Nhà bếp lấp đầy mùi hương liệu nồng nặc, lẫn chút tanh ngọt thoang thoảng.
Thi Đại ngửi kỹ, tầm mắt lướt đến mép tay áo của Giang Bạch Nghiễn, bắt được một vệt đỏ đột ngột.
Giang Bạch Nghiễn thường mặc bạch y, là màu sắc thuần khiết tựa tuyết lạnh, một khi dính bẩn, người bên cạnh rất dễ nhận ra.
"Giang công tử."
Thi Đại nhìn chằm chằm tay áo chàng:
"Huynh chảy máu hả?"
Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn không thay đổi, nhìn xuống.
Lúc rạch mu bàn tay, vài giọt máu bất cẩn rơi vào mép tay áo, đỏ đến chói mắt.
"Sau bếp lò có con mèo."
Chàng đã quen nói dối, trong cơn đau, chỉ khẽ nhếch môi:
"Bị nó cào vài đường."
Thi Đại:
"Mèo?"
Nơi này làm gì có mèo?
Giang Bạch Nghiễn:
"Chạy rồi."
Lúc chàng lên tiếng đã xé miếng vải ở tay áo, tùy tiện băng vài vòng vào lòng bàn tay phải, động tác thành thạo, nhanh đến độ Thi Đại còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng vết thương.
"Bị thương có nghiêm trọng không? Để ta xem nào?"
Nàng đến gần vài bước:
"Huynh không bôi thuốc?"
Chẳng chờ đối phương phản ứng, Thi Đại nghiêm túc:
"Chảy máu phải bôi thuốc, không cho phép huynh nói không sao."
Nàng thật sự rất sợ hãi chữ kia của Giang Bạch Nghiễn, quyết định ngắt lời trước.
Vết thương trên mu bàn tay ngứa râm ran.
Yết hầu nhúc nhích, Giang Bạch Nghiễn cười:
"Được."
Lúc nói chuyện, rèm nhà bếp khẽ đung đưa.
Thẩm Lưu Sương thò đầu vào, cẩn thận híp mắt:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Sau đó đầu của Liễu Như Thường cũng xuất hiện bên trên nàng ta, nhướng mày tươi cười:
"Sao thế?"
"Bị mèo hoang cào tay."
Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn như thường:
"Tình hình khách điếm thế nào?"
Thi Đại liếc nhìn tay phải bị băng bó lộn xộn của chàng: "?"
Huynh cứ chuyển chủ đề sượng trân như vậy phải không?
"Trước mắt vẫn bình thường."
Liễu Như Thường vén rèm:
"Theo lời khai của Ngu Tri Họa, sau thời gian một chén trà, tốp tà ma đầu tiên sẽ xuất hiện."
Ngu Tri Họa miêu tả kỹ lưỡng ngọn nguồn đêm nay cho họ biết.
Tà ma mạnh mẽ tấn công tổng cộng ba lần.
Lần thứ nhất tất cả mọi người không kịp trở tay, hiện trường hỗn loạn rối tung, chết ba khách trọ.
Lần thứ hai Ngu Tri Họa tọa trấn sảnh lớn, nàng ta là họa trung tiên, tu luyện trăm năm, dốc hết sức mình bảo vệ khách điếm Quân Lai.
Lần thứ ba là nguy hiểm nhất, đám tà ma phát động đợt tấn công cuối cùng.
Ngu Tri Họa và Hàn Tung là chủ lực chống lại yêu tà, chờ khi trời gần sáng, Trấn Ách Ti đuổi đến, bấy giờ mới hạ màn.
"Thân phận hiện giờ của chúng ta, đều không biết pháp thuật."
Thi Đại lấy một bình kim sang dược, đưa cho Giang Bạch Nghiễn:
"Lát nữa đánh nhau, chỉ có thể ở bên cạnh đứng nhìn."
Giang Bạch Nghiễn khẽ nói cám ơn, nhận lấy.
Ý của Thi Đại quá rõ ràng, chần chừ một thoáng, chàng tháo lớp băng quấn quanh lòng bàn tay phải ra, hơi nghiêng cổ tay, không để lộ vị trí máu thịt be bét kia.
"Dù sao cũng là ảo ảnh mà."
