu ớt, "A, tiểu li, ngay cả chính em cũng không tự lừa mình được, lòng của em đã hoàn toàn không có ở đây với anh."
Tang Vãn Cách bị buộc nằm ở dưới người hắn, liền giãy giụa cũng quên. Đây là lần thứ hai cô thấy ánh mắt tuyệt vọng của Trình Cảnh Khu, lần đầu tiên là bảy năm trước khi cô từ bệnh viện tỉnh lại, lần thứ hai là ngay tại lúc này. Hắn cơ hồ cũng không tức giận, nhưng khi tức giận chính là sấm vang chớp giật, bảy năm trước Gấu bị hắn đưa vào ngục giam xử tử hình, cô thậm chí không dám tưởng tượng trước khi bị hành hình Gấu ở trong ngục chịu hành hạ như thế nào, bảy năm sau Trình Cảnh Khu tức giận so sánh với trước kia còn nóng bỏng hơn, lần này, lại xảy ra chuyện gì đây?!
"Tiểu Cáchđang sợ cái gì?" Hắn cúi đầu xuống, sống mũi thẳng tắp nhẹ nhàng ma sát lỗ mũi Tang Vãn Cách, ngoài miệng câu hỏi êm ái vô cùng, "Sợ anh sẽ đem tên kia đưa vào trong tù, hay sợ gì khác nữa?"
"Anh không được ra tay với anh ấy!" Tang Vãn Cách lập tức nóng nảy.
"Tại sao không?" Trình Cảnh Khu cười khẽ, "Hắn muốn đem em từ bên cạnh anh cướp đi, chẳng lẽ anh không nên ra tay với hắn, ngược lại nên trơ mắt nhìn em hướng vào trong ngực hắn, bỏ lại một mình anh ở đây sao?"
"Tôi vốn cũng không phải ở bên cạnh anh!" Tang Vãn Cách rốt cuộc tức giận, Thủy Nhuận cặp mắt mở được thật to, "Trình Cảnh Khu, tôi đã nói qua rất rất nhiều lần, chúng ta đã không phải là Trình Cảnh Khu cùng Tang Vãn Cách trước kia nữa, tôi không thích anh, tôi sẽ không cùng anh ở cùng một chỗ, tôi đã có người trong lòng, tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi. Đến tột cùng anh còn muốn dây dưa bao lâu nữa? Người nói chúng ta sẽ không vĩnh viễn đi chung với nhau không phải anh sao?! Như vậy hiện tại anh lại bày ra một bộ dạng như người bị hại, ngược lại làm như tôi thiếu anh không bằng vậy!"
Tròng mắt đen một thâm trầm hơn, đáy mắt Trình Cảnh Khu nhanh chóng xẹt qua một tia tức giận: "Anh nói sẽ không vĩnh viễn đi chung với nhau lúc nào hả?! Anh chỉ nói là không có ai có thể vĩnh viễn thích một người mãi, cái này cũng không đại biểu chúng ta không thể vĩnh viễn ở chung một chỗ!"
Hắn là thật nổi giận, nhưng Tang Vãn Cách cũng thế. Cô cứ như vậy nằm ở phía dưới Trình Cảnh Khu, trong mắt to lại phun lửa giận: "Lời nói đều là anh nói..., anh muốn nói cái gì thì nói cái đó, nhưng mà tôi không thừa nhận! Tôi bất kể trong lòng anh nghĩ như thế nào, tóm lại, ngăn trở tôi theo Gấu ở chung với nhau, chính là không được!"
Nghe vậy, Trình Cảnh Khu thật sự tức giận đến ánh mắt cũng thay đổi —— hắn lúc nào thì đã sanh ra tức giận đến mức như vậy chứ!