Sống mười bảy năm, Giang Bạch Nghiễn từng trải qua vô vàn niềm đau.
Vết dao là đau đớn cắm vào máu thịt, nỗi đau của vết roi ngấm tận xương tủy, nắm đấm rơi trên người càng buồn bực hơn.
Chàng đã quen với muôn ngàn đau đớn, nhưng giờ phút này, lại vì cái chạm nhẹ kia mà lo sợ không yên.
Muốn trốn tránh, lại không kiềm được đến gần.
Thi Đại móc ngón tay chàng, làn da ấm áp, dịu dàng non mịn, không dùng sức quá nhiều.
Sống lưng Giang Bạch Nghiễn cứng ngắc, căng chặt như cán bút thẳng tắp, chàng chưa từng để lộ cảm xúc như lúc này.
Thi Đại nhìn chàng, lại lặng lẽ nín thở, rời mắt.
Đời này Giang Bạch Nghiễn đơn độc quá lâu, e rằng chưa từng thân thiết với ai như vậy, cho nên mới dùng cách tự ngược để cảm nhận cái gọi là "vui sướng" kia.
Ý định ban đầu khi nàng làm vậy vô cùng đơn giản, nếu nhận thức của Giang Bạch Nghiễn bất thường, Thi Đại sẽ thẳng thắn cho chàng biết, cái gì là an ủi bình thường.
Nhưng mà...
Thi Đại không nhịn được, lại liếc Giang Bạch Nghiễn.
Dường như chàng rất căng thẳng.
Ngay cả vành tai cũng ửng đỏ.
Vì mất máu, sắc mặt Giang Bạch Nghiễn có vẻ bệnh tật, đường cằm mỏng manh nhợt nhạt, như gốm sứ chạm vào là vỡ.
Thế nên vệt đỏ trên vành tai kia, trở thành sắc điệu bắt mắt duy nhất.
Là màu sắc có vẻ mập mờ.
Phát giác nàng đang lén lút đánh giá, Giang Bạch Nghiễn ngước mắt.
Đột ngột sa vào đôi mắt hoa đào đen nhánh, Thi Đại giả vờ bình tĩnh, cúi đầu xuống.
"Như thế này."
Nàng duỗi tay phải sâu hơn, thử nắm chặt bàn tay của đối phương:
"Là nắm tay."
Cơ thể chàng lạnh quá.
Giao nhân sống dưới nước, nhiệt độ cơ thể của chủng tộc này đều mát lạnh vậy ư?
Giang Bạch Nghiễn khẽ "ừm" một tiếng.
Bàn tay Thi Đại nhỏ hơn chàng rất nhiều, xúc cảm kỳ diệu, như ngọn lửa vừa mềm mại, lại yếu ớt.
Đốm lửa như có như không, mang theo khí nóng, chậm rãi xua tan hơi lạnh trên mu bàn tay chàng.
Như tia nắng đầu tiên của ngày xuân làm ụ tuyết tan chảy, nước tuyết thấm qua da thịt rót vào kinh mạch, cuối cùng rơi xuống đáy lòng.
Hơi nóng.
Giang Bạch Nghiễn kiềm chế, không để mình có nhiều động tác hơn nữa.
Thi Đại tò mò hỏi:
"Mấy năm nay, Giang công tử có từng nắm tay người khác chưa?"
Giang Bạch Nghiễn nghiêm túc nhớ lại.
Nếu chỉ là động tác "nắm chặt tay" thế này, tất nhiên chàng đã từng làm.
Chỉ là tiếp sau đó, năm ngón tay chàng dùng sức, bẻ gãy cổ tay đối phương, hoặc nghiền nát xương cốt từng chút một.
Chàng cảm thấy Thi Đại sẽ không thích câu trả lời như vậy, cho nên khẽ bảo:
"Chưa từng."
Quả nhiên không có mà!
Thi Đại càng xác định suy đoán trong lòng, Giang Bạch Nghiễn gần như không có kinh nghiệm gì về mặt giao tiếp xã hội.
Nàng đoán phần lớn thời gian, Giang Bạch Nghiễn chỉ nắm chặt thanh kiếm đoạn thủy của chàng thôi.
"Vậy huynh phải nhớ kỹ nha."
Thi Đại chọt đầu ngón tay lên mu bàn tay chàng:
"Lần đầu tiên nắm tay đó."
