Ánh nến mờ ảo, vỏ dao vàng đen thấp thoáng ánh sáng lạnh lẽo.
Giang Bạch Nghiễn yên lặng không lên tiếng, đưa nó đến gần hơn.
Thi Đại nhỏ tiếng đáp, giơ tay nhận lấy.
Dao găm lạnh lẽo, xúc cảm vào tay gần như hàn ngọc, khiến đầu ngón tay nàng run rẩy.
Ngạc nhiên ban đầu dần dần tan biến, Thi Đại nắm chặt cán đao, chậm rãi suy nghĩ.
Không nói rõ được nguyên do, nhưng rất lạ lùng.
Sau khi vào ảo ảnh, Giang Bạch Nghiễn thường xuyên bị thương. Đầu tiên là bị vuốt mèo cào tay phải, lại bị tà khí quỷ đả tường nhập thể...
Rõ ràng Ngu Tri Họa và Vệ Tiêu không hề xuất hiện tình huống này, bản thân Thi Đại vẫn bình thường.
Nếu muốn tìm lời giải thích hợp lý, chỉ có thể là yêu tà tấn công Giang Bạch Nghiễn, có tu vi khá cao?
Thi Đại cau mày.
Không đúng không đúng, Giang Bạch Nghiễn đâu thể lừa nàng? Nếu vết thương không do mèo và tà ma gây ra, lẽ nào do chính chàng tự rạch?
Trên đời làm gì có ai bệnh như vậy.
Xóa sạch suy nghĩ lung tung trong đầu, Thi Đại nhìn vết máu đen trên vai trái Giang Bạch Nghiễn:
"Vào phòng huynh nha?"
Giang Bạch Nghiễn nghiêng người, chừa chỗ trống cho nàng vào phòng.
Trong phòng thoang thoảng mùi máu tanh.
Giang Bạch Nghiễn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, Thi Đại quay đầu ra hiệu:
"Huynh ngồi trên giường là được rồi."
Chàng ngoan ngoãn làm theo, hơi ngẩng đầu:
"Đa tạ Thi tiểu thư."
Vóc người Giang Bạch Nghiễn cao lớn, lúc đứng thẳng như cây tùng nhành trúc, mỗi khi Thi Đại nhìn vào mắt chàng, đều phải ngẩng đầu.
Lúc này Giang Bạch Nghiễn ngồi trên giường, hai tay chống bên mép, bỗng thấp hơn nàng một đầu.
Cho nên đổi lại là Thi Đại nhìn từ trên cao xuống.
Trong đêm trăng tĩnh lặng, hai người ở riêng một phòng, khi không nói chuyện, dường như có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương.
Lòng hơi hỗn loạn.
Thi Đại xoa tai.
Nói đến việc cắt thịt khử độc, Thi Đại đã từng giúp Giang Bạch Nghiễn một lần. Nhưng nào có thể quen loại chuyện thế này, không coi là trước lạ sau quen được...
Thi Đại cũng chẳng muốn quen chút nào.
Thời gian gấp rút, không thể làm lỡ, một khi tà khí xâm nhập vào sâu trong xương tủy, Giang Bạch Nghiễn sẽ đau biết mấy.
Âm thầm hít sâu một hơi, Thi Đại cúi người, tay trái đỡ bả vai chàng, tay phải rút dao ra khỏi vỏ.
Cơ thể Giang Bạch Nghiễn lạnh lẽo, đầu ngón tay nàng ấm áp. Như bị phỏng, thiếu niên nhẹ run hàng mi, chần chừ nhìn nàng.
Là ánh mắt yên tĩnh, trông quá ngoan ngoãn.
Thi Đại bị chàng nhìn chăm chú đến độ lúng túng:
"Đè như vậy, có thể ngăn huynh vì đau mà tránh đi."
Nàng không có kinh nghiệm gì, nếu không cố định Giang Bạch Nghiễn, một khi chàng nhúc nhích, nàng không khống chế được mũi dao.
Thi Đại tập trung tinh thần:
"Bắt đầu nha."
Đúng là muốn lấy mạng nàng mà.
