Cả quãng đường trở về biệt thự, Túc Kỳ luôn nằm ngửa trên đùi Hoắc Kiến Trương, được anh xé thịt gà đút vào miệng, lại dùng khăn lau sạch dầu mỡ dính cả trên tay. Chẳng mấy chốc, xe riêng của họ đã dừng lại trước cánh cổng lớn sừng sững. Nhận ra ông chủ đã về, người giúp việc dùng quản gia tức tốc chạy ra, đứng xếp hàng hai bên lối vào, cúi đầu nghiêm chỉnh:
- Mừng thiếu gia, thiếu phu nhân đã trở về!
Túc Kỳ quay sang anh, bối rối nói nhỏ:
- Em với anh có kết hôn với nhau đâu. Mọi người gọi thế em khó xử lắm!
Nhưng Hoắc Kiến Trương không chịu nghe, cúi xuống hôn lên môi cô, cười nhẹ:
- Trước sau gì em cũng đồng ý. Chi bằng để họ tập gọi trước cho quen dần thôi!
Anh bước xuống trước, mở cửa xe cho Túc Kỳ. Trong lúc cô bước ra, Hoắc Kiến Trương còn cẩn thận xòe bàn tay trên thành xe vì sợ Túc Kỳ va đầu lên đó. Mọi hành động của anh đều rất nhẹ nhàng, cưng chiều Túc Kỳ hết mực. Điều này khiến trong lòng cô cũng được an ủi thêm phần nào.
Lần này trở về, Túc Kỳ chắc chắn phải giải quyết triệt để mối ân oán của cô và Huệ Phi, làm rõ những khúc mắc giữa cô và cha mẹ. Còn cả Hoắc Kiến Trương nữa, anh đột ngột bị lôi vào trong vòng xoáy thù hận mưu mô, oán oán ân ân từ đời cha, đời mẹ. Cả Túc Kỳ và anh đều là những con tốt trong cuộc chơi tàn nhẫn này!
Hoắc Kiến Trương nắm chặt tay Túc Kỳ, dẫn cô đi vào trong biệt thự. Ngôi nhà cao lớn sừng sững ngút ngàn xưa kia vốn lạnh lẽo, bây giờ bỗng trở nên thân thuộc kì lạ. Utan từ phía trong nhà, mừng rỡ chạy ra, hai mắt đỏ hoe suýt khóc.
- Ơn trời! Thượng tướng và tiểu thư đã an toàn trở về!
- Utan! Vất vả cho cậu rồi!
Hoắc Kiến Trương vỗ vai Utan, mỉm cười rạng rỡ. Lần đoàn tụ này, mọi người đều vui vẻ, trong lòng lâng lâng ngập tràn những cảm xúc bình yên.
Tuy nhiên, một sự kiện không mong muốn xảy ra đã hoàn toàn đảo lộn mọi thứ. Túc Kỳ chưa kịp đặt chân bước vào trong nhà, bà Ngô Thừa từ đâu đi ra, đôi mắt lạnh lẽo nhìn xoáy sâu vào cô không chút nể nang:
- Dừng lại! Cô chưa là người nhà họ Hoắc, đừng nên tùy tiện thò mặt vào đây!
Nụ cười trên môi Túc Kỳ bỗng trở nên gượng gạo hơn bao giờ hết. Ngay cả bàn tay đang nắm chặt tay Hoắc Kiến Trương cũng truyền tới cảm giác lạnh lẽo. Mẹ anh chưa bao giờ chấp nhận cô, Túc Kỳ đủ thông minh để hiểu điều này.
Hoắc Kiến Trương kéo sát Túc Kỳ lại bên mình, gương mặt tuấn mỹ tỏ rõ vẻ thản nhiên, nhìn mẹ hỏi thẳng:
- Đây là biệt thự riêng của con, chủ sở hữu là con! Mẹ không có quyền đuổi Túc Kỳ ra khỏi cái nhà này!
