Ngay lúc Tang Vãn Cách cảm thấy lúng túng không kềm chế được, Trình Cảnh Khu lập tức buông cô ra, gương mặt tuấn mỹ của hắn thoáng một nụ cười nhạt, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Tiểu Cách, anh đã trưởng thành lâu rồi, em lúc nào mới bằng lòng gả cho anh đây? Mẹ anh thúc giục đã lâu, bà cứ chờ cô con dâu là em vào cửa thôi đấy!"
Tang Vãn Cách quẫn bách quay mặt không dám nhìn hắn, đôi tay xoắn ở chung một chỗ cứ xoay tới xoay lui, rõ ràng cô không nợ hắn, nhưng Trình Cảnh Khu người đàn ông này thật là làm người ta có một loại cảm giác tự ti mặc cảm khi đứng trước mặt hắn. Chỉ cần hắn nhìn cô, Tang Vãn Cách đã cảm thấy bất kỳ lời cự tuyệt nào mình sắp nói ra cũng đều là một loại khinh thường. "Khu... Em —— em sẽ không gả cho anh, anh nên hiểu." Cô không còn thích hắn nữa, đây là một sự thật gần hơn mười năm rồi.
Trên thế giới này có bao nhiêu người đã từng bỏ lỡ một người mà còn có thể quay lại từ đầu đây? Nước đổ đi rồi khó lấy lại được, có vài người đã bỏ lỡ rồi gặp lại cũng chỉ là phong cảnh dọc đường, sẽ không trở lại như xưa được nữa.
"Anh không hiểu." Thanh âm Trình Cảnh Khu vẫn dịu dàng, nhưng ánh mắt lại dần dần trầm xuống, hắn nắm lấy hai bả vai Tang Vãn Cách, cưỡng bách cô thẳng vào mắt hắn: "Tiểu Cách, em vẫn luôn rất yêu thích anh mà không phải vậy sao? Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, sự trưởng thành của em, ý nghĩ của em, từ trước đến giờ anh đều là người hiểu rõ ràng nhất không phải sao? Giống như là bác Tang nói, anh là người thích hợp nhất với em, mà em, trời sanh ra đã nên được anh nâng niu trong lòng bàn tay che chở." Cô từ nhỏ tồn tại chính là vì trở thành vợ của hắn, điều này ai cũng đừng mong thay đổi.
Đôi mắt to trong suốt nháy mấy cái, Tang Vãn Cách nghe hắn nói xong cảm thấy nhức cả đầu, một lát sau, cô từ từ kiên định bắt lấy hai tay đẹp đẽ trên bả vai, sau đó ngưng mắt nhìn thẳng vào Trình Cảnh Khu, không nhanh không chậm hỏi: "Khu, em đúng là đã từng thích anh, nhưng đã là quá khứ. Mặc dù em nói lời này ra anh sẽ thấy rất buồn cười, nhưng mà em vẫn phải nói rõ ràng, em... Thật sự là chưa bao giờ coi anh là người anh cùng em lớn lên, trừ lần đó ra thì chưa bao giờ có lần nào khác."
Trình Cảnh Khu nhìn cô, thái độ không đổi vẫn dịu dàng như nước, nhưng khi Tang Vãn Cách không chú ý, đáy mắt hắn thoáng hiện lên một tia thâm trầm lạnh lùng, sau đó hắn liền cố chấp lại nắm lấy hai vai cô, từng chữ từng câu mà nói: "Tại sao, nguyên nhân em không thích là gì? Anh vẫn còn nhớ em đã từng nói muốn cùng anh vĩnh viễn đi chung với nhau, em còn nói phải làm cô dâu của anh, coi như chẳng qua là trò chơi của trẻ nhỏ thì đã sao, lời ấy vẫn cứ rõ ràng giống như vừa mới xảy ra. Mười sáu tuổi, tiểu Cách không phải đã nói phải vĩnh viễn cùng anh đi chung với nhau sao?" Bất kể đã từng rong chơi với bao nhiêu người hay như thế nào, cô vẫn là người vợ trong suy nghĩ của hắn cho tới bây giờ, chưa từng thay đổi.
"Khu..... anh vẫn còn nhớ rõ anh đã từng nói gì với em sao?" Tang Vãn Cách nhúc nhích khó khăn, đôi tay kia cứ nắm lấy bả vai cô, nhưng ánh mắt cô trong suốt lại kiên định, "Anh nói, trên thế giới này không thể nào có một người nào vĩnh viễn chỉ thích một người, dù có yêu đến thế nào, cuối cùng cảm giác ấy cũng sẽ qua đi, chúng ta bây giờ thích đối phương, cũng không thể hiện được là về sau sẽ thuộc về đối phương. Có lẽ anh không nhớ rõ, nhưng mà em lại vẫn luôn nhớ rất rõ ràng."
"Cho nên, cái này chính là lý do em không yêu thích anh nữa sao?" Trình Cảnh Khu từ từ hỏi.
"Nó cũng chiếm một phần lớn." Tang Vãn Cách rất thành thực, thay vì cùng hắn dằng co mãi như vậy, chẳng bằng lựa chọn nói cho hắn biết sự thật, trong lòng cô đã có người rồi, mà Trình Cảnh Khu, sớm đã bị cô loại trừ ra khỏi khu vực tình yêu rất nhiều năm rồi, hiện tại chiếm cứ cả trái tim cô đều là cái bạn gấu to lớn thích ăn tạp như tập tính động vật, tên là Hùng Thần Giai, ngoài hắn ra không còn ai khác nữa. "Nếu như lúc trước em có nói chuyện mơ mộng gì đi nữa, nhưng từ sau sinh nhật mười tám tuổi, bởi vì anh nói em hãy chủ động quan sát anh, sau đó em thấy được anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh, hơn nữa đối với các cô ấy sắc mặt anh một chút cũng không hề tỏ vẻ không thích gì, thời điểm đó em đã xem như mình đã chết tâm với anh."