Nàng sống trong thời đại hòa bình, cả đời này hiếm khi thấy người ta chảy máu, tính hết lại cũng chẳng bằng những gì nhìn thấy cảm nhận lúc ở cạnh Giang Bạch Nghiễn trong một ngày ngắn ngủi.
Nhìn khắp Đại Chiêu, cũng không ai giống chàng, xem việc bị thương chảy máu đầm đìa như cơm bữa.
Từng lớp áo trong và áo choàng, chồng lên đầu vai chàng, nhấp nhô theo nhịp thở.
Mũi dao chạm vào vết thương đen sẫm, Thi Đại nín thở theo bản năng.
Bản thân Giang Bạch Nghiễn lại bình tĩnh, cong môi:
"Thi tiểu thư đừng lo."
Chàng hờ hững nói:
"Ta có thể chịu đau."
Lại trở thành Giang Bạch Nghiễn an ủi nàng.
Thi Đại hít sâu, không khí lạnh lẽo theo khoang mũi len vào phổi, kích thích người ta tỉnh táo.
Cổ tay nàng đến gần:
"Ta sẽ nhẹ nhàng."
Mũi dao dần lún vào, cơ thể Giang Bạch Nghiễn thoáng căng chặt.
Hơi thở hỗn loạn đôi phần, lồng ngực bên trái, ngập tràn nỗi đau chàng khắc ghi trong lòng.
Chính là cảm giác này.
Đau đớn sắc bén lan tràn sinh sôi từ da thịt, thoáng chốc giăng khắp cơ thể như tia chớp.
Thi Đại tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vết máu kia, cho nên chẳng thể phát hiện, độ cong khó phát giác nơi khóe môi Giang Bạch Nghiễn.
Nỗi đau mà nàng cho chàng không giống người khác.
Hương mai tươi mát và mùi máu nối liền đan xen, chẳng phải linh đan diệu dược, lại khiến xao động của chàng dần dần lắng dịu.
Hơi thở mỏng manh nhìn không thấy sờ chẳng được, nhẹ lướt qua tim, Giang Bạch Nghiễn không thể kiềm chế, muốn đòi hỏi nhiều hơn.
"Thi tiểu thư."
Chàng khàn giọng:
"Có thể sâu hơn một chút."
Thi Đại sửng sốt, ngước mắt.
Đứng cạnh giường, nàng dễ dàng nhìn rõ sắc mặt của Giang Bạch Nghiễn.
Con người vốn là cơ thể máu thịt, sao không sợ đau cho được.
Giang Bạch Nghiễn đau đớn tột độ, mặt mày tái nhợt như tờ giấy, chỉ có đuôi mắt loang ra vệt đỏ, như khóm mây mỏng được phác hoạt bằng một nét bút nhạt.
Biểu cảm của chàng chẳng khác nào lúc bình thường, không giống khoét độc, như đang lười biếng ngồi trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi hơn.
Điều này khiến Thi Đại nhớ đến cảnh tượng mình đã thấy thông qua yêu đan của kính yêu trong vụ án Liên Tiên.
Giang Bạch Nghiễn thuở nhỏ bị tà tu giam cầm trong phòng tối, ngày đêm chịu tra tấn. Năm đó chàng còn nhỏ, chịu khổ chịu đau, vẫn thể hiện đau đớn và bi thương...
Những cảm xúc tương tự như vậy, Giang Bạch Nghiễn của lúc này chưa từng để lộ.
Buồn khổ, đau thương, sợ hãi, rất nhiều tình cảm của con người dường như hoàn toàn tách khỏi chàng, chỉ còn sót lại cái vỏ rỗng tuếch không tìm được sai sót.
Điều này khiến Thi Đại buồn bực.
Nàng không dám phân tâm, hiếm khi không nói nhiều, từ đầu đến cuối tập trung tinh thần, cẩn thận xử lý vết thương máu thịt be bét kia.
Giang Bạch Nghiễn đang nhìn nàng.
Chẳng biết tự lúc nào, ánh mắt của chàng đã quen nhìn vào Thi Đại, u ám cô đơn.