Liễu Như Thường nhún vai:
"Có Ngu Tri Họa và Hàn Tung ở đó, muốn bảo vệ khách điếm không phải vấn đề gì lớn. Chúng ta chỉ cần yên lặng quan sát thay đổi, tìm manh mối hung thủ để lộ là được."
Trong ảo ảnh, dù họ có cứu tất cả mọi người, cũng không thể thay đổi hiện thực.
Thi Đại nghĩ, giống như xem một phim nhập vai.
"Đúng rồi."
Nàng không thấy bóng dáng Diêm Thanh Hoan:
"Diêm công tử đâu?"
"Ngu Tri Họa ở đây, chúng ta không tiện nói chuyện."
Liễu Như Thường cười:
"Diêm Thanh Hoan dùng thân phận Vệ Tiêu, dẫn nàng ta đến chỗ khác rồi."
Hi sinh một mình hắn, giải phòng toàn đội.
Thi Đại và Liễu Như Thường trăm miệng một lời, cảm khái từ tận đáy lòng:
"Diêm công tử rộng lượng."
Cảm khái xong, Thi Đại không quên liếc nhìn Giang Bạch Nghiễn.
Chàng đã đóng nắp bình thuốc, cũng băng lại vết thương một lượt.
Thấy Thi Đại nhìn qua, Giang Bạch Nghiễn nhấc tay, để lộ lòng bàn tay phải.
Dường như đang lặng lẽ nói cho nàng biết, chàng đã nghe lời bôi thuốc băng bó.
Chỉ là một động tác rất nhỏ, lại khiến Thi Đại vô cớ cảm thấy, Giang Bạch Nghiễn lúc này...
Ngoan thật ấy.
"Ra ngoài xem thử đi."
Liễu Như Thường mặt đầy gió xuân:
"Có lẽ sẽ tìm được manh mối mới."
Rời khỏi nhà bếp, không khí tươi mát ập đến, tinh thần Thi Đại sảng khoái.
Trời dần tối, đa số mọi người đã về phòng nghỉ, sảnh lớn khách điếm chỉ còn đôi nam nữ đang ngắm trăng và bà chủ Dương Ngọc Trân.
Dương Ngọc Trân lười biếng đếm tiền, trông thấy nhóm người Thi Đại từ xa, khẽ cười bảo:
"Các vị đi dạo xong rồi à?"
"Ừm."
Thẩm Lưu Sương thành thạo bắt chuyện, giả vờ hoang mang:
"Mọi thứ đều tốt, chỉ là...chúng ta gặp một vị cô nương không ngừng run rẩy trong nhà bếp. Người đó là ai vậy?"
Nụ cười Dương Ngọc Trân thoáng cứng đờ.
"Là trù nương ở chỗ ta."
Dương Ngọc Trân nói:
"Nàng ta lại khó chịu nữa à?"
Thi Đại:
"Khó chịu? Sức khỏe nàng ta không tốt sao?"
"Nàng ta bị bệnh, thỉnh thoảng sẽ co giật run rẩy không khống chế được."
Dương Ngọc Trân thành thật đáp:
"Dọa mọi người rồi, xin lỗi."
Liễu Như Thường vờ như vỡ lẽ:
"Hóa ra là thế, cô nương kia đúng là nhát gan, chúng ta còn chưa chào hỏi, nàng ta đã vội vã chạy mất."
Ngoài ảo ảnh, "Đạp toa hành" đã từng dò hỏi Dương Ngọc Trân những chuyện liên quan đến Cẩm Nương.
Cẩm Nương lai lịch bất minh, lúc đến xin việc trù nương, chỉ nói mình không cha không nương, mắc bệnh lạ.
Dương Ngọc Trân thấy nàng ta đáng thương, để nàng ta làm việc trong khách điếm.
Tính tình Cẩm Nương quái lạ, thường nghi thần nghi quỷ, lúc bệnh lạ phát tác, thần chí hoảng hốt, toàn thân co giật, trừ việc đó ra, nàng ta chưa từng làm chuyện gì quá phận.
Hoặc giả Dương Ngọc Trân không biết nàng ta đã làm gì.
Hỏi không ra nguyên nhân, Thẩm Lưu Sương chuyển chủ đề:
"Quán trọ này chắc cũng lâu rồi nhỉ?"
"Tất nhiên."
