Sau khi Lê Tịch Tuyết bước vào trong phòng cánh cửa mạnh mẽ đóng lại.
Lê Tịch Tuyết nói vọng ra ngoài:
- Ngươi có thể đi lấy cho ta chút đồ ăn được không? Ta thấy đói bụng rồi.
Bên ngoài nha hoàn cũng nhẹ nhàng đáp lại:
- Vâng thưa tiểu thư.
Sau khi áp tai vào cửa thấy tiếng bước chân xa dần Lê Tịch Tuyết đưa tay định mở cửa ra muốn rời đi. Nào ngờ bên ngoài đã khóa cửa rồi, nàng đập mạnh tay vào cửa gọi lớn:
- Tiểu Mễ, Tiểu Mễ... Em ở đâu?
Bên ngoài vẫn im lặng, trong lòng Lê Tịch Tuyết càng sốt ruột hơn gào lên:
- Thả ta ra... Thả ta ra... Ai cho các người nhốt ta ở đây...
Vẫn không có lời hồi âm, Lê Tịch Tuyết đành quay lại bàn ngồi tạm ngụm uống trà. Bắt đầu đi nhìn qua trong phòng xe có thứ gì có thể dùng để phòng thân được không.
Bên này Lưu Thái Hòa sau khi đi ra ngoài thì gặp được Tiểu Phụng đại nha hoàn của Lê Tịch Lan Hoa nghe được kế hoạch của nữ nhi. Thấy nha hoàn nói đã sắp xếp ổn thỏa nên bà cũng không can dự gì. Dù sao bà cũng rất ghét Lê Tịch Tuyết.
Sau khi nói chuyện Tiểu Phụng, Lưu phu nhân cũng không quên căn rặn sử lý gọn gàng đừng để ảnh hưởng tới bà và đại thiếu gia.
Tiểu Phụng cung kính gật đầu rồi lặng lẽ lui xuống.
Thị Vệ Ảnh Nhất bên cạnh tứ vương gia cũng lặng lẽ quay lại nói nhỏ bên tai Vũ Mặc Hàn mấy câu.
Vũ Mặc Hàn ánh mắt liền có tia thay đổi thoáng qua rồi lại trầm tĩnh, hắn cũng muốn xem nha đầu này thay đổi rồi sẽ như thế nào? Liệu có xóa bỏ được hai chữ phế vật hay không?
Vũ Mặc Hàn phẩy tay ra hiệu cho Ảnh Nhất lui xuống. Rồi lại nhàn nhạt ngồi uống rượu.
Thái tử vừa rồi cũng thấy thị vệ của tứ vương gia trở về, bẩm báo gì đó rồi rời đi, hắn đương nhiên thấy qua ánh mắt thay đổi của tứ đệ. Trong lòng thầm tính toán, lại có chút tò mò về tam tiểu thư của Lê phủ, liệu có thay đổi thật không?
Nhớ lại những lần gặp Lê Tịch Tuyết lúc trước kia đều khiến hắn ghét bỏ, nhìn một thân màu mè của nàng ta đứng trước mặt thật khiến hắn nuốt cũng không trôi.
Uống rượu một hồi ai cũng ngà ngà rồi, có người kiếm cớ đi vệ sinh, có người muốn nghỉ chút rồi lại uống. Cũng có người lặng lẽ lui về nhà.
Vũ Mặc Hàn lạnh nhạt ngồi đó, nếu không phải đợi xem trò vui thì hắn sớm đã rời khỏi nơi này rồi.Tứ vương gia đứng bật dậy muốn rời đi khiến bốn người ngồi chung bàn không khỏi giật mình.
Ngồi bên cạnh tứ vương gia Minh tướng quân trong người đã hơi ngà ngà say, hắn nhẹ nhàng cung kính nói với Vũ Mặc Hàn:
- Vương gia.. Người uống thêm chút nữa rồi hãy về.
Vũ Mặc Hàn liếc nhìn hắn một cái rồi nói một câu lạnh lùng rồi quay mặt tính rời đi.
- Bổn vương đi hóng gió tý. Các ngươi cứ dùng thoải mái đi.
Thấy tứ ca rời đi Ngũ hoàng tử liền cười cười kéo tay Minh tướng quân nói lớn:
- Nào uống, ta uống với ngươi..
Lời tiếp theo của ngũ hoàng tử liền khiến thái tử bàn bên rơi vào trầm tư, còn tứ vương gia thì chân cũng khựng lại.
- Tứ ca của ta còn phải đi thăm vương phi của huynh ấy.. nấc....À ta nói ngươi nghe..Từ hôm qua ngoài kinh thành đã đồn ầm lên... nấc... vương phi của huynh ấy khỏi bệnh rồi.. nấc... nghe mọi người nói tẩu ấy còn xinh đẹp hơn người nữa...
Ngũ hoàng tử thấy tứ ca không tức giận liền nói với Minh tướng quân, giọng nói đầy hơi men như nói đùa bâng quơ, vừa nấc cục vừa chỉ tay nói:
- Minh tướng quân thấy ta nói có đúng hay không?... nấc... nấc...Nương tử từ xấu xí chuyển thành xinh đẹp.. nấc... nấc.. ai mà không tò mò chứ....