Phần lớn thời gian, mày mắt nàng luôn đượm ý cười, tối nay không có, chỉ còn sót lại đôi phần cảm xúc vô cùng xa lạ.
Giang Bạch Nghiễn cẩn thận ngẫm nghĩ, cảm giác như nàng đang buồn thương.
Vì sao? Thi Đại buồn vì chàng ư?
Chàng bỗng lóe lên suy nghĩ, thoáng chốc, bị đau đớn như xé nát xua tan không còn gì.
Đau đớn nóng bỏng như ngọn lửa rực cháy, bùng lên rợp trời nơi đáy lòng chàng.
Vầng trán mướt mồ hôi lạnh, yết hầu Giang Bạch Nghiễn nhúc nhích, siết chặt chăn bông bên dưới.
Đây là đau đớn do Thi Đại mang đến.
Chàng rất thích.
Đau đến tê dại, không còn khó nhịn như ban đầu nữa.
Trước mặt là hơi thở và nhiệt độ chỉ thuộc về nàng, Giang Bạch Nghiễn được bao bọc bên trong, khẽ ngửi.
Con thú khổng lồ gào thét vùng vẫy trong lồng ngực cuối cùng được an ủi, mềm nhũn cuộn người lại một góc, tò mò duỗi móng vuốt, muốn chạm vào hương mai vấn vít kia.
Nhưng mà...
Hàng mi dài của Giang Bạch Nghiễn khẽ run.
Vì sao vẫn cảm thấy không đủ? Chưa đủ sâu, hay là không đủ đau?
Chàng nên thấy vui sướng, nhưng sâu trong lòng lại nảy sinh cảm xúc khó nói thành lời, vừa chua vừa chát, siết chặt trái tim tê dại đau đớn.
Như tủi thân, lại như không cam lòng.
Nếu đau đớn như vậy cũng chẳng thể khiến chàng thỏa mãn, thế thì thứ chàng đang khát cầu, rốt cuộc là gì?
"Giang công tử ơi."
Thấy chàng rũ mắt không nói, Thi Đại hơi lo lắng:
"Huynh vẫn ổn chứ?"
Giang Bạch Nghiễn:
"Ừm."
Không rõ lý do, chàng bỗng hỏi:
"Thi tiểu thư, có từng đối với người khác..."
Nói được một nửa thoáng khựng lại, giọng nói Giang Bạch Nghiễn rất khẽ:
"Có từng đối với người khác, làm như vậy không?"
Động tác Thi Đại khựng lại:
"Hửm?"
Chàng muốn chỉ chuyện gì? Chữa thương hay khoét thịt?
Trước đây nàng đã từng xử lý vết thương cho rất nhiều đệ đệ muội muội, còn cầm dao khoét thịt, hai lần kinh nghiệm, đều dành cho Giang Bạch Nghiễn.
Lẽ nào động tác của nàng vụng về, khiến chàng đau không chịu nổi?
"Chỉ khoét độc cho Giang công tử thôi."
Thi Đại lặng lẽ nhẹ nhàng hơn:
"Nếu huynh đau quá, nhớ phải nói cho ta biết."
Giang Bạch Nghiễn không đáp, Thi Đại nghiêng mắt nhìn, thấy đối phương cũng đang nhìn nàng.
Dường như tâm trạng chàng rất tốt, khóe mắt khẽ cong, trong nỗi đau đớn khôn nguôi, giọng nói rời rạc vụn vỡ:
"Chỉ có mỗi cô."
Giang Bạch Nghiễn không quên bổ sung một câu:
"Đa tạ Thi tiểu thư."
Thi Đại ngẩn ngơ:
"Cái gì mà chỉ có mỗi ta?"
Thoáng chốc nàng đã hiểu ý của câu nói kia:
"Giang công tử muốn nói, chỉ mình ta làm như vậy với huynh?"
Giang Bạch Nghiễn không tỏ ý kiến, mỉm cười trêu chọc:
"Thương tích khắp người như vậy, có ai bằng lòng đến gần ta."
Câu này là thật.
