Hoắc Viên Mộ kinh sợ nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, mặt cắt không còn giọt máu. Em trai yêu quý của anh ta dám cho người san bằng tòa biệt thự đáng giá tiền tỉ chỉ trong nháy mắt, như thế có quá mức lãng phí hay không?
Phương Chu Tâm sợ sệt bám lấy Hoắc Viên Mộ, liên tục kêu anh ta nhanh chóng bỏ trốn. Còn đứng ngây ra đó, không sớm bị đất đá đè chết thì cũng bị Hoắc Kiến Trương thẳng tay ném xuống suối vàng.
Hai vợ chồng anh ta, kẻ chạy trước, người lẽo đẽo bám theo sau, điên cuồng lao ra ngoài cổng. Gót chân vừa chạy thoát, phía sau cả tòa biệt thự lập tức đổ sập, cuối cùng chỉ còn lại là một đống đổ nát. Hoắc Viên Mộ đờ người nhìn ra phía sau, âm thầm nuốt nước bọt tiếc rẻ. Cứ ngỡ rằng sắp ăn trọn được biệt thự tiền tỉ này, ai ngờ lại bị san bằng chỉ trong vài phút.
Hoắc Kiến Trương nhảy phốc xuống xe, cởi phanh cúc áo sơ mi dính máu, để vòm ngực trần phô ra bên ngoài. Dưới bóng trăng trắng mờ, những đường nét sâu trên khuôn mặt tuấn kiệt của anh càng thêm trở nên ma mị. Khi đối diện với “anh chị” của mình, đôi mắt sắc bén thăm thẳm lại càng trở nên lạnh lẽo, tựa hồ như sắp ăn tươi nuốt sống hai người họ đến nơi.
- Mày… mày muốn gì? Tao là anh trai của mày, cùng chung một dòng máu. Vậy mà mày lại từ bỏ huyết thống chỉ để bênh con đàn bà điếm kia hả?
Hoắc Viện Mộ chỉ tay vào mặt Hoắc Kiến Trương, lừ mắt quát lớn.
Bốp… Bang… Bang…
Không cần suy nghĩ gì nhiều, Hoắc Kiến Trương thản nhiên vung tay đấm mạnh lên mặt và bụng anh trai.
- Vương Túc Kỳ là vợ của tôi. Ai cho phép cái mồm khắm của anh gọi cô ấy là “con đàn bà điếm”?
Tiếng kêu oai oái của Hoắc Viên Mộ vang lên ầm ĩ, máu tươi tanh tưởi nhểu ra nơi khóe miệng. Khoan… hai chiếc răng cửa cũng đã đột ngột đi tong!
Anh ta cúi đầu, nhổ ra nước bọt lẫn máu cùng răng bị gãy, tức đến run rẩy hai tay hai chân, điên tiết xông lên, giơ tay đấm lại Hoắc Kiến Trương. Hoắc Kiến Trương chỉ thản nhiên lùi ra phía sau, nhẹ nhàng né tránh đòn đánh, bàn tay vẫn xỏ túi quần, nhếch môi cười khẩy khinh thường. Hoắc Viên Mộ đánh hụt, lao đầu vào mui xe đỗ phía sau của Hoắc Kiến Trương, đầu gối đập vào đau điếng. Anh ta ôm chân lăn lội trên đất, cảm tưởng như xương đã vỡ nát.
Phương Chu Tâm kinh hãi, nhân cơ hội hai anh em họ mâu thuẫn, len lén lùi ra phía sau, định bụng co chân bỏ chạy. Ai ngờ, Utan đã đứng rình sẵn trong gốc cây, cầm súng nhảy phốc ra bên ngoài, chặn cứng đường đi của cô ta.
Đợi cả hai vợ chồng Hoắc Viên Mộ đều bị bao vây xung quanh, lúc này Hoắc Kiến Trương mới ngồi xổm xuống, tóm lấy tóc anh trai ép ngửa mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh.
- Hoắc Viên Mộ, anh cùng ả đàn bà kia đã ngấm ngầm bỏ thuốc hãm hại con tôi phải không?
Giọng nói của Hoắc Kiến Trương đã trở nên mất bình tĩnh. Anh nghiến răng, đôi mắt vằn lên những tia đỏ quạch mỏng manh, cơ hồ sắp vỡ tung ra. Lực siết trên tóc Hoắc Viên Mộ càng thêm mạnh, hận vì tại sao anh và gã đàn ông khốn khiếp này lại cùng chung một huyết thống.
Hoắc Viên Mộ lắc đầu, mệt mỏi thở hắt:
- Tao chỉ sai Phương Chu Tâm pha sữa bằng nước múc trong bồn cầu. Ai biết nghiệt chủng của mày mệnh yểu, chết tươi trong bụng mẹ như thế!