Dương Ngọc Trân giương cằm:
"Truyền lại từ đời ông nội của ta đấy."
Thi Đại tò mò:
"Trong núi nhiều dã thú như vậy, xây khách điếm ở đây, liệu có bị dã thú tấn công không?"
"Có chứ."
Dương Ngọc Trân đáp:
"Ta từng gặp heo rừng, sài lang và hổ, kia kìa, mấy thứ treo trên đường đó."
Thi Đại nghiêng mắt, bức tường sau lưng Dương Ngọc Trân, quả nhiên có treo rất nhiều da lông của động vật, chếch bên trái là trường cung.
Nàng hiểu ngay:
"Mấy thứ này do bà chủ săn hả?"
"Sống dưới chân núi, phải biết chút kỹ thuật săn bắn."
Bỗng nghĩ đến gì đó, sắc mặt Dương Ngọc Trân hơi thay đổi:
"Dã thú thì ta còn ứng phó được, nếu gặp yêu ma quỷ quái cũng hết cách."
Trước mắt tối nay vẫn bình thường không gợn sóng, chưa có tà ma xuất hiện.
Không ngờ nàng ta lại chủ động nhắc đến chuyện này, Thi Đại thuận theo dò hỏi:
"Trước đây từng có yêu ma tấn công khách điếm?"
"Đại Chiêu nơi nào mà không có chuyện quỷ thần."
Dương Ngọc Trân cười khẽ:
"Cha nương và ông nội ta từng gặp vài lần, có lần ghê gớm nhất suýt nữa dỡ nát khách điếm. Đáng tiếc, ta sống từ nhỏ đến lớn, chỉ gặp vài tiểu yêu quái."
Vừa dứt lời, đã nhận được ba tầm mắt phức tạp.
Đừng vội đáng tiếc, tối nay thôi, cô sẽ có trải nghiệm cả đời khó quên.
Nói vài câu với bà chủ, Thi Đại thấy Diêm Thanh Hoan và Ngu Tri Họa từ lầu hai bước xuống.
Ngu Tri Họa mỉm cười dịu dàng, còn Diêm Thanh Hoan...
Từ nụ cười miễn cưỡng của hắn, Thi Đại rõ ràng đọc được ba chữ: Cứu ta với.
Đời này của hắn ngay cả tay của cô nương nhà người ta còn chưa nắm, đột nhiên trở thành vị hôn phu vị hôn thê...
Hắn thật sự không làm được mà! Đã lật nát tiểu thuyết trong đầu, không dùng được câu thoại nào hết!
Gần đây hắn đang đọc "Giết Trấn Ách Ti" và "Đấu phá Trường An".
"Chúng ta đi dạo trên lầu."
Ngu Tri Họa lên tiếng:
"Đêm nay sắc trăng rất đẹp, đứng cạnh cửa sổ, có thể ngắm trăng."
Thẩm Lưu Sương lập tức nhập vai:
"Thiếu nãi nãi nói đúng."
Ngu Tri Họa cong vành mắt:
"Bận rộn cả ngày, mọi người cũng mệt rồi. Về phòng nghỉ ngơi sớm thôi."
Nàng ta dịu dàng trong trẻo, mày mắt giãn ra tựa tuyết đọng tan chảy trong ngày ấm, khiến người ta nảy sinh hảo cảm.
Nụ cười bên môi còn chưa tan, Ngu Tri Họa nhìn Thi Đại:
"Mấy ngày trước đã hứa sẽ vẽ cho muội một bức tranh, hay là đêm nay luôn nhé?"
Thi Đại đi theo tình tiết, tự nhiên đồng ý:
"Đa tạ tẩu tẩu."
Người Vệ gia biết thân phận yêu vật của Ngu Tri Họa, Vệ Linh không hề chán ghét, ngược lại còn thấy thú vị, thường xuyên đòi tẩu tẩu vẽ tranh cho mình.
Không vì nguyên nhân nào khác, kỹ nghệ của họa trung tiên hiếm có trên đời, từ nhỏ Ngu Tri Họa đã đắm chìm trong thư họa, họa kỹ càng thêm thành thạo, có thể sánh ngang với danh gia.
Vệ Linh là một tiểu cô nương, rất thích những sự vật xinh đẹp.