Chàng thích sát phạt, lúc trừ yêu thường máu nhuộm đầy người, lại vì sát ý quấn quanh, dọa cho biết bao bách tính hoảng hốt bỏ chạy.
Trước đây đã từng có vài lần bị yêu độc xâm nhập, chàng lẻ loi cô độc, tự dùng dao khoét thịt mình từng chút một.
Giao nhân là yêu, khả năng tự hồi phục mạnh hơn loài người rất nhiều, chỉ cần giữ mạng, Giang Bạch Nghiễn chẳng buồn quan tâm những chuyện khác.
Không hề phòng bị nghe chàng nói như vậy, mắt phải Thi Đại giật nhẹ.
Tự tôn tự yêu lấy mình phải bắt đầu từ Giang Bạch Nghiễn, nàng quyết định phải nhanh chóng sửa sai cho chàng.
"Giang công tử đừng nghĩ như vậy nha."
Mũi dao khoét bỏ một khối máu đen sẫm, Thi Đại cố gắng giữ cổ tay không run rẩy:
"Người thật sự quan tâm đến huynh, sẽ không sợ những vết thương này."
Giang Bạch Nghiễn cười, thuận miệng nói:
"Thi tiểu thư sợ không?"
Thi Đại thoải mái thừa nhận:
"Ta quan tâm huynh kia mà, tất nhiên không sợ."
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Bị nghẹn lời không đáp lại được.
Vì sao nàng có thể nói ra câu này chẳng chút kiêng kỵ?
Chua xót trong lòng như tuyết tan, hóa thành vũng nước trong vắt, không gió vẫn lay động, gợi lên gợn sóng.
Ngay cả khe hở đau đớn mãnh liệt khó lấp đầy kia, cũng vô cớ căng tràn.
Lần đầu tiên Giang Bạch Nghiễn thất thần trong một thoáng, vô ý khẽ động vết thương ở đầu vai, đau đến sống lưng run rẩy, lại nảy sinh niềm vui.
Từ khi nàng nói xong, cảm giác sa sút bỗng tan biến.
Tần suất tim đập càng thêm rõ ràng, đau đớn và vui thích đan xen quấn quýt, như ngọn lửa âm thầm bùng cháy trong cơ thể, xuyên qua mũi dao và máu thịt, truyền khắp tứ chi xương cốt chàng.
Chàng như đi trên đầu mũi dao, đắm chìm trong bờ vực của niềm vui và nỗi đau, chịu đựng giày vò cảm nhận sức nóng tựa thủy triều trong cơ thể.
Đau đớn tột độ cũng là vui sướng tột cùng.
Chỉ còn sót lại chút tà khí cuối cùng, dao găm vàng đen trong tay Thi Đại lún vào miệng vết thương, sâu hơn so với khi trước.
Đau đến cùng cực, nhức nhối dâng lên như thủy triều, lan đến lồng ngực yết hầu chàng, hô hấp trở nên khó khăn, tầm mắt tối tăm mờ mịt...
Trước khi bị đau khổ nuốt chửng, không hề báo trước, Giang Bạch Nghiễn ngửi thấy hương mai.
Sức lực xa lạ, mềm mại nào đó phủ lên sống lưng chàng, như bươm bướm tung cánh giữa rừng hoa, chậm rãi đến gần rồi đột ngột bay xa.
Ngay sau đó, lại mềm mại rơi xuống.
"Còn một chút cuối cùng, sẽ đau đấy."
Giọng nói Thi Đại áp sát tai chàng:
"Huynh cố chịu một chút nha, kết thúc nhanh thôi. Chờ xong rồi...ta chữa thương giúp huynh, mang đồ ăn ngon cho huynh nữa nè."
Có phải nàng chỉ biết mấy lời dỗ dành trẻ con thế này không?
Sóng ngầm tối tăm bao trùm toàn thân thoáng chốc rút đi, máu tươi chảy về, hơi thở thông thuận.
Giang Bạch Nghiễn hoang mang ngẩng đầu.
Đôi mắt Thi Đại thuần khiết trong trẻo, như nước xuân dập dờn, soi tỏ bóng dáng chàng.
Tay trái của nàng, đang vuốt ve lưng chàng từng chút một.
