Bữa trưa hết sức vui vẻ, Tang Vãn Cách cuối cùng cũng biết tài nấu nướng ngon của gấu là nhờ sự chỉ đạo của ai mà được như vậy, tuyệt đối là mẹ Hùng không phải ai khác!
Sau khi ăn cơm xong vợ chồng Hùng gia vừa đẩy vừa kêu Hùng Thần Giai mang Tang Vãn Cách ra ngoài đi dạo, nhưng Tang Vãn Cách lại uyển chuyển từ chối. Ban ngày, cô không muốn ra ngoài làm tiêu điểm của mọi người, không bằng bốn người cùng nhau ở trong phòng tâm sự với nhau. Hùng Thần Giai ở bên ngoài nhiều năm, vợ chồng già hai người cũng muốn dọn dẹp một chút, cả căn nhà, ngoài căn phòng của Hùng Thần Giai ra, những chỗ khác đều đã tích một tầng bụi bẩn thật dầy. Hiện tại con trai trở lại, thói quen thích sạch sẽ của mẹ Hùng lại trở lại, dĩ nhiên một phần cũng do, bà không hy vọng con dâu thấy nhà cửa mình bẩn thỉu, cho nên mới suy nghĩ biện pháp kêu Hùng Thần Giai mang vợ ra ngoài đi dạo, nào biết Tang Vãn Cách lại không chịu đi, thậm chí còn muốn cùng bà quét dọn nhà cửa nữa.
Tang Vãn Cách cũng không phí nhiều nước miếng mà trực tiếp cầm tạp dề của mẹ Hùng khoác lên người, sau đó đưa cây chổi cho bạn gấu nào đó, ý bảo hắn đi quét mạng nhện giăng trong nhà, bạn gấu nào đó cũng ngoan ngoãn đi làm. Cô cầm khăn ướt lau kính thủy tinh, thỉnh thoảng quay đầu lại, cô phát hiện vợ chồng Hùng gia đứng ở phía sau nhìn động tác của cô, trong đôi mắt còn lóe ra tia sáng, làm cho Tang Vãn Cách thật sự giật mình. "Cái đó... Bác —— ách, cha, mẹ, hai người cũng cùng làm được không, chúng ta quét nhà sạch sẽ, mừng Đại Hùng trở về sau bao gian khổ."
Hai người như ở trong mộng mới tỉnh, lập tức liên tiếp đáp ứng, lau khóe mắt rời đi, vì một tiếng ba mẹ của cô mà cảm động đến nước mắt lưng tròng, Tang Vãn Cách nhìn vừa mắc cười lại vừa buồn.
Bảy năm không quét dọn, cũng có thể tưởng tượng ra quang cảnh hoang tàn đến thế nào, trong ngoài trước sau đơn giản đều quét sạch một lần, bạn gấu và gấu cha bị phái đi vứt rác và lau vách tường, hai người phụ nữ ở trong phòng rửa chén và lau bàn ghế, bốn người phân chia hợp lí, khí thế làm việc ngất trời.
"Này! Tiểu tử thúi!"
Hùng Thần Giai đang bỏ chút đồng nát sắt vụn vào trong túi nilon không rõ chuyện gì quay đầu lại, thấy cha đang nháy mắt với mình, không ngại hỏi: "Ba bị rút gân à?"
"Mày mới rút gân!" Ba Gấu bị câu này của hắn làm giận đến lập tức nhếch râu lên, "Ông đây còn chưa tới 63
rút gân cái gì?"
Hùng Thần Giai cũng không nhìn ông nữa, tiếp tục làm việc: "Vậy ba giựt mắt làm gì?" Còn đá mắt khó coi như vậy, không phải rút gân thì là cái gì?
"..." Ba Gấu im lặng, "Ý tao là muốn khen mày có mắt chọn nữ phụ nữ không tệ!"
"Này còn phải đợi ba nói?!" Hùng Thần Giai tranh thủ lúc rảnh rỗi xoay đầu liếc ba mình một cái, lộ ra ánh mắt vô cùng xem thường, "Phụ nữ của con đương nhiên là tốt nhất."
"Tiểu tử thúi!" Ba Gấu cười lớn, thần thần bí bí hỏi, "Nói chuyện với tao một chút, mày làm thế nào lừa gạt khuê nữ nhà người ta vậy? Đừng tưởng rằng tao già rồi mắt mờ, tao còn nhớ rất rõ ràng, cô gái này chính là nguyên nhân mày bị bắt bỏ tù bảy năm trước, phải không?"
Tay Hùng Thần Giai chợt cứng nhắc một chút, ngay sau đó dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn ba mình: "Ba, có phải ba không vậy? Con cứ cho là, nếu ba biết sẽ nhìn cô ấy không vừa mắt mới phải, con trai của ba bởi vì cô ấy mới ngồi tù đó!"
"Mày tỉnh lại dùm tao đi, tao còn không hiểu rõ mày sao?" Ba Gấu tràn đầy khinh bỉ nhìn hắn một cái, "Muốn tao nói là không cần tiểu Cách làm dâu nhà Hùng gia ta, mày còn không náo lên với tao sao? Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của mày, lúc đó mày còn không bày ra công phu trề môi nữa sao, nếu như thực phải chọn lựa, tao cũng sẽ chọn cô con dâu này hơn là mày! Hơn nữa, chuyện mày ngồi tù là thế nào, trong lòng mày không phải hiểu rõ ràng nhất sao?! Con gái nhà người ta không thích mày, mày lại mặt dày mày dạn muốn quấn lấy người ta, còn bắt cóc người ta nhốt trong nhà của mình, nếu là tao, tao cũng không muốn gặp lại mày nữa là! Vốn là lỗi của mày, mặt mũi của tao trong bảy năm qua đã bị mày bôi nhọ không ít, hiện giờ con bé đã chịu đến nhà chúng ta, tao còn chưa quỳ xuống nói tiếng xin lỗi với con bé cũng đã thật có lỗi với nó rồi, mày còn bảo tao làm mình làm mẩy với con bé sao?! Mày có bị bệnh không hả?!"
