Bởi vì Quang Minh Hổ Kiếm là một đầu hồn thú tu vi 6 vạn năm, cho nên năng lượng trong hồn hoàn của nó rất bá đạo, cơ hồ là trong thời gian ngắn thì Mục cũng không cách nào ngưng tụ nội đan được.
Cứ như vậy, 3 ngày đã trôi qua…
“Hô… cuối cùng cũng đã xong…” Mục thầm kêu lên một tiếng.
Chỉ thấy, Mục lúc này mặc dù vô cùng suy yếu, dù sao thì hắn cũng đã hao tổn rất nhiều tinh lực cùng linh lực để ngưng tụ nội đan, thế nhưng trên khuôn mặt của hắn vẫn lộ ra vẻ thỏa mãn, nét cười không một chút giấu diếm mà liền lộ ra.
“Nội đan đã có trong tay, Nguyên Anh của ta cũng gần thêm một phần…” Hắn thầm nghĩ.
Trên tay của Mục lúc này là một viên nội đan, toàn thân của nó chỉ có mỗi một màu đen, thế nhưng nếu nhìn kỹ thì ở trung tâm, tại nơi đó có một vài chấm vàng, một tia quang minh chi lực nhàn nhạt tỏa ra bên ngoài.
Qua một lúc, Mục liền đem viên nội đan yêu thú cấp 8 này cất vào trong túi trữ vật, tiếp đó thì liền đứng dậy, uốn người vài cái.
Bởi vì trước đó đã trải qua một trận ác chiến với Quang Minh Hổ Kiếm, sau đó lại tổn hao vô số tinh lực cùng linh lực cho việc ngưng tụ nội đan, cho nên Mục lúc này chính là đang ở trong trạng thái yếu nhất, sợ rằng hắn đã không còn đủ sức để đánh nhau nữa.
Đối với tình trạng của bản thân, Mục tất nhiên là hiểu hơn ai hết, chính vì vậy mà hắn định nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm một chỗ vắng người, chậm rãi khôi phục linh lực.
Có điều, ngay lúc Mục định rời đi thì…
Rít… Rít… Rít…
Bỗng nhiên, một tiếng gáy của một đầu hồn thú liền vang lên, phá vỡ mọi sự tĩnh lặng của khu vực này.
Trong nháy mắt, một đầu hồn thú liền xuất hiện giữa không trung.
Đó là một con Quang Minh Sí Điểu, thân thể dài hơn 10 trượng, toàn thân được phủ bởi một lớp lông vàng kim, trên đỉnh đầu thì có một nhúm lông màu tím nhạt.
Nhìn lấy đầu hồn thú vừa xuất hiện này, Mục trong lòng thầm kêu không ổn: “Quang Minh Sí Điểu, tu vi 8 vạn năm, tương đương với yêu thú cấp 9.
”
Tiếp đó, Mục vội vàng tế ra Thanh Lôi Kiếm, chuẩn bị chạy khỏi nơi này, dù sao thì lấy trạng thái hiện tại của bản thân, đừng nói là yêu thú cấp 9, ngay cả yêu thú cấp 7 hắn còn không có sức để chiến một trận.
Thế nhưng, khi Mục đã leo lên được Thanh Lôi Kiếm, đang chuẩn bị rời đi thì…
Ở trên không trung, đầu Quang Minh Sí Điểu kia liền chợt động.
Chỉ thấy nó dang rộng hai cái cánh ra, tiếp đó thì xoay người, tạo thành một cái lốc xoáy cực mạnh.
— QUẢNG CÁO —
Từ bên trong cái lốc xoáy, vô số lông vũ của Quang Minh Sí Điểu liền bắn ra, bên trên đó còn mang theo cả quang minh chi lực, sắc bén đến lạ thường.
Vèo… Vèo… Vèo…
Thực lực của yêu thú cấp 9 tự nhiên không thể xem thường, chỉ trong một cái nháy mắt, hơn một trăm phiến lông vũ liền đã bắn tới trước người Mục, nếu như hắn không kịp phòng ngự thì chắc chắn sẽ bị biến thành một con nhím hình người.
