Mệt mỏi vô cùng Tang Vãn Cách rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ, mà Hùng Thần Giai cũng thỏa mãn nheo mắt nhìn cô thật lâu, hai người cứ như vậy ôm nhau cho đến trời sáng.
Ước chừng sáu giờ, Hùng Thần Giai liền theo đồng hồ sinh học mà thức dậy, hắn chống tay lên mặt cúi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của giai nhân đang ngủ say ở trên giường, ý nghĩ càng lúc càng bay xa, tròng mắt đen thâm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Đại khái qua nửa giờ, lầu dưới truyền đến tiếng người đi lại, vợ chồng Hùng thị cả đời chưa từng trải qua chuyện ngủ nướng gì, hiện tại con trai bình an vô sự trở về, bọn họ càng thêm vui vẻ, nên so với thường ngày lại còn dậy sớm hơn một chút nữa. Mẹ Hùng vào phòng bếp chuẩn bị làm bữa ăn sáng, còn ba Hùng thì chuẩn bị đi ra vườn hái chút rau dưa tươi về.
Hùng Thần Giai cũng không đi xuống, tròng mắthắn chỉ càng phát ra dịu dàng, bàn tay đem giai nhân trong ngực ôm chặt hơn một chút, nghiêng người, giúp cô điều chỉnh ra một tư thế ngủ thoải mái hơn, sau đó cúi đầu ở trên cánh môi mềm mại của cô mà hôn lên một ngụm, bàn tay theo thói quen nắm hai tiểu bạch thỏ trước ngực cô, hạ thân vẫn còn kết hợp cùng nhau, nên cái khẽ động này lập tức làm Tang Vãn Cách nhạy cảm rên rỉ ra một tiếng, nhưng ánh mắt lại không hề mở ra, rõ ràng cô vẫn còn trong giấc mộng, làm Hùng Thần Giai sợ tới mức lập tức cứng đờ muốn động lại không dám động, chỉ sợ đem cô đánh thức.
Tối qua hắn làm thật sự là quá đáng, cô ngủ rất muộn, không để cô ngủ đủ giấc, cho dù Tang Vãn Cách không tức giận, hắn cũng muốn đánh chính mình là một đấm!
"Ừm..." Tang Vãn Cách nhẹ nhàng hừ một tiếng, bàn tay nhỏ bé vòng chắc cái hông tráng kiện hông của hắn, gương mặt trắng nõn nà của cô đặt ở trên ngực Hùng Thần Giai cọ xát mấy cái, thân thể mảnh khảnh mềm mại cũng chui chui vào trong ngực hắn, lần thứ nhất thì không có gì,nhưng thêm một lần nữa liền kéo theo vật cứng tráng kiện còn cắm ở trong hoa huyệt mềm mại di động, đầu lông mày thanh tú lập tức nhíu lại, nhưng cô vẫn còn rất buồn ngủ, nên cũng không phát hiện.
Gương mặt Hùng Thần Giai khổ não, muốn lấy phân thân ra nhưng lại không nỡ, cuối cùng chỉ có thể tự làm khổ mà cắn răng nhịn lại, đôi mắt đen như mực dùng sức nhìn chằm chằm nóc nhà, mong đợi có thể đem nó xem nhẹ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tang Vãn Cách rốt cuộc tỉnh. Cô đưa tay dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn thẳng phía trước thật lâu, một hồi lâu sau, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Tròng mắt đen liếc về phía đầu giường: "Chín giờ rưỡi."
"Ừ."
Cô đáp một tiếng, lại lần nữa nằm xuống, Hùng Thần Giai buồn cười trong lòng, chờ xem cô lúc nào thì mới có thể chân chính phát hiện ra bây giờ đã không còn sớm nữa.
Quả nhiên, chỉ mấy giây sau, thân thể nhỏ nhắn từ trong ngực hắn bật nhanh dậy, cái miệng nhỏ há thật to:
"Chín giờ rưỡi rồi?!"
Còn nói thật hay là ba bữa ăn hôm nay cứ để cô làm! Hiện tại nếu như nghe theo lời cô nói, mọi người còn không phải đã đói chết hết luôn sao?!
Hùng Thần Giai cười híp mắt ở trên môi của cô hôn một cái, dịu dàng an ủi:
"Không sao, ba mẹ đã làm rồi, em còn mệt không? Em còn buồn ngủ thì cứ ngủ thêm một lát, dù sao tối hôm qua em đã rất mệt nhọc, anh không nên nặng như vậy ——"
Miệng đã bị một đôi tay nhỏ bé trắng noãn che lại, Tang Vãn Cách trừng mắt nhìn hắn: "Câm mồm, không được nói!"
Hắn buông tay bày tỏ vô tội, đã vậy hắn còn dùng ánh mắt bày tỏ mình tuyệt không nói lung tung nữa, cực kì chân thành, cho đến khi Tang Vãn Cách hậm hực buông lỏng tay, hắn mới sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, quan tâm hỏi: "Xương sống thắt lưng không mỏi chứ?"
Hắn không có nói bất kỳ chuyện gì không nên nói nha,có trời xanh làm chứng, thật không có nha!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách đỏ lên, đẩy ra bàn tay hắn đang vuốt trên gương mặt mình, tức giận hỏi: "Sao anh không đánh thức em dậy, không phải nói hôm nay để em làm cơm sao?"
Hùng Thần Giai bất đắc dĩ thở dài:
"Cái cô bé ngốc này."
Đầu ngón tay thô ráp khều nhẹ cô lên sống mũi thẳng tắp, "Ba mẹ sáu giờ là đã rời giường, em kêu anh lúc đó phải gọi em dậy sao? Nếu anh chịu, bọn họ cũng không chịu đâu."
