“Hôm nay tôi có việc”, Lưu Phong cũng uống một ngụm sữa.
Hôm nay Lưu Phong quả thực có việc, nhưng không phải là đi xem mắt.
Đùa sao?
Anh đường đường là Tử Thần, cho dù không có thân phận là người thừa kế Nhân Hoàng thì vẫn có không biết bao nhiêu cô gái muốn nhào vào lòng.
Cần phải đi xem mắt sao?
Lưu Phong định dựa vào địa chỉ Diệp Phùng Xuân gửi, đến tìm bà cô quả phụ Trương Tiểu Hoa hàng xóm để hỏi chuyện năm đó.
Xem có thể moi được chút manh mối về việc bố mẹ mất tích từ miệng Trương Tiểu Hoa hay không.
Nhưng Lưu Phong không muốn để Tô Đát Kỷ biết chuyện này.
Anh sợ cô ấy nhớ đến chuyện cũ lại đau lòng.
Nhưng hình như cũng không thể từ chối nhiệm vụ do bà chị sắp xếp.
“Không được đi”, Diệp Đan Quỳnh nói xong câu này lại cảm thấy hơi kỳ quái.
Cô cũng đâu phải là gì của Lưu Phong. Dựa vào đâu mà không cho Lưu Phong đi chứ?
Ánh mắt cô trốn tránh, vội vàng sửa miệng: “Cho dù muốn đi thì cũng phải đưa tôi về công ty đã, hừ, nếu không...”
Diệp Đan Quỳnh chìa tay về phía Tô Đát Kỷ: “Trả tiền cho em".
“Đưa, nó đưa cậu về được chưa?”, Tô Đát Kỷ đẩy Lưu Phong một cái: “Đưa Diệp tổng về công ty rồi đi xem mắt cũng không muộn”.
“Thôi được rồi”, Lưu Phong miễn cưỡng đồng ý, uống hết sữa trong cốc: “Đi thôi”.
Sau đó đi thẳng ra ngoài. Diệp Đan Quỳnh lập tức đi theo.
Nhìn bóng lưng của hai người, đôi mắt của Tô Đát Kỷ cong lại thành hình vành trăng.
“He he, Đan Quỳnh ơi là Đan Quỳnh, nhìn dáng vẻ của cậu thì hình như đã thích cậu em trai đáng yêu của mình rồi”.
Bên ngoài. Lưu Phong ngồi lên xe mô tô.
Lần này không chờ Lưu Phong lên tiếng, Diệp Đan Quỳnh đã ngồi lên phía sau, ôm lấy eo anh.
Đồng thời còn nhéo “cậu em trai” của Lưu Phong một cái. “Vãi, cô làm cái gì vậy?”, Lưu Phong kêu lên.
“Tôi... tôi thích thế!”, gò má Diệp Đan Quỳnh đỏ ửng, nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi.