Sớm hôm sau vào giờ dần canh tư Lê Tịch Tuyết đã bị Tiểu Liên gọi dậy để chuẩn bị y phục vào cung.
Lê Tịch Tuyết mơ màng rồi đưa tay che miệng ngoáp dài mấy cái, nhìn ra hướng ngoài cửa phòng bầu trời vẫn một màu tối đen. Hơi lạnh bên ngoài thổi vào khiến nàng khẽ rùng mình tay theo phản xạ kéo nhẹ chăn lên người, giọng cũng uể oải nhíu mày nói với Tiểu Liên:
- Tiểu Liên ngoài trời còn chưa có sáng, ta tưởng yến tiệc buổi chiều mới cần tham dự chứ?
Tiểu Liên nhẹ tay vò vò chiếc khăn mỏng trong thau nước ấm, trong thau là một vài nhánh thảo dược thơm nhẹ và vài cánh hoa anh đào đã phơi khô. Tay vừa cầm khăn đưa về phía tiểu thư của mình vừa nói:
- Tiểu thư của em ơi, giờ đã là giờ dần canh tư rồi. Bình thường yến tiệc đại thọ sẽ diễn ra từ sáng sớm tới khi chiều tà sẽ kết thúc. Hơn nữa lần này có cả xứ giả các nước và các vị thương nhân cũng tham dự nên sẽ diễn ra sớm hơn thường lệ. Người mau dậy đi e hầu hạ người rửa mặt và thay y phục.
Lê Tịch Tuyết cũng chỉ đành gật đầu chậm rãi ngồi dậy đưa tay cầm lấy cốc nước bên cạnh bàn đưa lên miệng để xúc miệng, sau khi nhổ đi nước xúc miệng song liền cầm lấy khăn đưa lên mặt lau đi cái cơn buồn ngủ vừa rồi.
Từng cơn gió lạnh lạnh lùa vào càng làm Lê Tịch Tuyết khó chịu,cổ họng lại ngứa rát làm nàng ho lên mấy tiếng nặng nề.
- Khụ.. khụ..khụ...
Tiểu Liên nhanh cầm chiếc áo choàng móc bên đầu giường choàng lên cho tiểu thư nhà mình, giọng nói lo lắng:
- Tiểu thư người không sao chứ? Sao lại ho nặng tiếng như vậy? Để e xuống bếp, lấy chút thức ăn ấm ấm cho người.
Lê Tịch Tuyết cầm áo choàng lên người rồi khẽ lắc đầu nói:
- Tiểu Liên không cần đâu, đêm qua Dao tỷ tỷ có cho người đem cháo tới ta ăn rồi, ăn cũng hơi muộn nên giờ ta cũng chưa thấy đói..khụ.. khụ..
Nhìn sắc mặt tiểu thư không được tốt Tiểu Liên lại càng lo lắng nói:
- Tiểu thư nếu người mệt quá vậy để em tới báo lại cho lão gia. Xin cho người không tới tham gia yến tiệc nữa.
Lê Tịch Tuyết thấy cổ họng càng ngày càng khó chịu, con ho càng ngày càng dày hơn, lại thấy Tiểu Liên quay lưng muốn bước đi nàng đưa tay níu lấy tay Tiểu Liên mà nói nhỏ:
- Khụ.. khụ...Ta không sao, em không nhớ hôm trước thái hậu đã để Lý ma ma tới đưa thánh chỉ hay sao? Ta hôm nay ta không tham dự Thái hậu nhất định sẽ không bỏ qua cho Lê phủ đâu.
Tiểu Liên tay bê thau nước ra cửa đặt bên ngoài rồi bươc vào, không quên nhẹ đóng lại cánh cửa đang mở, quay vào liền cung kính nói:
- Vâng tiểu thư, vậy người tới bàn trang điểm đi em hầu hạ người búi tóc và trang điểm.
Lê Tịch Tuyết hạ chân xuống dưới giường, hai bàn chân khẽ sỏ vào đôi hài phía dưới. Giọng nói cũng hơi khàn khàn đi vì ho:
- Khụ... khụ... Được rồi ta chỉ cần làm đơn giản thôi, đừng làm quá cầu kì..Khụ.. Khụ... mà em mở tủ lấy bộ y phục nào đơn giản chút để ta mặc nhé.
