Từ Văn thực bất đắc dĩ, trái lại bà hắn lại tràn đầy hứng thú: “Văn Văn, cô bé kia là bạn của chị dâu con, nhỏ chắc cũng tầm tuổi con ấy! Giờ con bé đang xem TV trên tầng ấy, cháu mau lên nói chuyện với con bé đi!”
“Ngoại à, cháu cũng không cần gấp đâu, với lại cháu cũng không có ý định đấy.” Từ Văn đáp. Không nói tới vụ giờ hắn đã có bé ngốc, mà kể cả hắn không có bé ngốc đi chăng nữa thì hắn cũng hoàn toàn không nghĩ tới việc kết hôn.
“Cháu đấy…… Văn Văn, ba mẹ cháu cũng không còn nữa nên không ai lo lắng về hôn sự của cháu…… Cháu phải biết năm nay cháu cũng 25 rồi đấy, nếu giờ mà còn không mau kiếm người yêu thì sau này không ai thèm nữa đâu!” Bà ngoại Từ Văn nạt. Người nông thôn thường yêu sớm, số lượng người yêu từ cấp hai chỉ chờ đủ tuổi là cưới nhiều không đếm xuể. Thực ra nếu không phải ngày trước Từ Văn còn phải gánh trên lưng một đống nợ, không hợp tìm người yêu thì chỉ sợ bà đã sớm kiếm cho hắn một người rồi.
“Bây giờ hầu hết mọi người đều kết hôn muộn mà bà, cháu cũng đâu cần gấp lắm, hơn nữa người như cháu nếu thật sự muốn cưới chỉ sợ làm chậm trễ con gái nhà người ta thôi.” Từ Văn vội nói.
“Sao lại nói vậy? Văn Văn, mấy năm nay cháu đều chăm chỉ làm lụng, còn tốt hơn nhiều so với mấy đứa chỉ biết nằm nhà rung chân há miệng chờ sung ấy!” Bà ngoại Từ Văn vỗ vài cái lên vai hắn. Theo bà, Từ Văn còn có năng lực hơn ối mấy đứa cháu được nuông chiều từ bé kia, mấy đứa đấy đến việc nấu mấy món đơn giản thôi cũng chẳng biết làm, Từ Văn lại có thể một mình thầu cả mâm cỗ cũng được. “Thế thì Văn Văn cũng phải đi gặp con bé kia trước chứ! Bà cũng phải nói rõ với cháu là ấy, con bé ấy là con gái một trong nhà, nó được cưng chiều từ bé đến lớn, tính tình cũng tốt nhưng vẫn chưa có công việc ổn định, ba mẹ con bé cũng không nỡ gả con bé đi xa…… Đương nhiên, bà cũng biết cháu không muốn ở rể nhà người ta, người nhà đấy cũng đã đồng ý cháu không cần tới đó ở rể, nhưng đứa con đầu lòng phải theo họ ngoại, đứa thứ hai mới theo họ cháu. Nếu cháu đồng ý thì tiệc cưới cháu không cần phải bận tâm, họ đồng ý lo tất, nhưng bái đường họ yêu cầu bái bên nhà họ.”
“Bà ơi, giờ cháu không định kết hôn……”
“Văn Văn, ba mẹ cháu không còn, sau này dù cháu có bỏ tiền mua vợ thì lúc vợ đẻ xong cháu cũng không thể để vợ cháu tay bồng tay bế tay lo toan việc nhà đúng k?! Con gái giờ có mấy đứa chịu được khổ đâu. Nhưng con bé này lại khác, ba mẹ con bé đều thích trẻ con, sau này hai đứa có con họ đều đồng ý chăm hết! Nếu sau này hai đứa ở nhà họ thì cơm nước việc nhà gì gì đó cũng chẳng phải lo. Hơn nữa bà cũng biết ba mẹ con bé kia, hai người đó đều là người tốt.” Bà ngoại Từ Văn khuyên, mấy năm nay ai cũng thấy Từ Văn vẫn luôn cố gắng…… Bây giờ ít người trẻ có thể chịu khổ cố gắng làm việc như vậy lắm nên người vừa ý Từ Văn kỳ thật cũng chẳng ít, mối này thực ra cũng là ba cô bé kia đến dặm lời với bà trước.
Lại nói tiếp, tuy ba mẹ Từ Văn đều mất sớm, người gả cho hắn không tránh khỏi chịu chút khổ, nhưng nếu Từ Văn nguyện ý ở rể thì có ai là không muốn đứa con rể không có thói hư tật xấu nào như này chứ? Mà mối này khác ở rể chỗ đứa thứ hai vẫn được theo họ Từ, cũng coi như là lưu lại hậu đại cho nhà họ Từ.
