Hai người bắt đầu vây quanh một luống dâu để hái, một người một bên không hề bỏ sót.
Nhưng năm phút qua rất mau, bất kể Tang Vãn Cách có cầu khẩn thế nào thì Hùng Thần Giai đều quyết tâm muốn cô trở về ngồi dưới bóng cây, không cho phép cô ở dưới ánh mặt trời phơi nắng.
Chu đôi môi hồng nhuận, Tang Vãn Cách cực kì không vui di chuyển trở về bên dưới bóng cây ngồi xếp bằng xuống, rút cái bao tay bằng sợi bông ra, tay nhỏ bé chống cằm, bất mãn phồng lên hai gò má hồng hào, si ngốc nhìn mặt bạn gấu nào đó đổ mồ hôi như mưa dưới ánh nắng chói chang.
Người đàn ông này, đối với cô vĩnh viễn đều là dịu dàng săn sóc!
Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ đỏ bừng, Tang Vãn Cách cười mấp máy miệng, nhìn lại chỗ dâu tây hắn mới vừa rửa sạch cho cô, thử thăm dò nhặt lấy một trái nhét vào miệng, sau đó lập tức say mê nheo lại mắt to. Ừ... Chua chua ngọt ngọt, quả nhiên ăn rất ngon. Nhặt lên một trái lớn hơn, cô đội nón cỏ vọt tới bên cạnh Hùng Thần Giai, đem dâu tây đưa tới bờ môi của hắn. Bạn gấu nào đó cực kì vui vẻ cười nheo mắt, há miệng ra thật lớn, đem dâu tây táp tới hơn phân nửa, chỉ còn lại cùi lá cùng một chút xíu trắng noãn còn thừa lại.
"Ăn ngon không?" Tang Vãn Cách vô cùng mong đợi hỏi.
Hùng Thần Giai cười híp mắt nhai hai cái, vươn cánh tay, cẩn thận không để cho bàn tay bẩn thỉu của mình đụng phải cô —— hắn không thích mang bao tay,nên hiện tại trên tay hắn tất cả đều là bùn đất, sau đó cong lên cùi chỏ kéo cô đến trong ngực, cũng không quản khí trời đang nóng đến chết người liền cúi đầu ngậm cái miệng nhỏ nhắn của cô, đem lấy tất cả chất lỏng ngọt ngào trong miệng đưa vào trong cái miệng nhỏ của cô, cuối cùng lộ ra bộ mặt thỏa mãn: "Ăn ngon vô cùng."
Mặt Tang Vãn Cách trong nháy mắt nổ hồng, hai cánh tay nhỏ bé chống đỡ đánh loạn lên lồng ngực Hùng Thần Giai một hồi:
"Anh, anh đồ háo sắc!" Cũng không nhìn một chút đây là địa phương nào! Mắt to liếc chung quanh một cái, thấy chung quanh mọi người ở trong ruộng đồng tựa hồ cũng không có ai chú ý tới chuyện bên này, cô mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
"Anh chỉ sắc đối với một mình em."
Hùng Thần Giai rất vô tội trả lời, thuận thế lại hôn thêm một cái lên làn môi cô, đẩy cái vai nhỏ bé của cô,
"Mau trở lại dưới tàng cây ngồi đi, nếu phơi nắng bị bệnh thì phiền toái lắm."
Lúc nãy khi hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô hắn đã cảm thấy có chút nóng rồi, rõ ràng nhiệt độ trên mặt cô so với bình thường cao hơn rất nhiều.
"Ừ." Tang Vãn Cách ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng, rồi ngoan ngoãn xoay người trở lại dưới tàng cây, tiếp tục chống cằm nhìn Hùng Thần Giai hái dâu tây, đầu nhỏ nghiêng một cái, lại cảm thấy đầu gấu tục tằng cao lớn như vậy, mà khi mặc áo thun quần cụt làm việc trên đất lại cực kì có mị lực.