Nàng vừa nói, vừa đánh giá tỉ mỉ tay trái của Giang Bạch Nghiễn.
Chàng từng luyện kiếm bằng tay trái, ngón tay có vết chai thô ráp, xuống nữa là vài vết thương nhỏ đỏ tươi.
Thi Đại:.
Truyện đề cử: Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
"Đây là vết thương trong quỷ đả tường?"
"Ừm."
Giang Bạch Nghiễn:
"Thi tiểu thư không cần lo. Giao nhân có giao châu hộ thân, vết thương nhỏ sẽ lành lại rất nhanh."
Giao châu không giống nước mắt giao nhân, là nội đan quan trọng nhất trong cơ thể của giao nhân.
Thi Đại không tiếp lời, liếc chàng với vẻ như cười như không.
Im lặng thắng lên tiếng, ý của nàng hết sức rõ ràng:
Ỷ mình có giao châu, huynh tra tấn bản thân như thế ư?
Giang Bạch Nghiễn ngoan ngoãn lặng thinh.
"Vết thương tay phải."
Thi Đại vẫn không quên chuyện đó:
"Có thể cho ta xem không?"
Đó là "vết cào" do chàng bịa đặt.
Yên lặng một lúc, Giang Bạch Nghiễn tháo băng vải quấn trên tay ra.
Thi Đại hít khí lạnh.
Lúc nãy khi hai người giằng co, Giang Bạch Nghiễn thừa nhận đây không phải dấu mèo cào, mà là vết dao.
Theo phản xạ có điều kiện, nàng tượng tượng hình ảnh kia, là một vết thương dài mảnh không sâu không cạn...
Nào ngờ lại là một vùng máu thịt be bét.
Giang Bạch Nghiễn đã khoét đi một lớp da thịt.
Thi Đại hiếm khi lắp bắp:
"Huynh, huynh tại sao..."
Chàng chàng chàng đã đến mức độ này rồi?
Đồng tử phản chiếu vẻ mặt nàng, Giang Bạch Nghiễn chớp mắt.
Không có chán ghét và ghê tởm như trong tưởng tượng, lúc Thi Đại nhìn tay chàng chăm chú, đáy mắt là cảm xúc quá đỗi lạ lẫm với chàng.
Có ngạc nhiên, có quan tâm, gần như thương tiếc.
Thi Đại mở to mắt:
"Tại sao huynh lại rạch ở đây?"
Nàng nhớ khi đó mọi thứ trong nhà bếp đều bình thường, nếu nhất quyết phải nói có gì đó, thì là Cẩm Nương đến gần Giang Bạch Nghiễn.
Cũng đâu thể nào vì nguyên nhân đó nhỉ?
Suy nghĩ của Thi Đại mông lung bất định, một lúc sau, có được đáp án.
Giang Bạch Nghiễn khẽ nói:
"Có mùi của người kia."
Năm chữ đơn giản, khiến đầu óc nàng chết máy trong thoáng chốc.
Thật sự là vì chuyện đó.
Mi tâm Thi Đại giật nhẹ.
Mùi? Là chỉ hương liệu quá mức nồng nặc trên người Cẩm Nương? Mùi hương đó cũng chẳng đến mức khó ngửi, lẽ nào Giang Bạch Nghiễn chỉ đơn thuần ghét người khác đến gần chàng?
Thi Đại vô thức nhìn một tay khác của Giang Bạch Nghiễn vừa bị nàng nắm.
Động tác nhỏ này rõ ràng quá mức, khiến Giang Bạch Nghiễn cười khẽ.
"Không sao đâu."
Chàng mở lời, giọng nói nhẹ nhàng mang theo vẻ bệnh tật:
"Nếu người đó là Thi tiểu thư."
...Ôi.
Vành tai như bị ai đó bí mật gãi nhẹ, Thi Đại xoa chóp mũi:
"Huynh thường làm như vậy lắm hả?"
Nàng vốn thẳng tính, không thích giữa hai người phải che đậy, khiến một chuyện đơn giản trở nên phức tạp.
Nếu đã ngả bài với Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại không định vòng vo tránh nặng tìm nhẹ, những gì muốn nói muốn hỏi, cứ thẳng thắn trước mặt chàng là được.