“Bà ngoại, cháu thật sự không định kết hôn mà.” Từ Văn cự tuyệt. Giờ hắn chỉ muốn sống cùng bé ngốc thôi, về phần con cái…… Người dân quê vô cùng coi trọng vấn đề con cháu nhưng đối với hắn cũng chẳng quan trọng mấy. Ở nhà họ Từ hắn, ông nội hắn có mấy người anh em, bố hắn cũng có anh trai, việc kéo dài hương hỏa cần hắn nhọc lòng sao?
“Con gái người ta chờ cũng lâu rồi đấy, cháu cứ lên gặp con bé đó trước đi.” Bà ngoại Từ Văn cho rằng Từ Văn da mặt mỏng, liền kéo Từ Văn ra khỏi nhà vệ sinh.
Từ Văn bối rối, hắn đang phân vân không biết nên bảo với ông bà mình có vấn đề về phương diện nào đó tốt hơn hay nói mình thích con trai tốt hơn thì thấy bé ngốc nhào tới. Có điều bởi hắn đã dặn trước là bên ngoài không được ôm ôm ấp ấp nên bé ngốc phi tới trước mặt hắn xong liền đứng im bất động, sau đó chớp mắt nhìn Từ Văn đầy tủi thân.
Nghĩ đến buổi xem mắt Từ Văn bỗng thấy chột dạ, có điều bộ dáng này của bé ngốc chắn chắn không phải vì chuyện xem mắt kia: “Từ Thiên sao vậy em? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Từ Thiên, Từ Thiên…… Em không ngốc……” Bé ngốc giống như có rất nhiều lời muốn nói lại không biết phải biểu đạt như nào.
“Là lỗi của ông, ông không biết thằng bé bị như vậy, ông để thằng bé đi chơi với bạn bè của anh họ cháu……” ông ngoại Từ Văn mặt đầy hối lỗi nói. Ban nãy ông chỉ tán gẫu được với bé ngốc có mấy câu nên không thấy y có gì khác biệt nên ông mới để bé ngốc ra chơi với bạn bè của cháu mình, kết quả lần này bé ngốc tiếp xúc với người cùng tuổi liền nhanh chóng bị lộ ra chỗ khác thường.
“Từ Văn, Từ Thiên đi với Từ Văn.” Bé ngốc dựa tới bên người Từ Văn, duỗi tay muốn kéo Từ Văn, cũng muốn cọ tới bên người Từ Văn cầu hun hun an ủi, nhưng nghĩ tới việc Từ Văn đã dặn y không được làm vậy trước mặt người khác nên chỉ có thể ủy khuất nhịn xuống.
Từ Văn cũng đoán được bé ngốc gặp phải chuyện gì, hắn không khỏi đau lòng: “Ông ngoại, y cái gì cũng không biết, hay ông cứ để y đi với cháu đi.” Bây giờ hắn không dám để bé ngốc rời xa mình nữa.
“Cái thằng bé này, cháu còn phải đi gặp con gái người ta đấy!” Bà ngoại Từ Văn vội bảo, kỳ thật nếu Từ Thiên hơi xấu chút thì bà còn chấp nhận được, nhưng Từ Thiên lại trông anh tuấn thế kia, nếu để y đi cùng thì chẳng phải đoạt hết nổi bật của cháu bà à?
“Cứ để thằng bé đi chung đi, có người đi cùng lá gan Văn Văn cũng bự hơn chút.” ông ngoại Từ Văn lại đồng ý vô cùng sảng khoái. Ông vốn dĩ cũng lo lắng Từ Thiên sẽ đoạt nổi bật của Từ Văn, có điều giờ đã biết y ngốc thì không lo nữa.
Ông bà ngoại Từ Văn tự tay áp giải Từ Văn lên lầu, sau đó đẩy hắn vào phòng khách đã được sửa chữa cho anh họ hắn kết hôn ngày trước.
Cậu cả nhà Từ Văn chỉ có một đứa con trai lớn hơn Từ Văn 4 tuổi, anh ta kết hôn sớm, con gái cũng biết chạy luôn rồi. Lúc này chị dâu Từ Văn đang nói chuyện với một cô gái trẻ tuổi, con gái chị thì đang chơi xếp gỗ trong phòng. Hai người họ vừa xuất hiện mấy cô liền quay mặt ra nhìn, mà cô gái kia sau khi liếc mắt qua nhìn Từ Văn và bé ngốc liền dừng mắt trên người Từ Văn.