Cảm giác xa lạ kỳ quái.
Cách quá gần, hương mai của nàng bao phủ chàng chặt chẽ, mỗi lần chạm vào, cảm giác tê ngứa khó nói nên lời dâng lên từ xương cụt, đốt cháy tim gan, bỗng nở rộ nơi đầu quả tim.
Chàng như dòng nước run rẩy, được bàn tay kia dịu dàng vốc lên, tràn vào bên trong.
Sống lưng căng chặt, loáng thoáng hiện ra đường nét cơ bắp.
Tay phải Giang Bạch Nghiễn dùng sức rồi lại buông lỏng, đầu ngón tay cuộn lại, chăn đệm bên dưới bị siết chặt thành những nếp gấp lộn xộn.
"Nói ra thì, huynh chịu đau giỏi thật đó."
Tay trái nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng run rẩy của chàng, Thi Đại khoét đi tà độc đen ngòm cuối cùng.
Lúc điều tra vụ án người điều khiển con rối, nàng và Giang Bạch Nghiễn vẫn chưa quen thân, khi loại bỏ độc tố giúp chàng vẫn rất gò bó, không vượt qua giới hạn.
Sau này cùng chàng trải qua rất nhiều hiểm cảnh sống còn, đôi bên dần dần quen thuộc, giờ phút này, thái độ của Thi Đại đã buông lỏng hơn nhiều.
Đâm dao vào cơ thể, hiển nhiên đau đớn khôn nguôi, lúc sau nàng có thể cảm nhận Giang Bạch Nghiễn run rẩy.
Thi Đại nhìn thấy cũng khó chịu, dứt khoát dùng cách dỗ dành trước đây, kiềm chế không xoa đầu, chỉ cẩn thật vuốt nhẹ sống lưng run rẩy của chàng.
Lúc đau có người an ủi, tốt hơn một mình chịu đựng nhiều.
Nàng không phải người máy lạnh lùng, chẳng thể làm ngơ đứng nhìn.
Độc tố còn sót lại đã khoét hết, Thi Đại thở phào nhẹ nhõm, lải nhải:
"Nếu Giang công tử thấy đau, thực ra không cần gắng gượng chịu đựng, kêu ra cũng..."
Nàng nói đoạn ngước mắt, bỗng im bặt.
Cần cổ Giang Bạch Nghiễn ửng đỏ, nhìn nàng từ dưới lên trên.
Cửa sổ mở rộng, ánh trăng nghiêng nghiêng rơi xuống gò má chàng, mang theo gió đêm lạnh lẽo, ẩm ướt rét mướt, như một bức tranh chưa khô nét mực.
Sắc đỏ nơi đuôi mắt chậm rãi loang ra, nhuộm gò má trắng bệch của chàng, tương ứng với vệt máu đỏ thắm bên môi.
Để không kêu ra tiếng, chàng đã cắn rách môi mình.
Không phải ảo giác.
Sau khi hàng mi chàng run nhẹ, bóng râm lung lay, đáy mắt Giang Bạch Nghiễn tràn ra hơi nước.
Cảm xúc này, dù là lúc bị mũi dao cắm vào máu thịt hết lần này đến lần khác, chàng cũng chưa từng trải qua.
Vì sao?
Do đau đớn sinh lý, hay an ủi dịu dàng như mưa phùn đột ngột kéo đến.
Có một thoáng hoảng hốt, Thi Đại quên cả hô hấp.
Như hòn đá rơi xuống mặt hồ, gợn ra từng đợt sóng.
Thỉnh thoảng Giang Bạch Nghiễn lại nhìn nàng, sát ý hung ác bình thường hoàn toàn không còn tồn tại, đáy mắt chỉ sót lại vẻ ngây ngô mờ mịt trước nay chưa từng có.
Một giọt nước trượt khỏi khóe mắt, được sắc trăng ngưng tụ thành hạt châu.
Giọng chàng hỗn loạn, hơi thở cũng rối loạn:
"...Thi tiểu thư?"
P/S: Mới vuốt lưng hoy mà khóc rồi, thương anh =)))