Lời ngũ hoàng tử còn chưa nói song đã bị Minh tướng quân chặn lại cầm bát rượu lên nói:
- Nào ngũ hoàng tử ta mời ngài một bát..
Vũ Mặc Hàn trong lòng cảm xúc lẫn lộn vừa thấy bực bội vừa sen lẫn nhộn nhạo vui vẻ. Nhớ lại lúc sáng dưới hồ nước, khuôn mặt xinh đẹp ấy. Lại nhớ đôi môi nàng chạm vào môi hắn, trong lòng cảm xúc cũng thay đổi ít nhiều.
Vũ Mặc Hàn lạnh lùng trừng mắt với ngũ hoàng tử Vũ Lục Diệp và Minh tướng quân một cái rồi rời đi về hướng biệt viện của Lê Tịch Tuyết.
Bên này Lê Tịch Nam và Lê Tịch Lan Hoa thì tức tới tím tái mặt.
Lê Tịch Lan Hoa liếc nhìn Tiểu Phụng tức giận nói:
- Ngươi còn không mau làm đi, lần này bổn tiểu thư nhất định phải cho ả ta bẽ mặt với tất cả mọi người.
Tiểu Phụng thấy thời cơ cũng tới liền gật đầu nhìn nha hoàn đứng ở góc bụi cây rồi đưa chiếc vòng sâu truỗi hạt ra đe dọa.
Nha hoàn kia cũng chính là nha hoàn vừa rồi gặp Lê Tịch Tuyết. Nàng ta thấy chiếc vòng tay của tiểu đệ trong tay của Tiểu Phụng lòng đau khổ gật đầu rời đi.
Thái tử cũng thấy ngột ngạt liền đứng dậy muốn đi dạo.
Thấy thái tử đứng dậy rời đi Lê Tịch Lan Hoa cũng đứng dậy đi theo phía thái tử muốn cùng hắn đi dạo một vòng. Nào ngờ lại bị thái tử từ chối thẳng thừng, còn nói với Lê Tịch Lan Hoa rằng hôm nay rất đông quan viên đại thần tạm thời đừng đi cùng nhau khiến quan lại trong triều là ảnh hưởng tới hắn.
Lê Tịch Lan Hoa bực tức trong lòng nhưng cũng đành chấp nhận lui lại về phòng mình đợi thời cơ gọi mọi người tới biệt viện của Lê Tịch Tuyết.
Lê Tịch Tuyết ở trong phòng mở khắp phòng, khắp tủ chủ được một chút bột phấn bôi mặt, một ít nhũ sáng và một lọ dung dịch ngửi bên trong giống như sáp chống nẻ.
Vốn là một nhà nghiên cứu độc dược học và y học, nàng chộn mọi thứ vào tạo thành bột phấn. Lê Tịch Tuyết sắp xếp một chút rồi đặt trong tay áo, đợi thời cơ tới liền trốn.
Bên ngoài Vũ Mặc Hàn đứng trên cánh hoa anh đào khuất khuất, ánh mắt nhìn chăm chú vào bóng người trong phòng đang điềm tĩnh ngồi bên ánh nến, không thấy nàng kêu gào, không thấy nàng khóc lóc.
Vũ Mặc Hàn nhìn phía đường chính vào biệt viện của Lê Tịch Tuyết thấy có hai bóng đen một của nha hoàn và một nam nhân vạm vỡ phía sau.
Vũ Mặc Hàn liền cười lạnh, đúng là mẹ nào con nấy, Lưu phu nhân từ trước đã làm không ít việc xấu nay tới nữ nhi tử cũng không khá khẩm hơn là bao.
Hắn trong lòng liền có tính toán sau lần này nhất định tác hợp Lê Tịch Lan Hoa với thái tử thật tốt mới được. Chỉ có người thâm cơ như vậy mới phù hợp với thái tử thôi.
Nhìn hai bóng đen thổi mạnh hai cái đèn lồng trước cửa phòng của Lê Tịch Tuyết, nam nhân đó lại nhẹ cắm một ống thuốc thổi vào trong phòng nàng.
Vũ Mặc Hàn không những không cứu còn rất vui vẻ nhìn biểu hiện của nữ nhân trong phòng dưới ánh đèn mờ mờ.
Lê Tịch Tuyết nghe tiếng bước chân vốn định chạy ra cửa đợi thời cơ nào ngờ lại phát hiện trong phòng có mùi hợp hoan tán và nhàn nhạt mùi thuốc mê.
Lê Tịch Tuyết miệng muốn chửi bậy thật sự nhưng trước hết vẫn là cố giữ tỉnh táo đã. Nàng chạy nhanh tới bên thau nước còn trên bàn nhỏ lấy chiếc khăn treo trên giá thấm nước rồi che lên mũi mình. Tay cũng không quên bấm mấy huyệt trên cổ và sau gáy mình. Trước hết phải ra ngoài đã, cứ thế này sớm muộn bị hại chết mất.
Cánh cửa vội mở ra một nam nhân bước vào liền bị Lê Tịch Tuyết ném mạnh một nắm bột phấn vào mặt.