Trao đổi ánh mắt với đồng đội của mình, Thi Đại theo Ngu Tri Họa lên lầu, vào phòng chữ thiên số hai.
Giang Bạch Nghiễn là thị vệ của nàng, chẳng nói tiếng nào theo sát phía sau.
"Mệt rồi nhỉ?"
Ngu Tri Họa trải thẳng tờ giấy lên bàn, đưa cho nàng vài miếng bánh hoa tươi:
"Đây là nhân hoa mẫu đơn."
Nàng ta rất thân thiết với Vệ Linh, chăm lo cho Vệ Linh rất nhiều:
"Đa tạ tẩu tẩu."
Bánh nhân hoa ngọt mềm, nàng đưa một miếng cho Giang Bạch Nghiễn bên cạnh:
"Huynh cũng ăn đi."
"Quan hệ giữa muội và A Ngôn tốt thật."
Ngu Tri Họa nhỏ giọng bảo, mỉm cười trêu chọc:
"Cả ngày A Ngôn canh chừng bên cạnh muội, không rời nửa bước. Nào như ca ca muội, hoặc ra ngoài săn bắt đánh mã cầu, hoặc xử lý việc làm ăn, bảy ngày có đến bốn ngày chẳng thấy bóng dáng chàng."
Diêm Thanh Hoan đang giúp nàng ta mài mực, ngoan ngoãn tủi thân chịu đựng, chẳng dám lên tiếng.
Giang Bạch Nghiễn hờ hững cắn bánh hoa, rũ mắt.
Thi Đại búi tóc lên cao, vài lọn tóc đen xõa xuống bị gió thổi dính sát gò má, nàng tiện tay vén ra, vểnh lên một đường cong chẳng mấy ngoan ngoãn.
Lúc không có việc gì, nàng đã quen chống cằm thẫn thờ, mép tay áo như cánh hoa nở rộ, tôn lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, bị ánh nến soi chiếu ửng đỏ.
Thổi tung một sợi tóc đang đung đưa, Thi Đại nghiêng đầu, tay phải như vuốt mèo vung vẩy, chỉ vào Giang Bạch Nghiễn, lại chỉ thanh kiếm nơi thắt lưng chàng.
Đang hỏi chàng: Tay phải bị thương, lát nữa đối phó tà ma, cầm kiếm đau lắm phải không?
Giang Bạch Nghiễn lắc đầu, đầu ngón tay trái khẽ chạm vào chuôi kiếm.
Chàng có thể dùng kiếm bằng tay trái, hơn nữa, chút đau đớn ấy chẳng đáng là gì.
"Sắp xếp như vậy là được."
Bút mực giấy nghiên chuẩn bị xong, Ngu Tri Họa gật đầu:
"Tiểu muội ngồi cạnh cửa sổ. Sắc trăng rất đẹp, muội..."
Nàng ta vừa nói, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bóng trăng như lớp lụa mỏng, bao phủ nửa gương mặt của nàng ta, bỗng dưng Ngu Tri Họa sửng sốt:
"Đó là gì?"
Đến rồi.
Thi Đại lặng lẽ siết chặt tay phải, nhìn ra cửa sổ.
Âm thanh phát ra trong núi, trăng sáng sao thưa, thời cơ vừa khéo.
Trong màn đêm, vài bóng đen đột nhiên xuất hiện, như từng vệt mực...
Không hề báo trước, mực đậm chảy xiết, xuyên thẳng qua cửa sổ mở rộng, ồ ạt kéo vào phòng!
Bên tai truyền đến tiếng hét của Ngu Tri Họa, và tiếng rên la của khách trọ.
Thi Đại nhúc nhích tay phải, chạm vào lá bùa mỏng trong tay áo.
Tốp tà ma đầu tiên, bắt đầu rồi.
Sương mù dày đặc cuốn đến, khoảnh khắc dán sát bên người, Thi Đại hơi choáng váng.
May mà nàng đã chuẩn bị trước, cùng lúc thúc đẩy bùa thanh tâm hộ thân, giữ được đôi phần tỉnh táo trong tà khí mạnh mẽ như núi.
Ngu Tri Họa chân chính đã từng nói, khi tốp tà ma đầu tiên kéo đến, còn có quỷ đả tường theo cùng...