Tiểu Liên cũng chỉ thoáng gật đầu, trong đầu lại suy nghĩ, Lê tiểu thư quả thật rất giống với Mộc tiểu thư ăn vận rất đơn giản. Các nữ nhân khác thì nhân ngày này ăn mặc phải thật bắt mắt và sặc sỡ. Ai mà không biết những ngày yến tiệc như này là những ngày phù hợp để xin hoàng thượng ban hôn và nhắm về người tâm đầu ý hợp với mình để kết thân.
Người khác thì thi nhau làm màu cho các vị vương tôn, quý tộc chú ý tới mình, vậy mà hai vị chủ tử của mình một chút cũng không quan tâm vẻ bề ngoài ra sao.
Còn chưa kịp để Tiểu Liên búi tóc bên ngoài tiếng gõ cửa mạnh rồi tiếng nói vọng vào:
- Tam tiểu thư đại thiếu gia sai chúng nô tỳ đưa xiêm y tới.
Tiểu Liên bước ra phía cánh cửa rồi nhẹ mở ra nhìn sáu nha hoàn lần lượt bước vào, cứ hai người lại một bê giương đồ bước vào.
Một trong sáu nha hoàn cúi người cung kính về phía Lê Tịch Tuyết, nha hoàn kia thấp giọng nói:
- Tam tiểu thư đây là y phục đại thiếu gia cho người may riêng cho tiểu thư, đại thiếu gia nói truyền lời tới tam tiểu thư nhất định phải mặc một trong ba bộ. Tránh ăn vận sơ sài khiến lão gia mất mặt.
Lê Tịch Tuyết đưa tay che miệng ho liên tục mấy lần rồi mới gật đầu:
- Khụ... khụ... khụ... Được rồi lui xuống đi.
Sáu nha hoàn kia lần lượt cúi đầu lui xuống, trước khi đi một nha hoàn còn nói song mới bước ra ngoài:
- Tiểu thư lão gia nói tiểu thư chuẩn bị nhanh tránh vào cung muộn hoàng thượng trách phạt.
Tiểu Liên lạnh lùng gật đầu nói:
- Được rồi Tiểu thư chuẩn bị song sẽ ra ngay.
Mấy nha hoàn đó rời đi Tiểu Liên vội vàng đóng cánh cửa lại rồi đi về phía Lê Tịch Tuyết. Thấy tiểu thư của mình đang ho dữ dội, mặt đầy lo lắng đi tới phía sau đưa tay vỗ nhẹ nhẹ vào lưng nàng rồi nhẹ hỏi:
- Tiểu thư em thấy sức khỏe của người không tốt, hay em đi tìm đại phu kê thuốc cho người.
Lê Tịch Tuyết ho một hồi thì dừng lại, môi cười khổ nói với Tiểu Liên:
- Khụ.. khụ... Ta không sao, một chút nữa trời sáng lên, nhiệt độ ấm lên sẽ đỡ thôi, hẳn là hàn độc tàn dư trong người tái lại. Em cứ xuống bếp đun cho ta một ấm nước thêm vài lát gừng tươi và thêm vài ngọn bạc hà,thêm chút gốc cây cam thảo là được.
Lê Tịch Tuyết thở dài đứng dậy bước đi về phía ba giương ghỗ giữa nhà.
Tiểu Liên gật đầu rồi đi theo phía sau tiểu thư của mình về phía 3 giương y phục trong nhà, nhìn vào trong mà không khỏi thán phục:
- Tiểu thư những y phục này đẹp quá, nhìn có lẽ chất liệu toàn loại cực phẩm.
Lê Tịch Tuyết đảo mắt nhìn qua 3 giương ghỗ đựng đầy không khỏi lắc đầu,mùi phấn hoa nồng đậm.Nhìn qua y phục thì dày và to thế này mặc lên người thì chắc chắn là nặng và mất sức lắm.
Giương ghỗ đầu tiên xếp ngay ngắn là bộ y phục màu đỏ mận trang trí bằng những bông sen trắng, rất đẹp và tinh xảo. Phía trong còn có nhữnh bộ trang sức như vòng cổ, trâm cài và đôi khuyên tai to đùng óng ánh. Bên cạnh là đôi hài thêu hình con phượng đỏ đang múa.