Tất nhiên, Mục mặc dù trạng thái không ổn nhưng vẫn có thể phản ứng kịp với những gì xảy ra xung quanh.
Chỉ thấy Mục nhanh đã lấy ra Nhật Nguyệt Song Kiếm, tiếp đó thì hai tay kết ấn, đánh ra vô số pháp quyết, Nhật Kiếm và Nguyệt Kiếm cũng vì thế mà bay lên phía trước, hai chuôi kiếm nối lại với nhau, sau đó thì xoay vòng tròn, tạo thành một lớp lá chắn, đem Mục bảo vệ ở phía sau.
Rầm… Rầm… Rầm…
Vô số tiếng va chạm vang lên, cái lá chắn được tạo từ Nhật Kiếm và Nguyệt Kiếm cũng rung lắc dữ dội, ánh sáng tỏa ra càng lúc càng ảm đạm.
Một hơi thở…
Hai hơi thở…
…
Năm hơi thở…
Trải qua thời gian năm cái hô hấp, công kích của Quang Minh Sí Điểu ngày càng dữ, không hề có dấu hiệu giảm đi, trái lại thì ngày càng khốc liệt.
Bởi vì bản thân đang rơi vào tình trạng suy yếu, chính vì vậy mà Mục cũng không thể chống đỡ lâu…
Răng rắc … Răng rắc…
Đùng…
Cuối cùng, tấm lá chắn bảo vệ hắn cũng đã bị đánh nát thành từng mảnh nhỏ, Mục cũng theo đó mà bị đánh bay ra xa.
Rầm…
Phốc… Phốc… Phốc… — QUẢNG CÁO —
Tại một cái cây gần đó, Mục liền phun ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, nếu như hắn không nhanh chóng rời khỏi chỗ này thì không sớm hay muộn, cái mạng nhỏ của bản thân e rằng khó mà giữ nổi.
Bởi vì đã mất đi sự bảo hộ, cho nên vô vố phiến lông vũ sắc bén liền không một chút trở ngại mà bay thẳng vào cơ thể Mục, cắm thẳng vào trong xương tủy, tạo thành vô số vết thương.
Đúng vào lúc này…
Rít… Rít… Rít…
Lại thêm một tiếng kêu cực lớn của một đầu hồn thú nữa xuất hiện…
Ở phía xa, sau lớp lá cây rậm rạp, một con nhện khổng lồ liền xuất hiện.
Con nhện này cao khoảng 5 trượng, thân thể thì dài gần 8 trượng, trên người được phủ bởi một lớp lông tơ màu tím đen, cái miệng thì lộ ra vô số răng nanh sắc nhọn.
Không sai, đây chính là một đầu Phệ Hồn Chu Hoàng, tu vi 8 vạn năm, tương đương với một con yêu thú cấp 9.
Nhìn lấy con hồn thú vừa xuất hiện, Quang Minh Sí Điểu liền không thèm để ý đến Mục nữa, mà lập tức lao vào đánh nhau với Phệ Hồn Chu Hoàng, vô số phiến lông vũ liền bắn vào thân thể quái dị của Phệ Hồn Chu Hoàng.
Ở dưới đất, Phệ Hồn Chu Hoàng cũng không có chịu yếu thế, nhanh chóng đã nhảy lên không trung, ở sau đuôi bắn ra vô số tơ nhện, tạo thành một cái lưới to, bên trên còn có phủ một lớp độc dịch, chặn đứng công kích của Quang Minh Sí Điểu.
Lại nói một chút, sở dĩ hai con hồn thú này lại xuất hiện ở đây, chính là vì đầu Quang Minh Hổ Kiếm vừa mới bị Mục giết chết mấy ngày trước.
Kỳ thực, đây chính là địa bàn của Quang Minh Hổ Kiếm, đừng nhìn nó chỉ là một con hồn thú 6 vạn năm, nhưng do sở hữu quang minh chi lực nồng đậm, cho nên nó có thể áp chế phần nào đầu Quang Minh Sí Điểu kia.
