Có lời bảo đảm của Hùng Thần Giai, Tang Vãn Cách mới thoáng buông lỏng phòng bị, dời sự chú ý trở lại màn ảnh. Đôi mắt to đẹp như nước mùa thu mở ra thật lớn, so với những cô gái thét chói tai chung quanh không dứt, cô quả thật là bình tĩnh quá đáng.
Hùng Thần Giai len lén liếc Tang Vãn Cách một cái, thấy cô vẫn lặng yên nhìn chằm chằm màn ảnh, trong lòng nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, thật là hận chết cái sự lựa chọn phim sai lầm của mình! Hắn dù thế nào cũng không nghĩ ra, công chúa nhà hắn thoạt nhìn mảnh mai yếu ớt như vậy, vậy mà khi xem phim kịnh dị một chút cảm giác sợ hãi cũng không có!
Bàn tay đặt hai bên mông trơn mềm nho nhỏ vuốt ve qua lại, thỉnh thoảng lại còn bóp, lại xoa nắn, cái đầu đang vùi trong ngực Tang Vãn Cách càng không ngừng chà xát lung tung, thở ra khí nóng phả lên trên da thịt trắng nõn của cô.
Ngược lại Tang Vãn Cách không chú ý động tác của Hùng Thần Giai, cô chỉ hơi giật giật thân thể, chọn tư thế tương đối thoải mái ngồi yên, sau đó lại lần nữa dời sự chú ý lên phim, mặc cho Hùng Thần Giai từng chút từng chút xơi tái nuốt trôi chính mình.
Môi mỏng toét ra nụ cười mờ ám khó ai nhận ra được, Hùng Thần Giai lè lưỡi ở trên làn da bạch ngọc khẽ liếm một chút, đầu lưỡi linh hoạt đi xuống, theo sớ vải mềm mại hướng tới giữa khe ngực, trượt vào trong rãnh thật sâu giữa hai vú. Cảm thấy Tang Vãn Cách chợt hạ thấp người xuống, hắn vội vã ngẩng đầu lên bày tỏ sự vô tội, Tang Vãn Cách xấu hổ trợn mắt nhìn hắn mấy giây, sau đó mới hầm hầm quay mặt đi không nhìn hắn nữa, trên gương mặt to tục tằng nhất thời vui mừng hơn, Hùng Thần Giai lại tiếp tục vùi mặt vào ngực Tang Vãn Cách. Lần này lá gan của hắn lớn hơn rất nhiều, có lẽ là hắn biết đang ở nơi công cộng Tang Vãn Cách chắc chắn sẽ không phản kháng quá rõ ràng để tránh bị người ta nhìn chăm chú, bàn tay vốn đang sờ mông trắng lại vén váy của cô lên mà đi vào!
Cô, cô biết mà, cô biết mà!!
Vào giờ phút này đã không cách nào dùng lời nói mà hình dung được Tang Vãn Cách hối tiếc cũng không kịp nữa rồi, nếu hiện tại có người cho cô một cây đao, cô tuyệt đối sẽ không chậm trễ chút nào mà mổ bụng tự sát luôn!
Cô làm sao lại có thể tin tưởng chuyện hoang đường của đầu gấu đây?! Cô làm sao lại cho rằng đầu gấu này vẫn đơn thuần như bảy năm trước đây?! Cô bị quỷ ám gì mà lại đồng ý để cho hắn dùng thân thể của mình dời đi cái sự chú ý quái quỷ gì kia!
Theo bản năng cô kẹp chặt hai chân, vì phòng ngừa bị người ở chung quanh nghe thấy, Tang Vãn Cách cố ý đè thấp giọng nói: "Anh đang làm cái gì vậy, nhanh lên một chút lấy tay ra mau!"
"Không muốn." Hùng Thần Giai cự tuyệt hết sức dứt khoát, bàn tay mang theo lửa nóng, không chỉ không nghe theo cô rút ra, ngược lại càng thêm cố chấp hướng giữa hai chân cô tìm kiếm, kết quả lại bị chận ngoài cửa. Bạn gấu nào đó không vui, tròng mắt đen chợt lóe, ngẩng đầu nhìn cô, "Mở chân ra."
"Không thích." Tang Vãn Cách cũng cự tuyệt dứt khoát, thậm chí cô còn kẹp chặt hơn, hai tay nhỏ bé cũng cầm cổ tay của hắn dời ra xa váy mình, cắn răng uy hiếp: "Anh nhanh lấy tay ra, nếu không em liền tức giận cho xem!"
Cái này nếu như là trước kia, đánh chết Hùng Thần Giai hắn cũng không dám đối với Tang Vãn Cách làm ra chuyện như vậy. Nhưng mấy ngày gần đây, thế nhưng hắn lại không khỏi có một loại cảm giác kỳ quái, giống như giữa bọn họ không phải chỉ có cưỡng bách và phục tùng, bọn họ thật ra không phải quan hệ giam giữ và bị giam giữ mà là người yêu!
Công chúa của hắn không hề giống như trước kia, không ưa thích bị hắn đụng vào người, cũng sẽ không trợn mắt với hắn nữa. Cô dường như đang thật tâm làm bạn gái của hắn. Nhất là vào buổi sáng hôm nay, công chúa của hắn lại còn biết chủ động tới hôn hắn nữa, thậm chí vì cùng hắn đi ra ngoài chơi mà lựa chọn không đi dạy!
Cô là Tang Vãn Cách, một người luôn nghiêm cẩn đoan trang, không phải như những cô gái khác! Cô làm việc kỹ lưỡng lại rất có tinh thần trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không vì chuyện riêng làm trở ngại đến công việc, nhưng hôm nay thì sao? Cô lại chủ động đề nghị muốn cùng hắn ra ngoài đi dạo phố!