Khi tà khí hoặc âm khí quá nồng, giới hạn âm dương lẫn lộn, không gian chồng chéo, giam người ta bên trong, không tìm được phương hướng. Ngôn Tình Sủng
Lúc điều tra vụ án người điều khiển con rối, Thi Đại đã từng gặp quỷ đả tường, lần này hiển nhiên khác hẳn khi ấy.
Tình huống tồi tệ hơn nhiều.
Vài đốm sáng lẻ tẻ của ánh trăng xuyên qua cửa sổ, ánh nến lụi tàn, u ám khó lường.
Bóng đêm dày đặc như có thực chất, đè nặng lên lồng ngực. Thi Đại nín thở tập trung, dùng bùa chiếu sáng.
Bên cạnh không có âm thanh, cũng chẳng còn ai khác.
Bên tai im ắng như tờ, nàng nghe rõ tiếng hô hấp của mình.
Không khỏi âm u quá đỗi?
Oán thầm trong lòng, thuận tiện cổ vũ cho mình vài câu, nương nhờ đốm lửa, Thi Đại ngước mắt quan sát xung quanh.
Nơi này vẫn là cảnh tượng trong khách điếm, không khí lại quỷ quái hơn nhiều.
Nàng bị đưa đến hành lang dài trên lầu hai.
Vách tường là từng sợi tơ máu như dây leo giăng đầy, chằng chịt kéo dài, trải rộng màu đỏ tươi ngập mắt.
Nhìn kỹ lại, tơ máu đang chậm rãi nhúc nhích, vật sống tương tự rắn trùng.
Cảnh tượng lọt vào tầm mắt quái dị cùng cực, rùng rợn hơn là đầu cuối hành lang...
Nói một cách chính xác, nó không có điểm cuối.
Vốn là nơi lấp kín tường, lại nối liền với một hành lang không khác gì chỗ này, xung quanh nó cũng là bốn không gian như đúc.
Ngước mắt trông ra xa, khách điếm bị sao chép thành vô số phần, mỗi một phần xen kẽ nối liền, hình thành mê cung vĩnh viễn không có điểm cuối.
Quỷ đả tường mức độ thế này...
Mí mắt phải của Thi Đại giật nhẹ.
Trong tay xuất hiện tờ giấy tuyên thành mỏng manh, nàng cúi đầu liếc nhìn, là gợi ý ảo ảnh đưa ra, lời ít ý nhiều.
[ Bức tranh thứ hai ]
[ Bị nhốt trong quỷ đả tường, tìm kiếm lối ra, chạy thoát ]
Đây là quỹ tích hành động của Vệ Linh hôm đó, Thi Đại làm theo là được.
Nhưng hành lang vô tận, phải làm sao để tìm được lối ra?
Siết chặt ngọn lửa chiếu sáng trong lòng bàn tay, Thi Đại cất bước.
Xung quanh lặng ngắt, ngay cả tiếng bước chân của nàng cũng cực kỳ rõ ràng.
Trong sự tĩnh lặng khiến lòng người hoảng hốt, Thi Đại đi đến hành lang dài kế tiếp.
Không có bất cứ thay đổi nào.
Hành lang chẳng có điểm dừng, trống rỗng, nơi nối liền nhau như cái miệng khổng lồ há to của dã thú, áp lực mãnh liệt khiến người ta ngạt thở.
Bỗng dưng, nàng nghe thấy tiếng gió.
Âm thanh lướt qua vành tai, như có người khẽ thổi hơi, ẩm ướt dính nhớp, toàn thân nổi da gà.
Nhìn về nơi phát ra tiếng, nào có gió gì.
Một bóng đen với đôi mắt đỏ ngầu bò rạp trên đầu tường, đang rít lên.
Khí lạnh thấu xương ban nãy, chính là hơi thở lọt vào tóc nàng khi nó há miệng.
Thi Đại: "..."
Thi Đại: Kia kia kia là thứ gì vậy nè!
Đây chắc chắn không phải cảnh tượng đẹp đẽ gì, bốn mắt nhìn nhau, trong một thoáng ngắn ngủi, đầu óc Thi Đại ong ong.
Thoáng chốc, lôi hỏa phù nhanh nhẹn lao ra, như hình với bóng.
"Nghe lệnh!"
