Mặc dù náo loạn như vậy, nhưng tâm tình Trình Cảnh Khu mang Tang Vãn Cách đi mua quần áo tựa hồ không bị bất kỳ ảnh hưởng gì. Hắn vẫn như cũ duy trì một nụ cười nhẹ, vô cùng tuấn mỹ ưu nhã, cao quý giống như là Đế Vương nhân gian, trong tay nắm lấy tất cả đại quyền sanh sát, bễ nghễ đứng trên thế giới, độc nhất vô nhị.
Nhưng cũng chính vì chỗ tự tin này, nên khi nói hắn có vẻ ôn văn bề ngoài nhưng mơ hồ lại còn có chút tà khí, một người mặc dù ngụy trang tốt đến mấy đi nữa nhưng cuối cùng cũng sẽ vẫn để lộ ra ngoài một chút sơ hở.
Xe mới vừa dừng lại bên ngoài shop quần áo, liền lập tức có một nữ nhân viên tinh mắt đứng từ cửa đi tới tiếp đãi mở cửa xe cho hai người, cung kính mà cúi người xuống, nghênh đón ông chủ lớn trước mắt: "Trình Tiên Sinh, Trình Tiên Sinh, hoan nghênh quang lâm, hoan nghênh quang lâm!" Liên tiếp nói mấy lần, còn một bộ dạng chỉ sợ Trình Cảnh Khu rời đi mà liều mạng cúc cung, lúc cô ta nâng mặt lên đều là vẻ nịnh hót, Tang Vãn Cách nhìn thấy rõ ràng,từ đáy mắt cô ta thậm chí còn có chút mê luyến cùng sùng bái đối với Trình Cảnh Khu nữa. Mà khi cặp mắt to miêu tả tinh xảo của cô ta nhìn đến bản thân, chợt lóe lên chỉ có chẳng đáng cùng ghen tỵ. Nhưng ngay sau đó liền bị khéo léo che giấu, chỉ còn lại khuôn mặt cười đến thật hớn hở, một đôi tròng mắt quả thật hận không thể dính vào trên người Trình Cảnh Khu, nên làm sao cô ta còn cần quản hắn khỉ gió có nhìn mình hay không, có phải đang đối với một cô gái khác dịu dàng hay không.
Đôi mắt khẽ rũ xuống, Tang Vãn Cách ngoan ngoãn đem tay nhỏ bé của chính mình đưa đến lòng bàn tay Trình Cảnh Khu, mặc cho hắn kéo mình đứng dậy, dung nhan xinh đẹp tinh xảo vừa mới bước ra ngoài liền cơ hồ khiến mọi người nhìn chăm chú. Mọi người không nhịn được ở đáy lòng oán thầm: Bộ dáng xinh đẹp đến thế này, cũng khó trách người luôn luôn được xưng tụng là Liễu Hạ Huệ như Trình Cảnh Khu cũng sẽ đối với cô ưu ái như vậy.
"Đem quần áo style mùa thu mới đem ra đây hết đi." Giống như là một đế vương cao ngạo, Trình Cảnh Khu trực tiếp dắt tay Tang Vãn Cách —— không để ý cô đang âm thầm giãy giụa, dẫn cô đến phòng khách quý ngồi xuống, chờ đợi nhân viên phục vụ đem mục lục đưa tới đây.
Tang Vãn Cách xoắn lắc lắc tay, quan sát bốn phía, si tâm vọng tưởng có thể tìm lúc sơ hở chạy đi hay không —— Mặc dù biết rõ đây chỉ là vọng tưởng. Chuyện ngày đó đã để cho cô hoàn toàn hiểu, cho dù giờ phút này nhìn thấy Trình Cảnh Khu một thân một mình, nhưng bên cạnh hắn tuyệt đối còn mang theo bảo vệ hoặc là thuộc hạ, nếu không hắn làm sao lại thản nhiên dắt cô ra ngoài đi dạo phố như vậy được chứ? Nếu như trực tiếp chạy thẳng đến cửa hàng thời trang nhìn mục lục cũng coi là đi dạo phố thì đúng vậy.