Hùng Thần Giai không nhịn được liền muốn làm chút chuyện quá phận để xác nhận tất cả mọi việc đang diễn ra rốt cuộc là chân thật hay chỉ là ảo tưởng của hắn?!
Nghĩ đi nghĩ lại, bị hai bàn tay mềm mại nhỏ bé bắt lấy cổ tay nhẹ nhàng run lên, lập tức tránh ra sự trói buộc như châu chấu đá xe của Tang Vãn Cách, sau đó lấy tốc độ kỳ quái mà bén nhọn xâm lấn giữa hai chân mịn màng, hắn nhanh đến mức Tang Vãn Cách chỉ có thể ngây ngốc giương cái miệng nhỏ nhắn mà không biết nên làm sao.
Lòng bàn tay nóng rực tỉ mỉ vuốt ve da thịt dịu dàng, cho dù bây giờ khí trời cũng đang rất nóng,nhưng Tang Vãn Cách cũng không nhịn được mà giật thót, hai chân mảnh khảnh theo phản xạ muốn đuổi người đang xâm lăng ra ngoài, nhưng động tác của Hùng Thần Giai quá nhanh, khi cô phản ứng kịp muốn bảo vệ mình thì bàn tay kia đã sớm xông phá phòng tuyến đang phong tỏa, đạt được mục đích.
Cho dù đang ở trong bóng tối, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hồng đến không thể tưởng tượng nổi. Tang Vãn Cách vừa nóng vừa giận, nước mắt cũng mắc cỡ sắp rớt xuống, muốn mắng lại mắng không ra miệng, muốn đánh cũng không nhẫn tâm, cô lại sợ gây ra tiếng vang quá lớn sẽ làm người chung quanh phát hiện, không thể làm gì khác hơn là đành cắn cái miệng nhỏ nhắn nhịn xuống.
Tay của hắn... Tay của hắn đã sờ tới nơi đó của cô rồi!
Tang Vãn Cách quẫn bách không biết làm thế nào cho phải, tay nhỏ bé ngược lại bắt làn váy của mình, cố gắng làm ra bề ngoài bình thản giả tạo —— ít nhất cũng không thể khiến cho những người khác nhìn thấy bọn họ đang làm chuyện xấu gì!
Đầu ngón tay thô ráp cách sợi tơ quần lót gõ nhẹ mấy cái lên trên khe hẹp ấm áp của phái nữ, Hùng Thần Giai dựa vào cảm giác tìm được viên trân châu nho nhỏ kia, từ từ nắn bóp, chỉ chốc lát sau ngón tay liền cảm thấy một hồi ướt át, biết Tang Vãn Cách đã có cảm giác rồi, hắn liền làm chuyện xấu kéo quần lót của cô xuống mang tư tưởng xấu mà đi vào, sờ tới một mảnh cánh hoa trắng nõn tạo cho hắn xúc giác thật nhẹ nhàng, thỉnh thoảng ngón tay lại xẹt qua viên nho nhỏ đang từ từ lớn ra, ở miệng huyệt đang chảy ra róc rách mật mà càn quấy xung quanh.
Bị hắn náo loạn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Tang Vãn Cách khẩn trương nhìn xung quanh một chút, đều là một màu đen bao trùm nên không ai biết bọn họ đang làm gì, cũng bởi vì hoàn cảnh này, thân thể của cô càng trở nên nhạy cảm hơn, thính giác cùng cảm giác không ngừng tăng cao lên một tầng. Phim vẫn không ngừng chiếu, âm nhạc âm trầm vẫn kinh khủng, nhưng Tang Vãn Cách lại nghe thấy rõ ràng phía sau mình giống như có tiếng rên rỉ của phụ nữ truyền tới.
Đang vào thời điểm cô quẫn bách không biết phải phản ứng thế nào, Hùng Thần Giai khẽ cắn ngực một hớp, đè nén thanh âm nói: "Đừng sợ, không có chuyện gì đâu."
... Làm sao không sợ kia chứ!
Tang Vãn Cách thật muốn khóc, tuy nhiên cô cũng không muốn làm cho Hùng Thần Giai mất hứng. Cô cũng không biết mình tại sao lại có ý nghĩ mâu thuẫn này nữa, nhưng dù có muốn cô cũng không thể khống chế được, muốn phản kháng cũng không thể phản kháng, muốn nghênh hợp lại không thể nghênh hợp, mà bàn tay giữa hai chân cô kia rốt cuộc lại bắt đầu thay đổi, đổi phương hướng tiến công vào phấn huyệt của cô.
Nói cách khác, Tang Vãn Cách đã bỏ lỡ cơ hội phản kháng tốt nhất rồi. Cho dù hiện tại cô có dùng toàn lực phản kháng thì Hùng Thần Giai cũng dừng lại không được nữa rồi.
Lòng bàn tay hắn mang nhiệt độ nóng bỏng vuốt ve bụng dưới mịn màng, móng tay nhẵn nhụi nâng lên một túm lông đen nhánh vuốt vuốt, sau đó ngón giữa theo rừng rậm um tùm tươi tốt lần mò đi xuống, dễ dàng tiến vào dũng đạo thủ nộn sớm đã bị ái dịch lây dính. Hắn đè thấp thanh âm trêu chọc ở bên tai Tang Vãn Cách: "Công chúa, em ướt rồi."
Môi hồng mím chặt, Tang Vãn Cách có chút kích động muốn đánh người, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Đầu gấu này ngày thường rất dễ nói chuyện, nhưng vào những lúc hắn sắp bộc phát thì hắn càng như phát cuồng, tuyệt đối liều mạng. Mặc dù hắn sẽ không gây thương tổn cho cô, nhưng nhất định sẽ cực kỳ mất thể diện!