Giờ đây, ánh mắt bà Ngô Thừa mới chuyển sang con trai. Bà vừa đưa tay muốn chạm lên khuôn mặt giống chồng mình y như đúc kia, lại bị Hoắc Kiến Trương lùi ra sau một bước, cố tình tránh né động chạm thân mật.
- Kiến Trương, mẹ đã hay tin gặp nạn của con. Mẹ gọi cho con cả trăm cuộc nhưng con đều không nghe máy. Con hận mẹ nhiều đến thế sao?
- Con không hận mẹ!
Hoắc Kiến Trương bình tĩnh đáp, hai tay vẫn ôm lấy Túc Kỳ không buông.
Nghe được câu nói này, cơ mặt bà Ngô Thừa từ từ giãn ra, phút chốc thở phào đầy nhẹ nhõm. Bà vẫn luôn lo lắng người con trai út này của mình sẽ hận bà đến ngay cả khi bà chết. Năm xưa, bà trơ mắt nhìn anh bị cha đánh đập tới sống dở chết dở, bỏ ngoài tai lời cầu cứu thảm thiết của con trai, chỉ biết vô dụng ôm lấy Hoắc Viên Mộ mà quay đi làm ngơ. Đâu nghĩ, Hoắc Kiến Trương ôm theo cừu hận tới tận bây giờ. Nhưng dù sao, anh cũng vừa nói không hận bà. Chí ít, Ngô Thừa cũng cảm thấy thả lỏng phần nào.
Nhưng, Hoắc Kiến Trương không để bà kịp mừng rỡ, lạnh lùng nói thêm:
- Con không hận mẹ vì từ trước đến nay, mẹ đâu coi Hoắc Kiến Trương này là con của mẹ!
Dứt lời, anh kéo tay Túc Kỳ, bước qua người mẹ đi thẳng vào bên trong. Bà Ngô Thừa nước mắt chảy ướt đẫm, lén lút lau khô mắt, xoay người bước vào bên trong. Chính vì năm xưa đối xử không công bằng với anh, cho nên bây giờ bà muốn dành những gì tốt đẹp nhất, muốn chọn cho anh người vợ môn đăng hộ đối, thật xứng đáng với Hoắc Kiến Trương. Còn Túc Kỳ kia, bà rất không hài lòng.
Bà Ngô Thừa chưa kịp vào đến nơi liền đã nghe thấy âm thanh đổ vỡ chói tai vang lên trong nhà.
Xoảng! Keng! Bốp… Bốp!
Toàn bộ ấm chén, tách trà trong nhà cùng bình hoa cổ đều bị Hoắc Kiến Trương đập nát. Túc Kỳ chết lặng đứng bên cạnh anh, bàn tay bám chặt gấu áo Hoắc Kiến Trương không buông.
Hoắc Viên Mộ cùng Phương Chu Tâm đang ngồi trên ghế, khuôn mặt tỉnh queo, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn em trai bằng đôi mắt tràn ngập khinh thường.
“Chi bằng tôi và cô hợp tác, đạp đổ con chó già Hoắc Kiến Trương khiến hắn thân tàn dại, để hắn ngày ngày bốc cứt ăn thay cơm!”
Hoắc Kiến Trương nổi điên. Đường đường là biệt thự do anh đứng tên, vì sao đột nhiên lại mọc ra hai con dòi thối tha anh ghét cay ghét đắng kia chứ. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đang đỏ lựng lên vì căm tức kia, Hoắc Viên Mộ càng thêm hả hê:
- Trong di chúc, cha đã ghi rõ như sau: Mọi tài sản cha để lại đều dành hết cho tao. Mảnh đất này mẹ cho mày, nhưng là tiền của cha mua lại. Mày ngang nhiên xây biệt thự trên đất của cha khác gì xây nhờ đất của tao! Bây giờ, tao chính thức tuyên bố tịch thu lại đất. Biệt thự này cũng là của tao nốt!