Nàng ra tay gọn gàng dứt khoát, ngay lúc tà ma nghiêng mình đi xuống, đánh thẳng vào mặt nó.
Lôi hỏa đan xen, phá vỡ bóng tối, đốt cháy bóng đen kia gần như chẳng còn gì.
Tiêu diệt rồi.
Thi Đại hít sâu một hơi, nắm chặt lá bùa tiếp theo.
Nói không sợ là giả.
Đây là vụ án thứ ba mà nàng điều tra, lúc vừa đến Đại Chiêu, ngay cả nhìn yêu họa bì Thi Đại cũng khiếp sợ.
Không kịp đề phòng, trông thấy hình ảnh xuất hiện còn rợn tóc gáy hơn phim kinh dị gấp mấy lần, nàng chỉ là người bình thường với cơ thể máu thịt, giật mình hoảng hốt cũng là lẽ đương nhiên.
Nỗi sợ hãi khi đối diện vẫn chưa tan hết, Thi Đại cảnh giác tập trung, đánh giá xung quanh.
Tối quá đi mất.
Từng lớp hành lang dài vô tận nối liền nhau, bùa chiếu sáng trong tay nàng không đủ soi hết toàn bộ.
Chẳng rõ tà ma giấu mình chốn nào, càng không biết nơi nào mới là lối ra.
Vầng sáng mờ ảo, ngay cả khung cửa sổ bị gió thổi lay, cũng như ác quỷ muốn nuốt chửng con người.
...Không đúng.
Chỗ này không có gió.
Mùi tanh ập đến, bỗng dưng đến gần với tốc độ sét đánh, Thi Đại khẽ vung tay phải, bùa giết quỷ tỏa sáng lấp lánh.
Nhờ tia sáng này, nàng thấy rõ cảnh tượng phía trước.
Tà ma cả người trắng bệch đang nhào đến, trên mặt chỉ có mỗi cái miệng khổng lồ, mọc đầy răng nhọn, từng lớp từng lớp, lít nha lít nhít.
Thi Đại ghê tởm đến nghẹn, nhắm chuẩn thời cơ khởi động bùa chú, ánh sáng trắng nổ tung, tà ma tan thành vũng nước đen ngòm hôi thối khó ngửi.
Nàng bịt mũi lại.
Trừ yêu đã vài lần, hiếm khi Thi Đại đơn độc một mình, lần đầu lẻ loi là lúc gặp quỷ đả tường trong phường.
Nhưng hôm đó còn có rất nhiều bách tính bên cạnh nàng, đông người tất nhiên cũng nhiều sức sống, khác hẳn hôm nay, từ đầu đến cuối chỉ mỗi nàng trơ trọi.
Nhịp tim tăng mạnh không ngừng, Thi Đại hít sâu, tiếp tục đi về trước.
Dẫu sợ hãi nhưng nàng sẽ không lùi bước.
Thực ra Thi Đại đã tập mãi thành quen với những tình huống lẻ loi đơn độc.
Ví như những khi làm thêm hết ngày dài đến đêm thâu, lúc ngã bệnh tay chân luống cuống đến bệnh viện xa lạ.
Thậm chí khi cảm sốt khá nặng, nàng từng phát tờ rơi trong đêm đông để kiếm tiền sinh hoạt, sau khi kết thúc trở về ký túc xá, lạnh đến độ toàn thân run lẩy bẩy.
Từ nhỏ nàng đã quen tự mình gánh vác mọi chuyện, sâu trong cốt tủy nàng là sự bướng bỉnh, càng xui xẻo lại càng căng da đầu liều mạng tìm lối thoát.
Nửa đường lại rẽ vào một nơi khác, Thi Đại cảm thấy tủi thân.
Tất nhiên, sợ hãi cũng là thật.
Những hành lang dài ngổn ngang lộn xộn, đan xen chồng chất, Thi Đại phải đọc "Giàu có dân chủ văn minh hài hòa", cùng bài hát "Vận may đến" vui nhộn hết lần này đến lần khác.
May nhờ bùa chiếu sáng trong tay, nàng không đến nỗi bị che mờ đôi mắt, một mình bước đi trong quỷ đả tường, dứt khoát tìm vui trong đau khổ, đặt biệt danh cho đám tà ma tấn công mình.