Dù sao cái miệng này, đâu phải chỉ dùng để ăn cơm.
Giang Bạch Nghiễn thản nhiên đáp:
"Ừm."
Thi Đại:
"Vì làm vậy, có thể khiến huynh vui vẻ thoải mái?"
Nàng hỏi rất thẳng thắn.
Ngoài dự đoán, sự thẳng thắn này khiến Giang Bạch Nghiễn không còn cảm thấy khó coi nữa...
Nếu ánh mắt Thi Đại đầy vẻ đồng tình liên tục an ủi, hoặc sợ đến nỗi lắp bắp, mới khiến Giang Bạch Nghiễn không thể đáp lời.
Giang Bạch Nghiễn:
"Ừm."
Thi Đại không nói gì nữa, ánh mắt khẽ động, chẳng biết nàng đang nghĩ gì.
Giang Bạch Nghiễn khép lòng bàn tay trái, muốn giữ lại chút gì đó, nhưng chỉ có thể chạm đến gió lạnh phất qua rồi tan biến.
Xúc cảm khi được Thi Đại nắm lấy bàn tay cách đó không lâu, càng khiến chàng lưu luyến hơn đau đớn, tách ra rồi, chỉ còn lại nỗi buồn vô cớ trống trải.
Ngặt nỗi chàng chẳng có lý do gì để đòi hỏi nhiều hơn.
Bỗng dưng, người phía trước lên tiếng:
"Giang công tử ơi."
Giang Bạch Nghiễn ngước mắt.
Hôm nay Thi Đại khoác áo tay dài hoa văn sắc màu, bên dưới là váy dài vàng nhạt thêu hoa, thong thả ngồi trước bàn, như đóa hoa đón xuân tràn ngập sức sống.
Đôi mắt hạnh nhìn chàng chẳng chút kiêng kỵ, đượm ý cười, còn thu hút mắt người hơn cả hồ nước dưới trăng ở thành Trường An.
Thi Đại hỏi:
"Trừ bắt tay, huynh còn muốn thử cái khác không ha?"
Khó đoán tâm tư của nàng.
Giang Bạch Nghiễn tập trung nhìn nàng một lúc, cuối cùng vẫn không từ chối.
Chàng thấy Thi Đại mím môi chừng như hồi hộp.
Thoáng chốc, trước người chàng là hương mai thoang thoảng quấn quanh.
Mùi hương hoa mai mãnh liệt tựa thủy triều, không hề báo trước bao phủ chàng.
Vốn nên là hơi thở như gần như xa, giờ phút này bỗng sát bên, trở thành cơ thể mảnh mai...
Thi Đại ôm chàng như chim non sà vào lòng.
Đã quen sát phạt, Giang Bạch Nghiễn có thể tránh né tất cả đòn tập kích trong thoáng chốc, chỉ mỗi lần này chàng lại ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ.
Bên tai nổ tung tiếng vang hỗn loạn, từng tiếng chấn động màng nhĩ.
Một lúc sau, chàng mới muộn màng nhận ra, âm thanh kia là tiếng tim đập của chàng.
Một vật mềm mại nào đó phủ lên lưng chàng, sau đó là tiếng thì thầm của Thi Đại:
"Dọa huynh rồi hả?"
Nàng không nhìn thấy vẻ mặt của Giang Bạch Nghiễn, nếu ngẩng đầu, chắc chắn sẽ ngạc nhiên...
Trên gương mặt trước nay chẳng chút gợn sóng của chàng, lần đầu tiên luống cuống và hoang mang.
Thi Đại nói:
"Nếu buồn, thì ôm một cái nè."
Trong một thoáng cách đó không đâu, biểu cảm của Giang Bạch Nghiễn như chó con không nhà để về.
Có lẽ bây giờ chàng cảm thấy lúng túng khó xử, với kinh nghiệm của Thi Đại, vào lúc này, một cái ôm còn hữu dụng hơn ngàn vạn lời an ủi.
Ấy là chưa nói đến chuyện trước giờ Giang Bạch Nghiễn không biết cảm giác ôm nhau như thế nào.
Nàng đã bước lên ôm chặt lấy chàng, nói xong một câu, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của Giang Bạch Nghiễn.
Nhẹ đến mức như khảy dây đàn, lại khiến chàng không ngừng run rẩy.
