Một buổi sáng,đầy tươi mới. Ánh nắng bình minh luôn làm cho con người ta lười biếng không muốn thức dậy đón vào một ngày mới.
Cũng gần sắp vào mùa hạ nên các hoa phượng nở rộ khắp các ngỏ đường.Duy An luôn nhớ vào mùa này năm ngoái anh và cô ở Hồng Kông đã vui vẻ bắt đầu quay lại với nhau và cũng chính vào đêm hôm đó.Anh mới không thể nào mà rời xa cô thêm một giây phút nào.
Nếu như Chung Linh không hôn mê lâu như vậy thì hôm nay sau cuộc bầu cử chắc anh sẽ đưa cô sang Hồng Kông để ôn lại kỉ niệm anh và cô.
Duy An trên người đang mặc bộ vest đen rất nghiêm trang đang đứng trước gương.Hôm nay là ngày bầu cử sẽ được diễn ra nhưng tâm trạng anh vẫn vậy không hồi hộp hay lo lắng gì hết mà anh còn vui vẻ và rất thoải mái hơn nhiều.
Duy An bước tới nhìn xuống gương mặt xinh đẹp của vợ mình.Hai tay chống nạnh lên tiếng
–" Chung Linh! Tỉnh lại đi, xem chồng em hôm nay có đẹp trai không ....Em mà không tỉnh là anh lấy vợ khác đó" Duy An hâm doạ.
Duy An vừa nói xong thì lại lắc đầu cười nhẹ,anh ngồi xuống ngắm nhìn cô thật lâu. Kêu anh lấy vợ thêm lần nữa sau, một lần đã đủ làm anh tởn tới già rồi,nói chi là lần thứ hai.
Một mình cô là đã đủ với anh rồi.Trái tim anh không thể nhét thêm ai ngoài cô nữa đâu.
–" Dù hôm nay không có phiếu bầu của em nhưng anh tin,anh sẽ thắng trong cuộc chiến này... Em hãy yên tâm"Duy An hôn lên trán cô rồi đứng dậy.
Anh bước đi hiên ngang ra khỏi phòng bệnh của cô đến buổi lễ sắp được diễn ra.
********
Buổi Lễ Bầu Cử Nghị Trưởng
Tịch Duy An vừa cùng Lã Siêu Văn tới hội trường thì có rất nhiều người bu xu quanh anh
Tất cả mọi người ở đây dù lớn hay trẻ là đàn ông hay phụ nữ khi thấy anh tới đều tiếp đón nồng nhiệt. Đa phần hơn số người ở đây đều đã bỏ một phiếu cho anh.
—" Bộ Trưởng Tịch,tôi nghe nói vợ cậu Tổng Giám Đốc Dịch Chung Linh sức khỏe hình như vẫn còn chưa ổn định phải không? Tôi định ít bữa sẽ tới thăm cô ấy" Đối diện với anh người đàn ông trung niên mập mạp nhìn anh khẽ hỏi.
Duy An nghe xong liền cười nhẹ khiêm tốn.
—" Cảm ơn Trịnh Tiên Sinh đã quan tâm. Cô ấy sắp bình phục rồi.Ông sẽ sớm gặp cô ấy thôi" Duy An đang có một lòng tin cô sẽ tỉnh lại trong đây mai.
Mỗi lần mà nhắc tới cô thì trên gương mặt anh luôn nở một nụ cười hạnh phúc khiến ai nhìn vào cũng đều thấy được điều đó.
Trịnh Tiên Sinh nghe xong cười nhẹ liền đổi chủ đề không hỏi tới chuyện riêng của anh nữa.
—" Đông Quân....Con mau tới đây" Trịnh Tiên Sinh xoay người kêu con trai mình lại.
Cậu thanh niên đó rất nhanh liền đi tới.
—" Bộ Trưởng Tịch đây là con trai tôi,tên Trịnh Đông Quân .Sắp tới sẽ nối nghiệp của tôi" Ông ta liền giới thiệu với Duy An "Đông Quân đây là Bộ Trưởng Tịch con phải theo học hỏi ngài ấy có hiểu không"
Đông Quân mỉm cười gật đầu với cha mình rồi xoay người nhìn Duy An và đưa tay ra muốn bắt lấy tay anh
—"Chào Bộ Trưởng Tịch rất mong được theo ngài học hỏi"
Bờ môi Duy An cong lên anh cũng đưa tay ra bắt lấy tay cậu ta
–" Tôi có là gì đâu, Trịnh Tiên Sinh đừng khen tôi như thế"
Trịnh Tiên Sinh nghe vậy liền cười lớn tiếp lời anh
–" Cậu lại khiêm tốn.Hôm nay tôi chắc chắn chức Nghị Trưởng sẽ thuộc về cậu.Người tài giỏi như cậu tôi không nên bỏ qua.Bây giờ tôi phải lấy lòng cậu để sau này cậu còn chiếu cố con trai tôi nữa" Ông ta tiến tới vỗ vai Duy An.
