“0a, nữ diễn viên chính này tên là Điềm Điềm đúng không?”.
Đúng lúc Tô Đát Kỷ và Diệp Đan Quỳnh đang xem vui vẻ thì giọng nói của Lưu Phong bất ngờ vang lên.
“A..”, Diệp Đan Quỳnh giật nảy mình, vô thức giật tai nghe. ra, nhìn về phía anh.
Lưu Phong nhìn chăm chăm vòng một của Diệp Đan Quỳnh với khuôn mặt cười cợt.
Bộ quần áo ngủ rộng rãi không có tác dụng che chắn gì.
Lưu Phong mỉm cười, mặt không đổi sắc giải thích: “Aizz, nữ diễn viên tên Điềm Điềm này nhìn cũng được, mỗi tội nhỏ giống cô”.
“Anh... anh lưu manh!”, Diệp Đan Quỳnh mặt đỏ tai hồng, chỉ muốn tìm một lỗ nẻ để chui xuống.
Đã lén lút xem với Tô Đát Kỷ thì chớ, còn bị Lưu Phong bắt tại trận.
Thực sự quá mất mặt.
Nhưng Tô Đát Kỷ có vẻ rất bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Phong: “Xem cùng nhé?”.
“Được”.
Lưu Phong đẩy Diệp Đan Quỳnh sang một bên: “Tránh ra”. Sau đó năm rạp ở giữa hai cô gái.
Diệp Đan Quỳnh ngây người.
Tên Lưu Phong này không biết xấu hổ đến mức đó sao? “Đát Kỷ, chị... chị...”
Nghĩ đến việc hai người chỉ đang mặc đồ ngủ, Diệp Đan Quỳnh chỉ muốn đứng dậy rời đi ngay lập tức.
Hai chị em nhà này đúng là không chấp nhận được.
Tô Đát Kỷ liếc nhìn Diệp Đan Quỳnh một cái: “Đan Quỳnh, cậu đừng thấy lạ, từ nhỏ đến lớn mình đều ngủ cùng giường với Tiểu Phong, còn mặc chung quần luôn”.
“Mình nhớ hồi mình khoảng 10 tuổi có một cái quần không mặc vừa nữa liền cho Tiểu Phong”.
“Không ngờ Tiểu Phong mặc còn có vẻ chật hơn, nhưng thằng nhóc này cũng rất thông minh, rạch một cái lỗ ở đũng
quần, mặc mấy ngày liền mới bị mình phát hiện”.
“Aizz, lúc đó mình hỏi nó tại sao lại làm vậy, cậu đoán xem Tiểu Phong nói gì?”.
“Nói gì?", Diệp Đan Quỳnh vô cùng tò mò, vô thức hỏi.