Cô gái kia mặc áo khoác nỉ đỏ, chân đeo giày đế bằng, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng. Cô trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn hơi thẹn thùng. Một cô gái tốt như vậy không nên tốn thời gian lên người mình.
Ông bà ngoại Từ Văn vô cùng hy vọng vào lần gặp mặt này, sau khi pha trà xong liền bắt đầu giới thiệu tình huống hai bên. Lúc này Từ Văn mới biết ba mẹ cô mở một tiệm tạp hóa nhỏ trong thôn, rồi chuyển sang bán buôn. Giờ họ mua thêm hai cửa hàng trên trấn vừa bán lẻ vừa bán buôn, mấy tiệm tạp hóa quanh thôn đều nhập hàng từ chỗ họ cả, nói chung là gia cảnh cô cũng không tồi.
Cô ấy tên là Trình Linh, sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì không đi học nữa mà ở nhà giúp ba mẹ trông tiệm. Tính cô hơi hướng nội nên chưa có người yêu, vốn dĩ người khác cũng từng giới thiệu mấy người rồi, đằng trai cũng đồng ý nhưng ba mẹ cô lại không vừa lòng, mà Từ Văn lại khá hợp mắt ba mẹ cô.
Đều là người buôn bán ở trấn trên, sau khi nghe ông bà giới thiệu xong Từ Văn liền có ấn tượng với đối phương. Chủ tiệm kia bán sỉ bán lẻ đều rẻ hơn siêu thị vài phần, chỗ khác bán 5 đồng một túi muối, chỗ họ bán có đồng, vậy nên bình thường hắn đều qua tiệm họ mua dầu muối tương linh tinh. Mà cô gái trước mắt này hình như chính là người thu tiền lúc đấy thì phải?
“Em biết anh Từ Văn, lúc em học cấp 2 em thường mua đồ ăn sáng chỗ anh ấy.” Trình Linh cười rộ lên lộ ra hai chiếc răng nanh. Trên trấn có một trường cấp 2 hạng 3, rất rõ ràng cô học ở đây.
“Ra là khách quen.” Từ Văn cũng cười cười, bọn họ không tính là xa lạ, có điều ngoại trừ từng mua hàng của nhau ra thì họ cũng chẳng có quan hệ nào khác.
Từ Văn cũng không nói nhiều, ngược lại quay qua nhìn bé ngốc —— được người yêu dẫn đi xem mắt chung như hắn chắc chắn chẳng phải trường hợp đầu tiên, nhưng chẳng để ý gì ngoài nhớ thương chỗ đồ ăn vặt trên bàn thì chỉ có duy nhất bé ngốc nhà hắn thôi.
Nếu hắn không có dị năng, nếu hắn không thích con trai thì cô gái trước mắt này chắc chắn là một lựa chọn không tồi, nhưng giờ…… Nhìn ông bà ngoại hưng phấn không thôi, Từ Văn chỉ có thể ngồi ngay ngắn lại. Bây giờ mà từ chối luôn thì không tiện lắm, hắn định lát nữa gọi điện cho cô ấy từ chối một cách uyển chuyển sau.
“Từ Văn, xí muội ăn ngon lắm!” Bé ngốc lột một trái xí muội đưa Từ Văn, rồi quay qua nói chuyện cùng bé gái lớp mầm nhà chị dâu.
“Thích ăn thì ăn nhiều chút.” Chị dâu Từ Văn thấy thế cười tiếp lời, chị bốc cả nắm xí muội đưa cho bé ngốc, bé ngốc nhìn nhìn Từ Văn lúc rồi đem tất cả chỗ xí muội nhét hết vào túi, cái miệng y cười ngoác cả ra làm Từ Văn thấy hụt hẫng trong lòng.
Cuộc xem mắt này cũng không lâu lắm. Hôm nay Từ Văn đến khá muộn nên họ ngồi nói chuyện được lát đã tới giờ cơm chiều rồi, mà hắn đương nhiên bị xếp ngồi cạnh Trình Linh, bé ngốc cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Bé ngốc vốn đã thích ăn rồi lại còn nhìn thấy một bàn đồ ăn ngút ngàn tầm mắt thế kia không khỏi có chút hưng phấn. Y liền bắt đầu hỏi Từ Văn từng món từng món một khiến y thấy tò mò. Từ Văn không chỉ giới thiệu từng món một mà còn gắp toàn bộ cho y nếm thử, còn mình thì chẳng thèm ăn uống tử tế.