Tê dại lạ lùng từ sống lưng bò lên trên, Giang Bạch Nghiễn co ngón tay lại.
Chàng khẽ nói:
"Thi tiểu thư."
Thi Đại:
"Hửm?"
Lúc hô hấp toàn là mùi hương của nàng, Giang Bạch Nghiễn chẳng nói nên lời.
Thi Đại lên tiếng:
"Cảm giác thế này khác hẳn dùng dao rạch mình bị thương phải không?"
Trước đây nàng từng đọc phổ cập khoa học có liên quan đến chuyện này, cho thấy một cái ôm có thể giải tỏa áp lực, làm dịu cảm xúc.
Thi Đại không nhớ kích thích tố và hooc môn được đề cập trong chương sách kia, nàng chỉ nghĩ theo bản năng, xét đến tình hình trước mắt, ôm nhau quả thật có thể khiến lòng người dễ chịu.
Cơ thể Giang Bạch Nghiễn còn mềm mại hơn trong tưởng tượng của nàng, xen lẫn mùi thuốc thoang thoảng, và mùi hương mát lạnh mà nàng rất thích.
Dù là Thi Đại cũng cảm thấy ấm lòng.
Ôm thích lắm.
Có lẽ là nhuyễn ngọc ôn hương mà trong sách thường viết?
Nàng nghe Giang Bạch Nghiễn khẽ đáp:
"Ừm."
Thấy chàng không kháng cự, Thi Đại thuận theo hỏi:
"Giang công tử thích loại nào hơn?"
Lồng ngực nóng bỏng, như được thứ gì đó lấp đầy, căng trướng đến khó chịu.
Giang Bạch Nghiễn gần như không còn đủ sức đứng thẳng, tựa đầu lên vai nàng, khép hờ đôi mắt.
"Thi tiểu thư."
Chàng lên tiếng:
"Không giống nhau."
Thi Đại ngơ ngác:
"Sao lại không giống?"
Đau đớn và vui sướng không giống nhau.
Những gì Thi Đại mang đến cũng không giống người khác.
Nếu người khác đến gần chàng, chỉ mới nghĩ thôi Giang Bạch Nghiễn đã chán ghét cùng cực.
Chỉ mỗi Thi Đại, dù nàng có dùng dao đâm vào ngực chàng, Giang Bạch Nghiễn cũng có thể tìm được niềm vui bí ẩn từ nỗi đau bỏng rát khó chịu đựng.
Đây là những cảm xúc sinh ra vì nàng.
Không nhận được câu trả lời của chàng, Thi Đại nhúc nhích tay phải, cong ngón tay lại gõ nhẹ lên lưng chàng như thúc giục:
"Giang công tử ơi?"
Nàng đã quyết định rồi, muốn chàng chính miệng thừa nhận, phải ném hết đau đớn ra sau đầu.
Lại không ngờ hành động vô tâm ấy, khiến tiếng thở dốc khe khẽ của Giang Bạch Nghiễn bật khỏi cổ họng.
Hơi thở hỗn loạn, vành tai ửng đỏ không thể khống chế, chàng lên tiếng như tước vũ khí đầu hàng, mang vẻ chật vật hiếm hoi:
"Loại này."
Thích thế này.
Thi Đại thở phào:
"Đúng không nào? Ôm như vậy tốt hơn nhiều so với tra tấn mình đau đớn."
Tâm trạng nàng nhẹ nhõm, giọng điệu cũng trở nên nhanh nhẹn, như tiếng chuông ngân du dương trong gió đêm:
"Sau này nếu còn gặp chuyện không vui, huynh cứ đến tìm chúng ta. Có ta này, cha, nương nữa...mọi người sẽ an ủi huynh mà."
Dù Giang Bạch Nghiễn được Thi Kính Thừa nhận làm đệ tử, tạm thời ở lại Thi phủ, nhưng đến cùng chàng vẫn cố ý giữ khoảng cách với tất cả mọi người.
Thi Đại lại chọt chàng, nghiêm túc nói:
"Lúc huynh thích gì hoặc buồn bã, vui vẻ hay phiền chán đều phải nói ra nha, đừng nghẹn lại trong lòng đó."
Chẳng biết Giang Bạch Nghiễn có nghe vào hay không, mãi một lúc sau, mới "ừm" một tiếng.