Nam nhân đó còn đang loay hoay lau mắt thì Lê Tịch Tuyết đã lẻn qua người ra phía ngoài. Trong cơ thể bắt đầu nóng rực, nàng vội vàng tìm về hướng hồ sen khuất kia. Chỉ có nhảy xuống nước lạnh từ từ điều độ cơ thể mới khiến nàng tỉnh táo hơn thôi.
Còn chưa đi được ba bước tay nàng đã bị nha hoàn kia nắm lấy mạnh mẽ kéo lại.
Lê Tịch Tuyết ánh mắt hiện tia tức giận nắm một túm bột màu trong vải ném về phía nha hoàn đó giọng lạnh lùng nói:
- Muốn chết..
Thoát khỏi tay nha hoàn kia Lê Tịch Tuyết chạy nhanh ra khỏi biệt viện.
Trên này Vũ Mặc Hàn được phen tán dương, đúng là rất thay đổi, nàng ấy vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng giống như một chiếc lông vũ. Hắn cũng tò mò bột trong tay nàng là thuốc có sẵn sao? Hoặc là trước đây đều là diễn kịch.
Vũ Mặc Hàn lần nữa lay động tâm tình, đang tính đáp xuống giúp nàng thì liền thấy bóng dáng thái tử chạy nhanh tới hướng Lê Tịch Tuyết nắm lấy cánh tay nàng kéo vào lòng.
Vũ Thế Thành vừa rồi cũng nhìn thấy một màn sử lý uyển chuyển rồi thoát khỏi hai người kia của Lê Tịch Tuyết. Ánh mắt đầu tiên chạm tới thân thể cùng khuôn mặt nàng khiến hắn rơi vào thất thần, tâm cũng rung động. Tựa như là nhất kiến chung tình với nàng.
Lê Tịch Tuyết đã ném hết phấn trong tay rồi, vừa rồi vốn định đẩy nam nhân trước mặt ra, nhưng không hiểu sao tâm chí không tự chủ nhìn mặt nam nhân đó liền thốt lên hai chữ:
- Thái Tử...
Lời còn chưa nói hết cổ tay lại bị một bàn tay băng lạnh nắm lấy kéo mạnh tới lồng ngực hắn. Mùi thảo dược cùng độc trùng trên người hắn khiến Lê Tịch Tuyết mê luyết. Ta loăng quăng làm loạn khắp người tứ vương gia.
Lê Tịch Tuyết thần chí mơ hồ, tay sờ sờ lên cổ, trong ngực Vũ Mặc Hàn tìm hơi mát. Miệng không ngừng nói:
- Mát quá... Mát quá...
Vũ Mặc Hàn vừa rồi mặt còn đầy tức giận nhìn nàng, ngay sau khi ôm nàng và lại nhận hơi nóng của nàng tâm chí hắn cũng không hiểu tại sao không thể tức giận được nữa. Từ tức giận chuyển sang trào phúng nhìn nữ nhân trong lòng lại nhìn Thái tử mặt đang tức giận kia mà nói:
- Thái tử huynh là muốn nhìn xem ta và thê tử của ta ân ái hay sao?
Thái tử mặt tức giận, hắn trong tâm đã quyết định sau này phải dùng mọi cách để dành được nữ nhân này.
Thái tử nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lê Tịch Tuyết muốn kéo ra khỏi người Vũ Mặc Hàn rồi hừ lạnh nói:
- Vũ Mặc Hàn ngươi và nàng vốn cũng chưa thành thân, dõ dàng ngươi cùng Lê thừa tướng đang bàn chuyện thái hậu trở về liền sẽ hủy hôn ước.
Vũ Mặc Hàn tay càng nắm chặt tay Lê Tịch Tuyết hơn, hắn nhìn xuống khuôn mặt nàng lại sợ nàng nghe những lời nói của Thái tử mà chán ghét hắn.
Lê Tịch Tuyết nhìn khuôn mặt tê đeo mặt nạ vừa lúc sáng nhảy xuống hồ cứu nàng đây mà. Nàng nở nụ cười xinh đẹp rồi ngất đi.
Vũ Mặc Hàn hốt hoảng ôm lấy thân thể nàng định dùng khinh công rời đi.
Vũ Thế Thành hừ lạnh kéo lấy cánh tay Lê Tịch Tuyết nói với Vũ Mặc Hàn:
- Ngươi muốn mang nàng đi đâu?
Phía bên này Lê tướng quân cùng Lưu phu nhân với Lê Tịch Nam, Lê Tịch Lan Hoa và một số quan khách tò mò đang đi nhanh tới biệt viện của Lê Tịch Tuyết.
Thấy khung cảnh trước mặt khiến mọi người dừng lại. Trước mặt tứ vương gia đang ôm một nữ nhân trong lòng, còn thái tử nắm một tay nữ nhân đó.
Mà Lê thừa tướng và Lưu phu nhân biết dõ nữ nhân đó chính là Lê Tịch Tuyết. Ai đấy đều rất ngạc nhiên, không ngờ khuôn mặt thật của nha đầu này lại xinh đẹp như vậy.