Giương ghỗ thứ hai bên trong y phục là màu cam đậm, trên tà áo trang trí bằng những cành hoa tím nhạt và những chiếc lá bay là là xuống dưới. Cũng rất tinh xảo và bắt mắt nhìn bộ trang sức to đùng, nặng nề khiến Lê Tịch Tuyết chỉ đành lắc đầu. Nhìn to cồng kềnh như vậy chẳng khác gì tra tấn đầu người đội.
Nhìn vào giương ghỗ thứ ba bên trong là bộ y phục màu xanh lục đậm phối với các tà váy bên trong màu xanh dương, họa tiết trang trí bằng những cành trúc nhã nhặn đơn giản. Cũng là những bộ trang sức quý giá và đôi hài phù hợp với màu y phục xếp bên trong.
Lê Tịch Tuyết ho mạnh một hồi rồi đưa tay Chỉ vào giương ghỗ thứ ba trầm giọng nói với Tiểu Liên:
- Khụ... Khụ.. Khụ...Tiểu Liên em giúp ta mặc bộ xiêm y này, kiểm tra giúp ta bỏ bớt một số phần không cần thiết chứ ta thấy y phục dày và to thế này. Ta mặc lên cũng rất mệt và trang sức bỏ hết đi ta chỉ cần một chiếc trâm ngọc quấn gọn tóc lại là được.
Tiểu Liên cũng biết tiểu thư của mình xưa này vốn ăn mặc đơn giản nên cũng gật đầu cầm y phục lên kiểm tra rồi bỏ bớt một vài tà áo lẻ bên ngoài vào bỏ luôn cái áo choàng nặng đi.
Ngay lúc này bên ngoài có tiếng ghõ cửa đều đều.
- Cộc.. cộc... cộc..
Lê Tịch Tuyết lấy y phục ở tay Tiểu Liên rồi nhẹ nói:
- Được rồi em ra ngoài xem ai đi, ta tự mình mặc được rồi.
Tiểu Liên khẽ gật đầu rồi quay ra ngoài nói vọng ra:
- Ai đó.
Bên ngoài tiếng vọng lại nhẹ nhẹ:
- Tam tiểu thư, lão gia mời người đến chính sảnh dùng bữa rồi cùng lão gia vào cung ạ.
Tiểu Liên đi đến bên mấy giương ghỗ đậy nắp lại vừa làm vừa nói vọng ra ngoài:
- Bẩm báo lại cho lão gia, tiểu thư nay bị cảm phong hàn nên mệt không muốn dùng bữa. Lát nữa tiểu thư sẽ ra xe ngựa luôn.
Nha hoàn kia vâng một tiếng rồi rời đi.
Lê Tịch Tuyết cũng thay song y phục bước ra.
Tiểu Liên cũng phải lóa mắt thất thần mất vài phút trước sự xinh đẹp của tiểu thư nhà mình, một vẻ đẹp thuần khiết, tuy khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhưng cũng không làm nhòa được sự uyển chuyển dịu dàng của tiểu thư.
Lê Tịch Tuyết tay còn cầm một tấm vải cứng dài đưa ra trước mặt Tiểu Liên, giọng nói hơi chút ngại:
- Tiểu Liên tấm vải này... Dùng để làm gì? Ta ướm thử mấy chỗ đều thấy không hợp lý.
Tiểu Liên đi lên vừa cười vừa nói, tay cầm tấm vải luồn qua lớp áo bên dưới tà váy giọng nhẹ nhàng:
- Tiểu thư của em ơi, người mặc bộ này đẹp quá, bộ này gần như là may để dành cho người vậy đó. Màu sắc đơn giản nhưng lại mang tới người nhìn vẻ thoát tục thần bí. Còn tấm vải này là tấm giữ cho tà váy không bị bay tốc lên khi gặp gió, nó thường được đặt ở mặt trước của xiêm y. Để em giúp người mặc lên.
Sau khi Tiểu Liên cài lại và chỉnh qua xiêm y trên người,Lê Tịch Tuyết lại ho mấy tiếng nặng nề, giọng nói có chút mệt mỏi, bước chân đi nhanh về phía bàn trang điểm ở góc phòng:
- Tiểu Liên em giúp ta búi gọn tóc lại một chút là được, không cần phải quá cầu kì.