Duy An chỉ cười trừ, trong bụng anh liền ngẫm nghĩ. Biết ngay ông ta lại muốn nịnh nọt anh nữa rồi.
" Ha... Ha... Ha.. " Từ xa có một tiếng cười vang thật lớn khiến mọi người đều xoay lại nhìn người đó.
Người đó không ai khác chính là Bộ Trưởng Ngoại Giao Lưu Từ Khải đối thủ cạnh tranh với Duy An trong cuộc chiến này.
Ông ta tự tin bước tới trước mặt Duy An. Nụ cười đắc ý hiện lên rõ khuôn mặt ông ta.
–" Bộ Trưởng Tịch, tôi tưởng hôm nay anh sẽ ở lại bên cạnh vợ mình mà không tới chứ"
Duy An nghe xong cười nhạt :
–" Tôi không đến thì ai sẽ đấu lại với loại người như ông"
Bộ Trưởng Lưu vẻ mặt chợt đông cứng nhưng cố cười ngượng trước mặt mọi người
–"Anh tới thì tốt chứ sau.Sẽ chứng minh tôi có thể thắng anh quan minh chính đại trong cuộc chiến này" Lời nói ông ta đầy đắc thắng.
Duy An mỉm cười im lặng không trả lời,anh định quay người đi thì có một cô gái đang tiến gần lại
Cô gái đó đi phớt qua anh bước tới nắm tay con trai của Trịnh Tiên Sinh.
–" Đông Quân thì ra anh ở đây.... " Cô gái nhìn anh ta cười tươi nói.
Đông Quân nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng rồi xoay lại nhìn tất cả mọi người liền giới thiệu
–" Cha,Bộ Trưởng Tịch, Bộ Trưởng Lưu đây là bạn gái con tên Lâm Thiến"
Mọi người không ai thấy bất ngờ hay ngạc nhiên ngoài Tịch Duy An.Ánh mắt anh nhìn cô ta đầy ngạc nhiên không tin vào mắt mình.
Khi Đông Quân đang tiến lại gần anh định giới thiệu Lâm Thiến cho anh thì ngay lập tức cô ta lại cắt ngang lời anh ta bước tới trước mặt Duy An đưa tay ra.
–" Đã lâu không gặp anh. Anh khỏe không"
–" Hai người quen nhau sao" Đông Quân đa nghi bước tới hỏi.
Lúc này Duy An mới ngộ ra hai người này đang yêu nhau.Anh lại không ngờ cô ta lại có thể với được một công tử bột này đúng là trái đất này thật tròn.
–" Không....Tôi không quen biết bạn gái cậu. " Duy An lạnh lùng lên tiếng.
Anh không muốn có một mối liên hệ với cô ta một chút nào.Nhớ lần trước vì cô ta mà đã làm cho vợ anh hiểu lầm anh xém một chút là động thai rồi. Anh không thể tái phạm dù cô không có ở đây .
Trong lòng Lâm Thiến nghe xong liền thầm tức điên lên vì thái độ lạnh nhạt của anh
–" Vợ anh khỏe chứ.Tôi nghe nói cô ấy vẫn chưa tỉnh lại thì phải"Cô ta cố ý nói bóng nói gió.
Tịch Duy An nhíu mày nhìn cô ta.
–" Thì sao.Có liên quan gì tới cô không? Tốt nhất cô tránh xa tôi ra một chút, không lại gây hiểu lầm cho bạn trai của cô thì không hay cho lắm" Duy An giọng điệu khách khí " Với lại tôi không muốn vợ tôi buồn"
–" Anh thật nực cười. Vợ anh còn chưa biết khi nào tỉnh lại nữa mà" Lâm Thiến liền chế giễu.
Đôi tay Duy An liền siếc chặt lại,mùi sát khí liền toả lên khuôn mặt anh.
Anh định tiến tới cho cô ta một bài học gì dám xấu sau lưng vợ của anh.Nhưng anh lại nhìn hoàn cảnh xung quanh nơi đây không thích hợp cho anh nổi nóng.
Anh liền thả lỏng người ra.Anh không nói câu nào.Rất lâu sau, anh xoay người đi một nơi khác .
Đợi Tịch Duy An đi khỏi thì Đông Quân liền đi nhanh bước tới trước mặt Lâm Thiến hỏi.
–" Em có quan hệ gì với Bộ Trưởng vậy"
–" Không có gì. Anh đừng bận tâm" Giọng điệu Lâm Thiến liền khó chịu.
Cô ta đang thầm chửi rủa Duy An trong lòng. Trước mặt nhiều người mà anh lại nói không quen biết cô có khác gì anh không xem cô ta ra gì.
Vào một tháng trước khi cô đang quen với Đông Quân thì nghe ngóng được vợ anh Dịch Chung Linh vì sinh khó mà đã hôn mê sâu tới bây giờ chưa tỉnh. Cô ta liền lập kế hoạch tiếp cận trả thù anh .