Ừm... Cô không phải là tẩu hỏa nhập ma chứ?!
Thật sự là nhàm chán, lại không có mang theo điện thoại, Tang Vãn Cách không thể làm gì khác hơn là nhìn chung quanh một chút, chung quanh đây trồng trọt đại đa số đều là dâu tây, cách mỗi vài mét thì có mấy nhóm nông dân hái dâu,người núp ở dưới bóng cây ngược lại chỉ có một mình cô.
Chỉ là hoàn cảnh chung quanh rất tốt, không khí mới mẻ cỏ cây xanh lá, ven bờ sông có mọc các loại hoa dại nho nhỏ, thỉnh thoảng cũng sẽ có một trận gió thổi qua, làm cho khí trời ngày hè nóng bức tới cực điểm này mát mẻ hơn.
Tang Vãn Cách thoải mái nhàn nhã ngắm nhìn xung quanh, nhưng khi tầm mắt của cô lại lần nữa quay về trên người Hùng Thần Giai, đôi mắt to long lanh trong nháy mắt liền mở ra thật lớn, sau đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn hơn... Là cô nhìn lầm rồi ư? Cô bé đang đi về phía này không phải là vì gấu nhà cô chứ?!
Kết quả vô cùng làm người ta thất vọng, cô bé mặc quần bảy phân cùng một cái áo đơn giản kia đang cầm trên tay một bình nước trong suốt, từ từ tiến đến gần bên người Hùng Thần Giai, sau đó chọc chọc hắn.
Do cô ngồi cách Hùng Thần Giai một khoảng, cho nên chỉ nhìn thấy được bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng không biết họ đang nói chuyện gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt xụ xuống, một loại cảm giác chua chua khó nói lên lời trong lòng cô từ từ dâng lên. Nhất là khi cô thấy Gấu hướng về phía cô bé kia lộ ra nụ cười, trái tim cô lại càng thêm giống như bị đặt ở trong nước nóng, nóng đến bất ổn, khó chịu làm cô có chút không biết phải làm sao.
Cô ngồi ở dưới gốc cây rối rắm siết chặt hai bàn tay nhỏ bé, nhưng cô chỉ nhịn mà ngồi yên không động đậy, cô làm thế nào cũng không dám tin mình từ nhỏ đã luôn chững chạc tỉnh táo cũng sẽ có cảm giác kích động như thế. Nhưng lại qua thêm mấy giây nữa, khi Tang Vãn Cách thấy cô bé kia xấu hổ đem bình nước trong tay đưa cho Hùng Thần Giai, thân thể mảnh khảnh mềm mại liền"Vọt" một cái đứng lên, mới vừa đi tới trước mấy bước, suy nghĩ một chút, lại quay trở về, chọn mấy trái dâu lớn thật tươi ướt át đem theo.
Đến gần cô mới nghe thấy lời cự tuyệt của Hùng Thần Giai: "Không cần, tôi không khát."
Cô bé kia cũng rất chấp nhất: "Làm sao mà không khát được chứ? Mặt trời lớn như vậy, anh lại không có đội nón cỏ cũng không có nghỉ ngơi qua, em nhìn anh thật lâu cũng không thấy anh uống nước qua. Nước này là mới lấy từ trong giếng lên, rất mát, anh hãy uống thử xem!"
Đây không phải là ở trước mặt cô công khai bày tỏ đối với gấu nhà cô có hứng thú sao? Cái gì gọi là ‘em nhìn anh lâu như vậy cũng không thấy anh uống nước qua’ chứ, bọn họ chỉ mới tới chỗ này cũng được một lát thôi mà, cô bé này sẽ không phải chú ý tới hai người từ lúc mới đến chứ?!
Nghĩ tới đây, Tang Vãn Cách càng thấy lòng chua hơn, cả trái tim đều như bị ngâm ở trong dấm vậy, tê tê, có chút đau, càng nhiều hơn là một loại cảm xúc kích động muốn biểu thị công khai chủ quyền.