Cô đột nhiên nhớ tới bảy năm trước khi cô mới vừa cùng Gấu quen biết không lâu, ngày đó vừa lúc là giờ cô tan sở, vừa đi ngang qua một tiệm châu báu, đã nhìn thấy Gấu đang cùng một nhân viên phục vụ lý luận, hắn nói là mình không có trộm đi món trang sức đó. Cô vĩnh viễn cũng không quên được thời khắc cô lên tiếng gọi hắn, trong đôi mắt đen của hắn để lộ ra nồng nặc uất ức cùng tự ti. Hắn vĩnh viễn đều không giống như Trình Cảnh Khu, Trình Cảnh Khu là thiên chi kiêu tử, chưa bao giờ từng bị người khác đối với mình không cung kính hay vô lễ, từ trước đến giờ đều là mọi người chạy theo phía sau tiếp đãi lấy lòng hắn, thì làm sao có ai dám đối với hắn có chút bất kính nào chứ? Khi còn bé đã là như vậy, hiện tại hắn lại càng có nhiều thủ đoạn lợi hại nên càng thêm không ai dám ở trước mặt hắn càn rỡ. Không giống như Gấu, những người bảo vệ ỷ mình là người thành thị, những thứ nhân viên phục vụ kia có thể tùy ý vu oan cho hắn, cũng chỉ bởi vì hắn muốn mua cho mẹ một chiếc nhẫn vàng nhưng lại không đủ tiền.
Sau đó trong tiệm liền trùng hợp mất đồ, vì vậy mọi người không hẹn mà cùng dời hoài nghi đến trên người hắn, thậm chí còn nói muốn soát người hắn nữa.
Khi đó dáng dấp mặt mũi hung ác của Đại Hùng tựa như một đứa bé yếu ớt không chỗ nương tựa, ngu si đần độn đứng ở đằng kia, giống như bị lạc đường, rồi lại ngơ ngác giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó.
Tang Vãn Cách nghĩ, nếu như ban đầu cô lựa chọn coi thường làm lơ mà bước qua, hôm nay Gấu thuần phác sẽ vẫn như cũ trộm nhìn theo cô một cách thần bí hoặc là căn bản cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cô, Trình Cảnh Khu chỉ dùng mấy phút liền đem một đống mục lục thật dầy xem xong hết, trời cao thật ưu ái cho hắn, ban cho hắn vẻ ngoài hoàn mỹ cùng gia thế giàu nhất nhì trong nước, thậm chí còn tặng thêm cho hắn một bộ óc ưu tú.
"Mấy bộ này, Tiểu Cách, đi thử đi." Hắn tự tay sờ sờ đầu Tang Vãn Cách, ý bảo nhân viên phục vụ đang theo tiếp đãi đứng một bên lấy nhưng bộ quần áo trong tay hắn bỏ vào phòng thử quần áo, sau đó hướng về phía Tang Vãn Cách khẽ mỉm cười,
"Y phục này em nhất định thích, màu sắc nhã nhặn kiểu dáng đơn giản, thích hợp mặc ở nhà."
Môi hồng mấp máy, Tang Vãn Cách chần chờ đứng lên, bộc phát một ý khẳng định cô tuyệt đối không có khả năng sẽ cùng Trình Cảnh Khu ở cùng một chỗ. Hai người bọn họ hoàn toàn chính là người của hai thế giới, cách xa mà nhìn nhau có lẽ sẽ thấy đối phương rất tốt đẹp, nhưng nhất định là không thích hợp ở gần nhau cả đời.
Lúc cô và Gấu đi dạo phố không phải cái bộ dáng này. Bọn họ sẽ đi xếp hàng mua vé xem phim, sau đó mua đồ ăn vặt, xem phim, đầu gấu kia nhất định sẽ không có ý tốt mà ăn đậu hũ của cô, thậm chí có thời điểm tinh trùng xông não đem cô ép buộc ngay tại chỗ. Cô đã từng không chỉ một lần oán giận tinh lực tràn đầy của hắn, nhưng cho đến khi hai người tách ra cô mới biết, nếu như đây tất cả những chuyện không tốt đẹp ở hiện tại có thể biến mất, cô sẽ có thể cùng Gấu đi chung với nhau, như vậy thì coi như là cô có mệt mỏi hơn nữa, cô cũng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt hắn.
Chần chừ bước vào phòng thử quần áo, Tang Vãn Cách thật ra thì một chút cũng không muốn thay quần áo, nhưng cô căn bản không có lá gan đối nghịch cùng Trình Cảnh Khu, thứ cô muốn bận tâm quá nhiều, nào là số mạng của Gấu, kỳ vọng của ba mẹ... Mỗi một thứ đều giống như sấm vang chớp giật gánh nặng đè ở trên vai cô, làm cô cơ hồ hít thở không thông, không cách nào đứng thẳng được.