Hùng Thần Giai nhìn trời liếc mắt xem thường: "Con đây cũng không phải trở lại rồi sao?"
"Dạ dạ dạ, mày đã trở lại, còn sống sờ sờ, nhưng tiểu Cách là cô gái trước kia bị mày khi dễ, người ở trong thôn không nói làm gì, người trong nhà cũng hiểu được là được. Mày cũng là đàn ông, chuyện này còn cần tao nói cho mày biết sao?"
"Con hiểu rõ." Hùng Thần Giai tràn đầy dịu dàng nhìn về phía người trong lòng đang cùng với mẹ vừa nói vừa cười lau bát đũa bên trong nhà, môi mỏng khẽ nâng lên, "Nên làm như thế nào con đều hiểu."
"Vậy là được rồi. Tao cũng không trông mong gì hơn ở mày, hai lão già chúng tao cũng muốn trước khi lâm chung có thể nhìn thấy được cảnh con cháu chạy nhảy đầy trong sân, mày ——"
Câu nói của ba Gấu còn chưa nói xong liền bị lời của con trai cắt đứt: "Đứa bé nhất định sẽ có, nhưng đầy cả sân thì hơi khó, con không muốn cô ấy chịu khổ." Sanh con là cửa ải gian nan nhất trong cuộc đời của người phụ nữ, lại nói muốn có đứa bé làm gì chứ? Nó chả có ích lợi gì mà chỉ góp phần dời đi sự quan tâm của công chúa với hắn thôi, có cái gì tốt sao?
"Cái thằng tiểu tử chết toi ——", Bị con trai chọc giận đến dựng râu trợn mắt, ba gấu đang muốn mắng hắn thêm mấy câu nữa, phía kia liền truyền đến tiếng kêu của vợ: "Lão già, trong nhà này còn một đống y phục rách rưới, ông mau tới gom vứt đi ——", ông chỉ biết nhanh đáp lại một tiếng rồi vội vã chạy đi, trước khi đi không quên quẳng lại cho thằng con một câu: "Cái thằng tiểu tử thúi mày không biết tính chuyện lâu dài, con bé tiểu Cách này dáng dấp tốt, gia thế cũng tốt, mày còn không tranh thủ, cha mẹ người ta có thể đồng ý mày làm con rễ sao? Không làm vợ lớn bụng, thì bao lâu nữa mày mới có thể lấy vợ về nhà hả?!"
Lời nói này làm bạn gấu nào đó bỗng hiểu ra, chỉ thấy tròng mắt đen của hắn sáng lên, cả khuôn mặt cũng lộ ra vẻ vô cùng vui vẻ hả hê, hắn cuối cùng đã biết mình tại sao không thể bắt công chúa về nhà được rồi!
Đang lúc hắn vui vẻ nổi lên ý xấu, một ngón tay xinh đẹp chọc chọc mặt hắn, Hùng Thần Giai theo bản năng quay đầu, thấy Tang Vãn Cách trên cao nhìn xuống hắn, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hiện lên vẻ hồ nghi: "Anh đang cười gì vậy?"
"Không có, không có gì, ha ha..." Hắn vô ý thức cười khúc khích thay câu trả lời, đổi lấy một cái nhìn bất đắc dĩ thoáng qua của Tang Vãn Cách.
Cả buổi chiều mọi người ở trong không khí hài hòa sung sướng cùng nhau làm việc, thỉnh thoảng có vài vị hương thân lấy cớ như mượn xẻng hay nước tương hoặc là thảo luận vụ mùa dâu tây sắp thu hoạch, nói chung là đủ loại lý do để tới Hùng gia, sau đó mượn cớ nói chuyện với vợ chồng Hùng gia, không ngừng quan sát hai vợ chồng son trong sân đang quét dọn, mấy người đó còn không quên tán dương mấy câu Giai tử thật có tiền đồ, cưới được cô vợ hiếu thuận rồi gì gì đó nữa... Hai vợ chồng già cười thật vui vẻ, da mặt Hùng Thần Giai dày thì thấy không sao cả, nhưng Tang Vãn Cách không giống hắn, cô vẫn cố nén cảm giác không được tự nhiên, lặng lẽ cùng với Hùng Thần Giai đem đồ bỏ đi phân loại.
Thật vất vả mới đến giờ ăn tối, xuống bếp là đầu gấu đến chết cũng không biết xấu hổ, Tang Vãn Cách làm phụ bếp, vốn là cô muốn xuống bếp, nhưng ba người kia nhất trí không đồng ý, cô nói ba bữa cơm ngày mai giao cho mình xử lý mới bằng lòng bỏ qua, nhưng vẫn theo tới phòng bếp giúp một tay.
Sau bữa ăn tối hai người nắm tay ra ngoài tản bộ, đêm mùa hè vô cùng an tĩnh, thỉnh thoảng có mấy đứa bé chạy nhanh qua hai người, cười ha hả chơi đùa, làm cho lòng Tang Vãn Cách cũng thấy vui muốn mỉm cười, mà bạn gấu nào đó nhìn thấy cô cười toe toét cũng liền cười theo lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Lời tác giả: không có gì bất ngờ xảy ra, chương kế tiếp.....(beta: e hèm *khụ khụ* quay lại với chủ đề “sắc nữ” của truyện, các cô nhớ chuẩn bị tinh thần cho các chương liên hoàn...)