Oán linh chỉ còn lại cái đầu lơ lửng trên không, thấy được đôi phần đường nét giống trái dưa hấu.
Có con mèo quỷ khổng lồ nhe răng múa vuốt, Thi Đại gọi nó là cảnh sát trưởng mèo đen.
Còn spiderman nhả tơ kia nữa.
Nghĩ như vậy, một phần sợ hãi vốn có hóa thành mới mẻ kỳ diệu, Đại Chiêu quả nhiên có tầng tầng lớp lớp, trăm ngàn loài yêu quái.
Điều duy nhất đáng để đau đầu là...
Thi Đại xoa mi tâm.
Tà khí có hại với người, hành lang nhỏ hẹp chật chội, nàng khó tránh khỏi bị nhiễm đôi chút, hơi váng đầu.
Bỗng dưng, sau lưng truyền đến tiếng sột soạt.
Thi Đại vội vã xoay chuyển bước chân, tránh được khí đen như mũi dao nhọn trong gang tấc.
Sống lưng căng chặt như dây cung, vì bị tấn công liên tiếp hai ba lần, hơi thở nàng dần nặng nề.
Kẻ tấn công núp trong góc tối, ở góc độ của nàng rất khó tìm được vị trí chính xác.
Xung quanh như có hổ sói bao vây, Thi Đại cho mình một lá bùa thanh thần.
Thoáng chốc, khí đen lại kéo đến.
Ở góc trên bên trái.
Thành thạo thay sang bùa thần hành, Thi Đại như mũi tên rời cung, đánh thẳng vào chỗ đó.
Đối phương đã chuẩn bị từ sớm, nhanh nhẹn lui lại vài trượng.
Cùng lúc này, sương đen ngưng tụ thành mũi tên, đồng loạt lao mạnh về phía nàng!
Lôi hỏa phù phóng nghiêng ra, đánh vào bóng đen trùng điệp, Thi Đại không ngừng nghỉ, dùng ngay lá bùa giết quỷ có uy lực mạnh hơn.
Mục đích của nàng rất rõ ràng, tấn công tà ma đang lẫn ra sau.
Đối phương bị uy lực của lôi hỏa phù ép vào góc, khởi động tà khí toàn thân, hóa thành sáu thanh đao kiếm dài mảnh.
Bùa đã phóng ra, không thể thu lại.
Đây là cơ hội một đòn khống chế kẻ địch của nàng, Thi Đại không định lâm trận bỏ trốn.
Nàng nhìn rất thoáng, cùng lắm là bị thương đôi chút, ra ngoài bắt yêu, nào có ai không bị thương.
Như Giang Bạch Nghiễn, thường hay chảy máu.
"Thần sư sát phạt, không tránh hào cường."
Chậm rãi đọc khẩu quyết, bùa giết quỷ kẹp giữa ngón tay dập dờn sắc vàng, bùa thần hành phát huy uy lực còn sót lại, giúp nàng tập kích phía trước.
Đao kiếm lơ lửng trên không, đột nhiên dâng lên hơi lạnh thấu xương trong ánh sáng sắc bén.
Là cái lạnh và đắng chát của đêm đông rét mướt.
Thi Đại thì thầm niệm chú:
"Trước giết yêu quỷ, sau trảm bóng đêm..."
Nàng đã chuẩn bị xong sẽ bị đau, từng bước đến gần, cảm nhận một ít đau đớn lướt qua gò má.
Lạ lùng thay, hơi lạnh thoáng qua rồi biến mất.
Thay vào đó là hơi thở trong trẻo hơn, như hương thơm của cây tùng sau tuyết.
Hơi thở từng quen biết bao phủ nàng, Thi Đại muộn màng nhận ra, đó là kiếm khí và nhiệt độ thuộc về một người khác.
Trái tim khẽ run, nàng chưa kịp hoàn hồn, đã nghe giọng nói của Giang Bạch Nghiễn.
Tựa làn gió vờn qua mặt hồ, nhẹ nhàng mà tĩnh lặng, nhưng gợn sóng lăn tăn.
"Thi tiểu thư."
Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
"Đi về trước là được."
Vừa dứt lời, ánh kiếm lóe sáng.
Đao kiếm ảo ảnh do tà ma hóa thành, sao địch nổi mũi kiếm hung tàn thế như chẻ tre.