Tiểu Liên đi phía sau gật đầu, bàn tay cũng nhanh gọn búi lên mấy lọn tóc bay lả lả phía dưới. Cầm chiếc trâm ngọc đơn giản mà tiểu thư bình thường vẫn hay dùng liền lắc đầu hỏi:
- Tiểu thư em thấy chiếc trâm cài này không hợp với bộ xiêm y này chút nào. Hay là e lấy chiếc trâm ngọc trong giương cài lên cho người nha.
Lê Tịch Tuyết chỉ nhàn nhạt nói:
- Được rồi, em đừng làm cầu kì quá là được, chỉ cần búi gọn lên thôi.
Tiểu Liên gật đầu cười vui vẻ đi về phía giương ghỗ cầm lên chiếc châm cài bằng bạc trang trí bằng đôi cánh quạt màu xanh lục cùng màu với xiêm y của Lê Tịch Tuyết.
Sau khi cài trâm song Tiểu Liên lại lấy trong ngăn tủ tấm giấy đỏ đưa cho tiểu thư của mình nói:
- Tiểu thư hôm nay người nhợt nhạt quá, người bôi thêm chút đá đỏ này lên đi.
Lê Tịch Tuyết nhìn tấm giấy đỏ trên tay Tiểu Liên thở dài lắc đầu, từ khi tới đây tới giờ chưa lần nào mà nàng phải dùng tới thứ này. Nàng chỉ nhẹ nói:
- Không cần đâu, vốn dĩ ta cũng không cần phải che dấu sự mệt mỏi này.
Tiểu Liên thấy tiểu thư mệt mỏi liền đưa ngón tay lên quệt vào tấm giấy bôi nhẹ lên môi tiểu thư. Giọng nói cũng nhu hiền đi:
- Tiểu thư em giúp người trang điểm thêm một chút. Chứ người nhợt nhạt như vậy lát ra ngoài gặp lão gia lại trách phạt em không chăm sóc tiểu thư cần thận.
Lê Tịch Tuyết cũng không cản hay từ chối mà chỉ nhẹ nhìn khuôn mặt mình trong chiếc gương mờ nhạt trước mặt.
Sau khi nhìn lại tổng thể tiểu thư một lượt Tiểu Liên cầm chiếc áo choàng khoác lên cho Lê Tịch Tuyết rồi khẽ giọng nói:
- Tiểu thư chúng ta đi thôi.
Lê Tịch Tuyết gật đầu đứng dậy, ho nhẹ mấy tiếng rồi bước ra ngoài hướng cửa.
Tiểu Liên đi phía sau cũng không quên căn rặn tiểu thư:
- Tiểu thư lát nữa em không có được theo người vào trong yến tiệc. Người ở trong đó nhớ cẩn thận, trong cung người ta không tiếc thủ đoạn mà tàn sát lẫn nhau đâu. Em đợi người ở ngoài nếu người mệt quá em sẽ đánh xe ngựa đưa người trở về phủ.
Lê Tịch Tuyết cười vui vẻ không ngờ nha đầu này lại quan tâm nàng tới như vậy, từng lời nói khiến cho nàng thấy ấm lòng mà gật đầu:
- Được rồi, ta biết rồi. Ta tự lên xe ngựa được rồi, em trở về trong sắc cho ta ấm trà nóng có các vị thuốc khi nãy ta dặn em đó.
Tiểu Liên gật đầu, tay đưa nhẹ lên kéo cổ áo choàng lên cao hơn cho tiểu thư. Nói song liền quay người đi nhanh vào trong.
- Vâng tiểu thư, người lên xe ngựa ngồi trước cũng được. Em sắc thuốc song sẽ mang ngay ra cho người.
Thấy bước chân vội vã của Tiểu Liên nhanh chóng rời đi nàng liền nở nụ cười vui vẻ. Ngay sau đó lại đưa tay lên che miệng ho mạnh mấy tiếng khàn đục.
- Khụ.. Khụ.. Khụ..
Nhìn bầu trời tối, từng cơn gió nhẹ thổi khiến nàng khẽ rùng mình. Chỉ mới chuyển sang đông thôi mà thân thể nàng lại nặng nề tới như vậy. Vừa đi lại nghĩ tới cảnh ngồi trên xe ngựa sốc nảy làm nàng không có chút nào vui vẻ lên được.