Lông mi thật dài chơm chớp, Tang Vãn Cách cong cái miệng nhỏ nhắn màu hồng lên:
"Vậy làm sao bây giờ? Rõ ràng em đã nói rồi... Kết quả chẳng những không có làm, còn ngủ nướng!"
Nói xong, đã nhìn thấy khóe miệng Hùng Thần Giai đang vụng trộm cười, càng nhìn lại càng tức, đôi tay nhỏ bé liền chợt bóp cái cổ kia:
"Anh, anh còn dám cười! Đều là lỗi của anh, anh lại còn dám cười em?! Trong vòng ba tháng tới, anh dám đụng tới em nữa, em, em liền —— Em liền chuyển về nhà ở!"
Gương mặt to vốn đang cười trộm trong nháy mắt liền biến thành tượng đá —— Cứng lại."Đừng mà ——" Tiếng cầu xin tha thứ khổ sở vang lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cao ngạo hất lên, Tang Vãn Cách liếc nhìn bạn gấu nào đó một cái, rồi mặc hắn gào khóc thảm thiết, đôi tay khẽ dùng sức liền muốn đem hắn đẩy ra, chỉ nghe thấy"Nhé" một tiếng, giống như có dị vật gì đó từ trong cơ thể mình rút ra, nhưng vẫn còn giữ lại một chút ở bên trong.
Sắc mặt Tang Vãn Cách liền lập tức thay đổi. Cô chần chờ cúi đầu nhìn sang, phát hiện rõ ràng chính là vật kia của bạn đầu gấu nào đó đang biểu diễn!
Giờ phút này cái vật lớn kia vẫn còn đang kẹt ở trong thân thể của cô, có lẽ là bởi vì nó nằm ở bên trong cả đêm, cho nên lúc ban đầu lúc tỉnh lại cảm giác của cô cũng không thấy khó chịu gì, hơn nữa bị con số chín giờ rưỡi cực kỳ khủng bố này hù dọa, đương nhiên Tang Vãn Cách sẽ không chú ý tới mình đang trong trạng thái nào, hiện tại khi tỉnh hẳn, cuối cùng cô cũng chú ý tới!
Vì vậy đang lúc cô nghẹn họng nhìn hắn trân trối, vật kia lại từ từ càng lúc càng lớn, càng ngày càng cứng rắn hơn, cảm giác chướng bụng quen thuộc lần nữa quay lại, Tang Vãn Cách phát hiện mình thật sự muốn khóc.
Thừa dịp cô còn chưa phản ứng kịp, Hùng Thần Giai liền vung tay lên, đem cô kéo về trong lòng ngực mình lần nữa, bàn tay cũng thuận thế sờ lên hai bầu vú mềm linh lung, níu lấy đầu vú nho nhỏ tùy ý mà vuốt vuốt, phía dưới cũng bắt đầu từ từ đút vào.
"Ưm..." Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, Tang Vãn Cách không khống chế được mà rên rỉ thành tiếng, bàn tay nhỏ bé đè lại đầu vai của hắn, bị hắn làm như vậy, oán khí đầy ngập trong nháy mắt liền tiêu tán hết, muốn tức giận, cũng không thể bày ra sắc mặt gì rồi.
"Đừng... Ba mẹ đang ở dưới lầu... Hùng —— Ưm ——" Hàm răng trắng như tuyết cắn chặt cánh môi, chỉ sợ tiếng rên rỉ bị thoát ra ngoài.
"Không sao, em nhỏ giọng một chút là tốt rồi."
Hùng Thần Giai ghé vào bên vành tai khéo léo của cô nhỏ giọng nói, sau đó không chút ngoài ý muốn nhìn thấy hai vành tai trắng như ngọc trong nháy mắt trở nên đỏ ửng,
"Anh cũng sẽ làm nhẹ một chút, có được không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn Tang Vãn Cách đỏ bừng đẩy hắn ra: "Không, muốn! Anh mau dừng lại ngay đi!"
Cô mới không muốn cùng hắn làm chuyện như vậy vào thời điểm này đâu.
Ai ngờ Hùng Thần Giai chẳng những không ngừng, ngược lại đột nhiên cười xấu xa, dùng lực nhấn mạnh vào cô một cái, làm cho Tang Vãn Cách phát ra một tiếng ai nha, bàn tay buông ra hai tiểu bạch thỏ trắng noãn để vịn hông của cô, xấu xa uy hiếp:
"Dừng lại không được thì phải làm thế nào? Ba mẹ ở dưới lầu chờ chúng ta đi xuống lâu rồi, em ngoan ngoãn để cho anh muốn một lần đi, nhé? Nếu không anh cũng không bảo đảm có làm em khóc lớn không đâu."
Nghe vậy, gương mặt màu hồng không khỏi kinh ngạc, Tang Vãn Cách quả thật không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì!
"Anh, dám, uy,hiếp,em!" Gặp qua người hạ lưu nhưng cô chưa từng thấy qua ai hạ lưu giống như hắn vậy!
Hùng Thần Giai lại nhấn mạnh xuống một cái, cuối cùng còn lộ ra vẻ mặt thật vô tội:
"Là em ép anh mà."
Hắn đối với cô không có bản lãnh gì, hắn chỉ biết chơi một chiêu xỏ lá là tốt nhất, hơn nữa còn bách chiến bách thắng, lần nào cũng đúng.
"..." Nín nửa ngày, Tang Vãn Cách rốt cuộc khuất phục, "Vậy anh nhanh lên một chút!"
Nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười này làm trong mắt Tang Vãn Cách trầm xuống. Nhưng Hùng Thần Giai hiển nhiên vẫn vô cùng vui vẻ, hắn đang ở trên môi cô gặm xuống một cái, giọng nói trầm thấp đầy khí phách: "Anh sẽ cố hết sức!"