Lúc cô cởi đến chỉ còn lại chiếc áo lót, Tang Vãn Cách đưa tay cầm lên cái váy dài ưu nhã trên cái kệ bên cạnh, vừa định tròng vào trên thân, sau lưng bỗng dưng đưa tới một đôi bàn tay nắm lấy hai bên ngực mềm mại của cô, bàn tay thô ráp linh xảo đẩy ra áo ngực vân vê hai khỏa đầu vú non mềm, hơi thở thuộc về phái nam quen thuộc bắt đầu ở bên tai cô xông tới.
Mắt to bỗng chốc mở lớn, Tang Vãn Cách quả thật có chút không dám tin, cô thậm chí không dám quay đầu lại, chỉ sợ lồng ngực nóng bỏng sau lưng mình chỉ là một ảo mộng, cô cứ ngơ ngác đứng yên như thế, người đàn ông phía sau cũng không phát ra tiếng, hắn chỉ ôm cô, vuốt ve cô, tiếng thở dốc ồ ạt quả thật giống như là ống thông gió. Hồi lâu, cô mới lắp bắp hỏi: "... Gấu hả?"
"Ha ha... Là anh." Tiếng cười khàn khàn truyền vào lỗ tai của cô, Tang Vãn Cách rốt cuộc không nhịn được vứt bỏ cái váy trong tay xuống, cũng không quản mình chỉ mặc áo lót, mím miệng nhỏ liền nhào vào lồng ngực dành riêng cho mình, đôi mắt đẫm lệ giàn giụa, hai tay bé nhỏ siết chặt hông của Hùng Thần Giai, khóc thật lâu, Hùng Thần Giai cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bởi để cô khóc, bàn tay hắn thủy chung không nhanh không chậm vuốt mái đầu nhỏ của cô, cũng không nói chuyện, cho đến khi Tang Vãn Cách giật mình chợt nhớ lại, cô lập tức bắt đầu đưa tay ở sờ tới sờ lui người Hùng Thần Giai: "Không sao chứ?! Gấu, anh không sao chứ?! Có bị thương không? Có hay không?! Cho em xem một chút ——"
Lời còn chưa dứt liền bị Hùng Thần Giai bắt lấy cái tay nhỏ đang khắp nơi sờ loạn của cô, "Công chúa, em muốn đốt lửa sao? Anh không sao, đừng lo lắng." Nói xong hắn liền cầm tay của cô để lên môi, nhẹ nhàng hôn một cái.
Cho đến lúc cô xác định hắn thật sự rất tốt, một chút thương thế cũng không có, Tang Vãn Cách mới chính thức tỉnh táo lại. Đem lấy khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực Hùng Thần Giai, không ngừng vê: "Gấu... Em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh!" Chỉ mới xa nhau có ba ngày ngắn ngủi mà thôi,cô lại cảm giác mình giống như đã rời xa hắn cả đời vậy!
Hùng Thần Giai thấy buồn cười, bàn tay khều khều cái áo lót mỏng của Tang Vãn Cách, tư tưởng xấu mà nói: "Anh cũng rất nhớ em." Sau đó hắn cố ý nói nhỏ, "Nhớ đến phía dưới cũng cứng đến mức không nghe lời rồi."
Tang Vãn Cách nhất thời hóa đá, một hồi lâu mới phẫn hận trừng mắt nhìn bạn gấu nào đó một cái, lại kỳ dị chưa thốt lên lời nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng một lúc lâu mới đạm xuống, Cô níu lấy cánh tay Hùng Thần Giai hỏi: "Làm sao anh vào đây được, không có không bị ai phát hiện chứ? Bên ngoài có người của Trình Cảnh Khu, làm sao anh có thể lẻn vào được vậy?" Hơn nữa, hắn làm sao biết cô sẽ xuất hiện tại nơi này? Và tại sao hắn có thể biết rõ cô sẽ ở trong phòng thử quần áo này?
Tròng mắt đen nhất thời cười híp mắt, Hùng Thần Giai ở bên môi cô hôn một cái, nói: "Anh tới dẫn em đi."