Còn về phần Phệ Hồn Chu Hoàng, bởi vì nó là một loài hồn thú khá tà ác, chủ yếu là thôn phệ linh hồn của kẻ khác mà tiến cấp, chính vì vậy mà nó rất ghét quang minh chi lực, tự nhiên đầu Phệ Hồn Chu Hoàng này luôn tránh xa địa bàn của Quang Minh Hổ Kiếm.
Thế nhưng lúc này đây, Quang Minh Hổ Kiếm đã chết, địa bàn của nó tự nhiên trở thành vật vô chủ, chính vì vậy mà mới dẫn đến một trận chiến tranh giành địa bàn của Quang Minh Sí Điểu và Phệ Hồn Chu Hoàng.
Về phần Mục, kỳ thực, hắn cũng chỉ là bị vạ lây mà thôi.
Lúc này, Mục chính là đang nửa nằm nửa ngồi, toàn thân đều là vô số vết thương do công kích vừa rồi của đầu Quang Minh Sí Điểu tạo thành, máu tươi thì cứ liên tục chảy ra, sắc mặt của hắn càng lúc càng tái nhợt.
Nhìn thấy hai đầu hồn thú đang điên cuồng đánh nhau kia, Mục liền biết bản thân cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, thế nhưng cần phải thật cẩn thận, dù sao thì lấy tình trạng hiện tại của bản thân, muốn thoát khỏi sự truy đuổi của hai đầu yêu thú cấp 9 gần như là vô vọng.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ thấy Mục hai tay kết ấn, hô lên: “Huyết Quang Độn Thuật!!!”
Lời vừa ra, cả người Mục liền hóa thành một đoàn huyết vụ, nhanh chóng bay đi mất, căn bản là không hề để lại một dấu vết gì.
***
Tinh La Sâm Lâm…
Tại một cái hang động bỏ hoang…
Nơi này kỳ thực cách khu vực chiến đấu của Quang Minh Sí Điểu và Phệ Hồn Chu Hoàng cũng không xa, chỉ khoảng hơn 30 dặm mà thôi, xung quanh vẫn được bảo bọc bởi một cánh rừng rộng lớn, bên cạnh còn có một con suối nhỏ chảy ra.
Vù… Vù… Vù…
Đúng vào lúc này, một đoàn huyết vụ liền xuất hiện, khiến cho vùng không gian yên tĩnh này bốc lên một mùi tanh nồng nặc…
Chỉ thấy đoàn huyết vụ nhanh chóng bay thẳng vào bên trong hang động, tiếp đó thì đáp xuống nền đất vẫn còn đang ẩm ướt, dần dần ngưng tụ lại thành một khối, trông rất giống với bộ dáng của một con người.
Thời gian hai cái hô hấp liền trôi qua, đoàn huyết vụ kia liền biến mất, chỉ để lại một tên nam tử nằm dựa lên vách đá sau lưng, toàn thân đều chi chít những vết thương, máu tươi rất nhanh đã ngấm đẫm vào mấy vũng nước bên cạnh đó.
“Khục… Khục… Khục…” Mục ho lên mấy tiếng yếu ớt.
Mặc dù chỉ là mấy tiếng ho bình thường, nhưng lúc này nó lại làm cho sắc mặt của Mục trở nên khó coi hơn bao giờ hết, dù sao thì thương thế của hắn càng lúc càng nặng, nếu như không mau chóng chữa trị thì về sau cũng không mấy dễ chịu.
Thường thì lấy tính cách của Mục, chắc chắn hắn sẽ không ở cái nơi không có một chút phòng ngự này để chữa thương, thế nhưng, lần này lại khác…
Chỉ thấy Mục căn bản cũng không thèm quan tâm đây là nơi này nữa, tay phải nhanh chóng lấy ra mấy bình đan dược từ trong túi trữ vật, nhanh chóng ném vào trong miệng.
Còn tay trái thì Mục đánh ra mấy cái pháp quyết, đem Phệ Huyết Châu ra bên ngoài, nhanh chóng hút lấy máu tươi bên trong đó mà tiến hành chữa thương.
“Thương thế như thế này mà muốn khôi phục hoàn toàn thì ít nhất cũng phải mất 1 năm…” Mục thầm nghĩ.
.