Thực ra thì lúc Từ Văn với bé ngốc ăn cơm ở nhà so với lúc này còn thân mật hơn nhiều, nhưng ăn cùng mọi người tất nhiên sẽ khác, cách làm của Từ Văn tự nhiên khiến người ta để mắt, bà ngoại tới đưa rượu cho Từ Văn lại càng trừng hắn hơn.
Vốn lúc có người ngoài Từ Văn vẫn khắc chế hành động đôi chút, nhưng giờ Trình Linh đang ngồi ngay cạnh hắn liền dứt khoát không thèm che giấu nữa. Vốn dĩ hắn còn lo lắng mình làm vậy có khiến Trình Linh thấy khó xử không nhưng hắn rất nhanh đã yên tâm. Trình Linh vốn là bạn của chị dâu hắn, thêm nữa là họ hàng cũng chẳng phải quá thân quen với hắn, cũng không biết vụ xem mắt trước đó cho nên mấy người cùng bàn cũng không thấy có gì sai sai, ngược lại người bạn của anh họ ngồi chung bàn lại khá có thiện cảm với Trình Linh, cậu ta vẫn luôn biến đổi biện pháp tìm đề tài tán dóc với Trình Linh, khiến Từ Văn thở phào nhẹ nhõm.
Có điều mọi chuyện không thể giải quyết nhanh như thế được, chờ lúc cơm nước xong xuôi, họ hàng thân thích lục tục đi về, Từ Văn bị ông bà ngoại hắn kéo giật lại, bắt hắn dẫn Trình Linh đi dạo xung quanh một lát.
“Bà ơi, chút nữa cháu có việc bận.” Từ Văn theo bản năng từ chối, chờ đến khi hắn thấy bé ngốc mở to mắt nhìn mình, nghĩ tới việc lúc trước bé ngốc còn đòi về sớm để hun hun hắn lại càng không hứng thú ở lại.
“Tết nhất rồi còn bận chuyện gì nữa chứ?! Cho dù có việc thật thì chắc chắn cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì.” Bà ngoại Từ Văn lập tức nạt.
“Bà ngoại……”
“Từ Văn à, cháu đã bao lớn rồi, cũng đến lúc cháu nên cưới vợ rồi! Còn cái đứa ngốc này, bà biết cháu cũng muốn tìm một người đỡ đần cháu mọi việc, nhưng cũng không cần đối xử tốt với y đến thế, ban nãy cháu chăm chăm nói chuyện với y mà bỏ quên Trình Linh……”
Từ Văn cũng biết bà ngoại cũng chỉ muốn tốt cho mình, có điều bà nói như vậy hắn vẫn thấy không vui.
“Cưới vợ á?” Bé ngốc vốn đang đứng yên không biết gì bỗng hỏi.
“Đúng vậy, cưới vợ, cháu có muốn Từ Văn cưới vợ không?” Bà ngoại Từ Văn quay qua nhìn bé ngốc.
“Muốn ạ!” Bé ngốc cười gật gật đầu khiến sắc mặt Từ Văn trở nên khó coi, trong lòng cũng “Lộp bộp” trầm xuống —— hắn nói chuyện yêu đương với một đứa ngốc có lẽ hơi là lạ đúng không? Có lẽ bé ngốc căn bản còn chẳng biết những chuyện họ cùng làm mang ý nghĩa gì đâu ha?
“Đấy cháu xem, đến thằng bé này cũng ngóng trông cháu cưới vợ kìa! Cháu nhất định phải đối xử với Trình Linh thật tốt đấy!”
“Vì sao lại phải đối xử với Trình Linh thật tốt ạ?” Bé ngốc lập tức hỏi.
“Làm vậy thì Trình Linh mới trở thành vợ của Từ Văn được chứ!” Bà ngoại Từ Văn cười nói, bà càng lớn tuổi lại càng thích trẻ con, trong mắt bà bé ngốc chẳng khác nào đứa trẻ cả, vậy nên lời y nói chẳng khác nào câu hỏi ngây ngô của trẻ nhỏ cả, bà đương nhiên nguyện ý kiên nhẫn giải đáp cho y.
“Từ Văn không cần Trình Linh làm vợ đâu, Từ Văn nói là cháu là vợ của Từ Văn!” Bé ngốc lớn tiếng đáp: “Từ Văn muốn bên cháu mỗi ngày, muốn nấu cơm cho cháu ăn, Từ Văn không cần người khác đâu!”
Giọng bé ngốc không nhỏ, lúc này Từ Văn mới nhớ mình chưa dặn bé ngốc không được nói với ai về vụ vợ chồng này. Nhưng mà chẳng rõ vì sao đã biết vụ này phiền rồi mà trong lòng hắn vẫn thấy khoai khoái.