Bốp… Beng…
- Ôi mẹ kiếp! Đau chết tao rồi!
Hoắc Viên Mộ bị bồi thêm hai cú đấm nữa, mặt mũi sưng vù, đau đến nằm vật trên đất, thoi thóp thở hắt không ra hơi. Nhìn thấy cảnh chồng mình bị đánh tới thảm hại như thế, Phương Chu Tâm sợ xanh mặt. Cô ta quỳ gục trên đất, hai lòng bàn tay xoa vào nhau van xin, khóc lóc thảm thiết nói.
- Anh Trương, nước trong bồn cầu không có chất tẩy, chỉ là nước máy thông thường, đâu có thể gϊếŧ chết thai nhi. Chúng tôi cũng không có gan to phá thai cô ấy, chỉ muốn dằn mặt Túc Kỳ, vì tôi cũng là một người mẹ.
- Hừ! Trong cái nhà này, ngoài cô ra còn có thể là ai ghen ghét Túc Kỳ đến thế? Còn xảo biện, tôi đấm cho vỡ mồm!
Bị dọa sợ, Phương Chu Tâm lại tiếp tục bò tới, ôm chân Hoắc Kiến Trương, lắc đầu thanh minh:
- Túc Kỳ có ăn điểm tâm người làm mang lên. Mẹ anh đã nhờ tôi gọt cho cô ta ít táo, sau đó thế nào thì tôi cũng không biết. Tôi thừa nhận tôi đã làm ra bao tội ác với Túc Kỳ, nhưng tôi đâu dám hại chết đứa bé.
Nhắc đến bà Ngô Thừa, trong lòng Hoắc Kiến Trương đột nhiên không rét mà run. Có trăm lần suy diễn, anh cũng đâu nghĩ tới trường hợp người hại vợ con mình là người mẹ đứt ruột đẻ ra anh. Nhưng mọi chuyện cũng phải nhìn nhận từ hai phía, không thể đổ lỗi cho Phương Chu Tâm mãi được. Hơn nữa, khi đã rơi vào tình huống sợ hãi như thế này, có đánh chết Phương Chu Tâm cũng đâu dám há miệng nói xằng, nói bậy.
Hoắc Kiến Trương rút điện thoại, bấm số máy của bà Ngô Thừa gọi tới. Khoảng gần mười lăm phút sau, thuộc hạ của anh đã chở bà đến nơi. Lúc nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn, đổ nát trước mặt, bà há hốc miệng sửng sốt đến cứng đờ cả người.
- Kiến… Kiến Trương, vì sao lại…?
Nhìn ra sự thất vọng lộ rõ trên mi mắt mờ sương của mẹ, Hoắc Kiến Trương chỉ lặng lẽ cúi đầu:
- Mẹ! Túc Kỳ đã xảy thai. Có phải do táo mẹ mang lên hay không? Sau bao năm rồi, con nghĩ mẹ cũng nên thành thật một lần với con.
Khuôn mặt lấm tấm đồi mồi của bà Ngô Thừa nhất thời co rút lại. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt lấm lét của mẹ, trái tim Hoắc Kiến Trương bỗng chốc co rút. Không lẽ nào, chuyện này là sự thật.
Yên lặng một hồi, bà Ngô Thừa thở dài, quyết định nói ra toàn bộ bí mật giấu kín. Thực chất, nỗi đau này bà đã giấu từ lâu, gần như sắp phát điên.
- Mẹ yêu con! Mẹ chỉ muốn con là của riêng mẹ. Nếu con kết hôn với Phương Chu Tâm, cuộc hôn nhân không có tình yêu này sẽ tốt hơn nhiều so với việc ngày ngày nhìn thấy con ôm ấp Túc Kỳ. Kiến Trương à, con muốn trách, muốn đánh mẹ kiểu gì cũng được. Nhưng suy cho cùng, tất cả cũng chỉ vì mẹ yêu con mà!
Hoắc Kiến Trương lùi ra sau vài bước. Anh khóc không ra nước mắt. Hoắc Kiến Trương đã từng nghe nói tới hiện tượng cha, mẹ ruột yêu con mình thái quá, đến mức không thể kiểm soát hành vi. Nhưng đâu ngờ, Hoắc Kiến Trương và bà Ngô Thừa lại trở thành nạn nhân trong câu chuyện nực cười này.
- Con yêu hai mẹ con Túc Kỳ còn hơn cả chính bản thân con. Mẹ hại chết con của con cũng ngang với việc mẹ đã tự tay bóp nát mối quan hệ của chúng ta. Tại sao mẹ có thể ác độc tới như vậy?