Tảng đá trong lòng tạm thời rơi xuống, nhưng nghĩ kỹ lại, thói quen đã nhiều năm đâu thể sửa ngay trong một sớm một chiều.
Cứ cảm thấy Giang Bạch Nghiễn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu, Thi Đại phồng má:
"Huynh phải nhớ kỹ nha."
Giang Bạch Nghiễn lại mỉm cười.
Tâm trạng chàng khá tốt, Thi Đại muốn nói gì đó, còn chưa lên tiếng bỗng dưng khựng lại.
Ngón cái thon dài từ dưới lướt lên trên, không hề thiên vị chạm vào sống lưng nàng, học theo động tác của nàng, chọt nhẹ.
"Thi tiểu thư."
Ngón cái nhẹ nhàng ấn xuống, Giang Bạch Nghiễn hỏi nàng:
"Có được không?"
Vẫn là giọng điệu kiềm chế lại dịu dàng, tuân thủ quy tắc.
Nếu đã ôm nhau, tất nhiên Giang Bạch Nghiễn có quyền ôm lại.
Thi Đại gật đầu:
"Được chứ."
Nhận được sự cho phép của nàng, lòng bàn tay đã quen cầm kiếm dịu dàng phủ xuống.
Động tác của Giang Bạch Nghiễn chậm rãi, như mầm cây hấp thu mưa móc, nhẹ nhàng giãn ra, lặng lẽ lan tràn, cho đến khi ôm được nàng vào lòng.
Như một loại giam cầm dịu dàng, quan sát tỉ mỉ mới nhận ra ý vị xâm lược khó thoát.
Nhiệt độ cơ thể của Thi Đại cao hơn chàng nhiều, da thịt chạm nhau, hơi nóng hòa quyện.
Cách nhau quá gần, có thể cảm nhận được nhịp đập trong lồng ngực.
Hô hấp, nhịp tim, nhiệt độ cơ thể.
Là cảm nhận vẫn còn sống.
Giang Bạch Nghiễn rũ mắt, che lấp tình cảm dâng trào mãnh liệt.
Được chàng ôm, nhịp thở của Thi Đại nhẹ nhàng hơn.
Lạ quá.
Lúc đầu do nàng chủ đạo, mọi thứ thành thạo như nước chảy mây trôi, không thấy lúng túng.
Lúc này được Giang Bạch Nghiễn ôm lại, theo lý cũng chỉ là một động tác quá đỗi bình thường, thế nhưng...
Vành tai nàng bỗng nóng rát vô cớ.
Như dây leo quấn chặt vặn xoắn, sức lực nhẹ nhàng nhưng khó lòng vùng thoát, xâm nhập từng tấc một.
Động tác của Giang Bạch Nghiễn rõ ràng rất đứng đắn kia mà?
Giữa lúc hoảng hốt, Giang Bạch Nghiễn gọi nàng:
"Thi tiểu thư."
Giọng nói gần trong gang tấc, vừa khéo đúng lúc này, Giang Bạch Nghiễn tựa lên vai nàng, hơi xoay cổ.
Nhất thời bốn mắt chạm nhau.
Quá đỗi gần gũi.
Lọt vào tầm mắt là đôi mắt hoa đào hẹp dài khẽ nhướng, như ao mực ướt át, chứa đầy bóng hình nàng.
Đôi mắt ấy đủ để mê hoặc lòng người, môi hồng thiếu niên khẽ cong, để lộ lúm đồng tiền nhỏ bên má...
Cố tình ánh mắt chàng dịu dàng mà vô tội.
Hô hấp Thi Đại hỗn loạn, nhanh chóng rời mắt.
Ngoài tầm mắt của nàng, tròng mắt Giang Bạch Nghiễn sâu thẳm, như con thú bị nhốt, bất kỳ lúc nào cũng có thể vùng thoát khỏi túi da dịu dàng, để lộ nanh nhọn nhuốm máu.
Chỉ chớp mắt, lại hóa thành chó con ngoan hiền, vô hại, bị mưa thấm ướt.
"Thích."
Giọng chàng rất khẽ, gần như bật hơi.
Giang Bạch Nghiễn nói:
"Thi tiểu thư, sau này có thể dạy ta nhiều hơn không?"
P/S: Là chưa yêu đó, nắm tay ôm ấp rồi nha ~