Trình Cảnh Khu lẳng lặng nhìn cô.
Tang Vãn Cách hít thật sâu rồi lại thở ra một hơi, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, bởi vì chính cô cũng không biết lời kế tiếp cô sắp nói đây có thể khiến Trình Cảnh Khu tức giận không: "Khu, em không phải loại người chỉ biết sống phóng túng như thiếu gia hoặc là thiên kim tiểu thư phá của, ở dưới dưới sự bảo vệ của ba, có lẽ em đôi khi cũng có lúc vô cùng ngây thơ, vô cùng khờ khạo tin tưởng người khác, nhưng em không phải hoàn toàn ngu ngốc. Anh —— là kiểu nhân vật nào, em rất rõ ràng. Có lẽ ba không có ý kiến, bởi vì theo ý ông, chỉ cần là người có năng lực giống như anh sẽ là người tốt nhất dành cho em, là người chồng tuyệt đối thích hợp nhất trong tương lai của em, lúc ấy ông có thể yên tâm giao em cho anh, nhưng mà... Người em muốn không phải như vậy."
Tròng mắt đen càng thâm trầm hơn: "Giống như anh thì không tốt sao?"
"Em không phải nói anh không tốt, chỉ là, chỉ là người em muốn không phải như thế..." Tang Vãn Cách cảm giác lời mình nói bắt đầu không mạch lạc, đứng trước mặt Trình Cảnh Khu, cô cảm thấy quả thật năng lực ngôn ngữ của mình thậm chí quên không còn một từ, "Có lẽ trước năm mười tám tuổi em không hiểu rõ ràng lắm, nhưng sau mười tám tuổi, em đã sáng tỏ những thủ đoạn của anh. Cường ngạnh, bén nhọn, không chút lưu tình, ngay cả nói là máu lạnh bá đạo cũng không sai. Vô cùng giống ba em lúc còn trẻ, nhưng hai người chung quy không phải cùng một dạng người, ba em dù có máu lạnh thật, nhưng đó là do tác phong của quân nhân, không phải là lòng dạ hiểm độc bất chấp trên thương trường, mà anh..... Anh không phải vậy, chỉ cần chiếm được ích lợi, chuyện gì anh cũng làm, chỉ cần có ích lợi, chỉ cần anh không phải tổn thất quá nhiều là được."
Ánh mắt của Trình Cảnh Khu càng lúc càng dịu dàng, giống như là áng mây mềm mại ở phía xa đường chân trời, dễ dàng làm người ta mất đi phòng bị, rồi lại bị hắn nắm bắt không ngờ được: "Cho nên, tiểu Cách không yêu thích anh nữa sao?"
"Đúng vậy." Gần mười rồi, Tang Vãn Cách rốt cuộc cũng không thể không nhìn thẳng Trình Cảnh Khu, sau đó mạnh mẽ nói ra cự tuyệt của mình, "Em không còn thích anh nữa rồi."
"Như vậy, người trong lòng tiểu Cách bây giờ, là ai vậy?" Trình Cảnh Khu từ từ đưa tay ôm lấy gò má nhỏ nhắn của cô, chậm rãi hỏi, vẻ mặt không thay đổi, nhưng đáy mắt lại tràn đầy nỗi đau.
Trong bụng cả kinh, Tang Vãn Cách cố giữ vững trấn định, sợ bị hắn nhìn ra cái gì: "Em không biết anh đang muốn hỏi cái gì."
"Vậy sao?" Trình Cảnh Khu cười cười, chẳng qua chỉ là hỏi thăm, rồi cúi đầu hôn một cái lên mái tóc trước trán cô: "Bảy năm trước anh không bảo vệ tốt em, anh không còn chạm qua những cô gái khác rồi. Anh chỉ nghĩ tới, từ nay về sau tiểu Cách chính là anh, anh chính là tiểu Cách, anh cũng quyết định chờ tiểu Cách hồi tâm trở lại bên anh một lần nữa, anh cho là bảy năm qua em kháng cự bởi vì do tổn thương kia, nói nãy giờ, anh là đã để cho mình chậm trễ bảy năm thời gian vậy sao? Tiểu Cách không phải bởi vì tổn thương kia nên mới để tình cảm chúng ta cứ giẫm chân tại chỗ, mà là đã sớm không còn tâm tư yêu thích anh nữa, phải không?"
Mím môi, Tang Vãn Cách cứng ngắc thân thể, không cách nào né tránh cái hôn phớt êm ái giống như là lông vũ kia được: "Vâng"
"Cho nên, bắt đầu từ hôm nay, anh cũng sẽ không cần phải mang mặt nạ thân sĩ để tới gần tiểu Cách nữa, mà có thể dùng hết mọi thủ đoạn để ở bên em đúng không?"
Thân thể Tang Vãn Cách càng thêm cứng ngắc, cô nói với hắn bằng giọng nói tràn đầy buồn cười lại pha chút lo lắng: "Chúng ta sẽ không đi chung với nhau."
"Sẽ." Người đàn ông ưu nhã thì thầm chậm rãi truyền vào tai của cô, "Chúng ta sẽ ở cùng nhau, nhất định sẽ, ai cũng không thể ngăn cản. Người đàn ông của em nhất định sẽ là anh, em sẽ gả cho anh, làm vợ của anh, sinh ra đứa bé của anh, cả đời cùng anh ở chung một chỗ."
Mấy giây khi nghe câu ấy, tâm Tang Vãn Cách không yên như có sấm chớp.