Thanh kiếm vung ra như cầu vồng xuyên mặt trời, chém nát sương đen phiền lòng thay nàng.
Gió mạnh thổi bay mép váy, Thi Đại nhanh chóng tập trung tinh thần, nhân thời cơ dẫn bùa vào góc.
Ánh sáng vàng dâng lên xung quanh, như sương giá rợp trời.
Phù văn phức tạp xoay vòng trên không, tà ma bị nhốt bên trong, chẳng vùng thoát nổi, gào thét thảm thiết rồi hóa thành khói đen.
...Kết thúc rồi ư?
Nhận ra vì tà khí mà nàng hơi hoảng hốt, Thi Đại khẽ thở dốc, dựa vào tường.
Nghiêng đầu nhìn qua, Giang Bạch Nghiễn khoác bạch y chẳng nhuốm bụi trần, ánh kiếm lạnh lẽo của đoạn thủy đổ xuống, sát ý chưa tan.
Ánh mắt chàng nhìn nàng rất bình tĩnh.
"Giang công tử."
Trong không khí lan tỏa hương thơm mát lạnh quanh người chàng, trong trẻo tựa làn nước, tẩy sạch tối tăm dơ bẩn nghẹn nơi cổ họng.
Sống sót sau tai họa, đôi mắt Thi Đại sáng lấp lánh:
"Quỷ đả tường lớn như vậy, chúng ta cũng có thể gặp nhau, trùng hợp quá nè."
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Giang Bạch Nghiễn:
"Không trùng hợp."
Đầu ngón tay vuốt ve chuôi kiếm, chàng nói rất khẽ, chừng như lơ đãng:
"Ta đang tìm cô."
...Ơ.
Hàng mi nhẹ run, chẳng rõ vì quá mỏi mệt, hay vì nguyên nhân nào khác, bốn chữ kia khiến hốc mắt Thi Đại cay xè.
Nàng hiếm khi lúng túng, cúi đầu xoa vành tai.
Giang Bạch Nghiễn đánh giá vẻ mặt nhợt nhạt của nàng:
"Sợ sao?"
Câu "không sợ" sắp buộc miệng thốt ra của Thi Đại bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.
"Một chút thôi."
Nàng nghiêm túc nhớ lại, gấp không chờ nổi muốn thổ lộ hết, thành thật kể cho chàng nghe:
"Có con yêu kia y hệt quả dưa hấu, xanh lè lao tới, đến gần rồi ta mới nhận ra là đầu lâu. Còn nữa còn nữa nè, một con khác mọc răng lít nhít, vừa nhìn đã biết chất răng tốt, ăn ta tiện lắm luôn ấy."
Thi Đại lải nhải, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm:
"Giờ tốt hơn nhiều rồi, đa tạ Giang công tử."
Giang Bạch Nghiễn nghe nàng nói, vô cớ thấy buồn cười, cúi đầu rũ mắt, liếc nhìn gò má nàng.
Vừa mệt vừa sợ, mặt mũi nhợt nhạt như tờ giấy, chóp mũi và trán rịn mồ hôi, loang chút sắc hồng như tơ lụa.
Nhưng nàng không run rẩy sợ hãi như trong tưởng tượng, bình tĩnh mà nói, khi Giang Bạch Nghiễn thấy vẻ ác liệt lúc nàng tấn công tà ma, đáy lòng thoáng chút kinh ngạc.
Nghĩ cũng phải, cô nương này đã từng dùng dao găm chĩa vào ngực chàng kia mà.
Yên tĩnh một chốc, chờ nhịp tim bình thường trở lại, Thi Đại kết luận:
"Bây giờ là cảm giác...mùa đông ngã bệnh phát hết tờ rơi, được chui vào ổ chăn ấm áp, thoải mái lăn qua lăn lại."
Một ví dụ khó hiểu.
Giang Bạch Nghiễn chớp mắt rất nhẹ:
"Gì cơ?"
Tất nhiên chàng chẳng thể hiểu được.
Khi nói câu này, nàng chỉ mơ hồ nghĩ, giờ là hai người rồi nè.
Thi Đại ngẩng đầu, ý cười lan ra từ đáy mắt, rực rỡ chói lọi:
"Nghĩa là vui lắm đó mà."