Cô cũng xác thực làm như vậy.
Đang ở lúc Hùng Thần Giai lúng túng không biết phải làm như thế nào cho phải, thì một đôi tay mềm mại nhỏ bé liền quấn lên cánh tay của hắn, vừađúng lúc giải trừ lung túng, cô gái đưa nước lâm vào tình trạng quẫn bách. Tròng mắt đen thoáng nhìn xuống, nhất thời cười híp mắt: "Công chúa?"
Tang Vãn Cách mới không thừa hơi nói nhảm với hắn, thừa dịp hắn há mồm ra liền thuận tay nhét một trái dâu tây đi vào: "Ăn ngon không?"
"Ăn ngon." Hùng Thần Giai nuốt dâu tây vào, cười híp mắt nắm lấy tay cô, sau đó hướng về phía cô bé gái kia nói: "Tôi đã nói không khát rồi, nếu tôi khát vợ tôi sẽ đưa dâu tây tới đây cho tôi ăn ngay. Cám ơn nước của cô, và cũng giúp tôi cám ơn thím Trần luôn nhé, sự quan tâm của thím ấy tôi xin nhận, chúng tôi rất nhanh sẽ kết hôn, đến lúc đó nhất định mời các hương thân tới uống rượu mừng."
Tang Vãn Cách Vốn là còn muốn không để lại dấu vết thị uy thêm một chút thì lại bị những lời này của bạn gấu nào đó làm cho cả kinh trợn mắt há mồm. Độc thật, độc thật ~
Sắc mặt của cô bé ấy lập tức khó coi, miễn cưỡng hướng về phía Hùng Thần Giai cười gượng, ánh mắt lại không biết cảm giác gì dời đến người Tang Vãn Cách, tựa hồ như muốn nhìn một chút xem cô gái thành thị cùng Hùng Thần Giai trở về thôn đến tột cùng có chỗ nào tốt. Khi thấy da thịt đối phương vô cùng mịn màng trắng noãn cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tinh xảo xinh đẹp thì cô bé lại càng không tự chủ mà nắm chặt bình nước trong tay hơn, dưới tầm mắt, cô bé thấy Tang Vãn Cách mặc dù chỉ khoác một cái áo choàng trong mùa hè, nhưng váy cùng áo đều là những món cô chỉ có thể nhìn thấy ở trong ti vi, lại không khỏi cắn môi một cái, nhỏ giọng nói một câu hẹn gặp lại rồi liền xoay người đi, tốc độ nhanh giống như là có con cọp ở phía sau đuổi theo vậy.
Tang Vãn Cách tò mò nhìn bóng lưng cô bé rời đi, hỏi: "ThímTrần là ai vậy?"
Hùng Thần Giai nhún vai: "Ừ, cách bảy thước phía đằng kia chính là thím Trần, bà ấy trong thôn nổi danh miệng rộng, bình sinh thích nhất bát quái cùng làm mai mối. Cô bé vừa rồi là cháu gái của bà ấy, nhìn thấy anh từ thành phố lớn trở lại, muốn cho cháu gái tranh thủ bắt lấy ấy mà!"
Nói xong, ánh mắt của hắn bỗng dưng biến đổi, khuôn mặt lại gần Tang Vãn Cách: "Công chúa, mới vừa rồi có phải em đang ghen không?"
Tang Vãn Cách sửng sốt, nhưng lại không hề phủ nhận: "Vâng"
Hùng Thần Giai hả hê rồi, đôi mắt đen cười đến híp lại thành hai mảnh trăng rằm, cúi đầu ở trên làn môi cô hôn một cái: "Anh chỉ yêu em, trên thế giới này bất cứ cô gái nào khác cũng không thể vào được mắt của anh." Khẩu vị của hắn sớm đã bị cô nuôi đến kén ăn, không phải cô, thì không còn cô gái nào có thể làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn cùng hạnh phúc được.