Nhưng không ngờ vừa mới gặp lại anh,cô mới biết cô còn dành tình cảm cho anh quá nhiều.
Nếu có một điều ước cô rất muốn vợ anh không có cơ hội tỉnh lại. Anh đã làm cho trái tim cô ta đập loạn nhịp lên lại vì anh.
Một nụ cười nham hiểm liền hiện trên gương mặt của Bộ Trưởng Lưu khi luôn hướng về Duy An đã đi khỏi
Nhưng Tịch Duy An trong lòng có vẻ buồn buồn. Anh ước gì hôm nay cô cũng có mặt ở đây thì hay biết mấy,có thể sẽ chia sẻ niềm vui với anh. Không nhắc thì thôi nhắc rồi anh lại nhớ cô dai diết.
Anh mong thời gian trôi qua mau lên để kết thúc cuộc bầu cử này càng nhanh càng tốt để anh có thể về với cô được sớm hơn
Buổi lễ được bắt đầu.
Tịch Duy An cùng với Lã Siêu Văn ngồi phía bên trái còn Lưu Từ Khải đối thủ lớn nhất của anh thì lại cùng với người vợ của mình ngồi ở phía bên phải.Chính giữa lại là nơi sân khấu sẽ diễn cuộc bỏ phiếu đầy cam go và căng thẳng
Đường Phượng Ngô cũng tới đây ngồi phía sau Tịch Duy An. Anh đến đây không phải để tham gia bầu cử mà anh tới đây đại diện cho Đường Gia đến bỏ phiếu.
Gương mặt Duy An trở nên nghiêm nghị. Hai tay anh siếc chặt luôn nhìn Bộ Trưởng Lưu Từ Khải từ nãy giờ.Không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì mà khiến anh có thể tức giận như thế.
Lã Siêu Văn thấy vậy liền vỗ nhẹ tay anh.
–" Bộ Trưởng. Anh yên tâm, mọi việc đã chuẩn bị xong.Dù ông ta có đắc cử hay không cũng sẽ trả giá thật đắc"Anh ta nói với một ngữ khí lạnh lùng.
Duy An trầm tư suy nghĩ.
–" Để xem"
Lưu Từ Khải bên này lại không biết một luồn sát khí máu lạnh sẽ ập tới ông ta. Ông cứ ung dung đắc ý và ngồi tưởng tượng khi ông được ngồi lên chức Nghị Trưởng thì việc đầu tiên ông sẽ bỏ người đàn bà xấu xí đang ngồi bên cạnh mình và sẽ lập đổ nhà vợ vì trước đây luôn khinh thường ông.Ông sẽ lấy một cô vợ mới với khuôn mặt và thân hình tuyệt đẹp.
Nhìn tới Tịch Duy An ông ta lại càng thêm tức giận.Dù vợ anh vẫn còn đang hôn mê nhưng anh ta cũng đã nếm qua được sự xinh đẹp của cô ấy.Ông ta vẫn còn canh cánh chuyện trong lòng không có được cô.
Chuyện xảy ra với Chung Linh,ông cũng cảm thấy rất có lỗi.Ông không ngờ con đàn bà đó điên hơn ông tưởng.Ông chỉ muốn giúp bà ta vượt ngục để cảnh cáo Tịch Duy An một chút,nào ngờ bà ta lại đi ra tay độc ác với người phụ nữ mà ông thầm thương bấy lâu nay.
Ông thật thấy có lỗi với cô rất nhiều
Những suy nghĩ xấu xa của ông ta liền tan biến khi người chủ trì đã xuất hiện và đang bước lên khán đài.
–" Cảm ơn mọi người đã đến đúng giờ để tham gia buổi lễ bầu cử ngày hôm nay.Tôi Diệp Tiêu Minh sẽ là người chủ trì cho cuộc bỏ phiếu ngày hôm nay."
Khi anh ta vừa nói dứt lời thì ở dưới tất cả mọi người đều vỗ tay thật lớn hoan hô.
Khi tiếng gõ cốc cốc của cô gái đang đứng cạnh Diệp Tiêu Minh vang lên thì cuộc bỏ phiếu cũng được chính thức bắt đầu
Tất cả mọi người đều cầm trên tay một cái tên mà mình muốn bổ nhiệm. Ngoài Tịch Duy An và Lưu Từ Khải thì cũng có năm người khác tham gia vào cuộc chiến này. Dù không phải là Bộ Trưởng như hai người nhưng họ cũng rất có tiếng trong giới chính trị.
Sau hơn một tiếng đồng hồ thì cuộc bỏ phiếu đã kết thúc.
Diệp Tiêu Minh bắt đầu kiểm và điếm số phiếu .
Lưu Từ Khải thì luôn có vẻ mặt nghênh ngang liếc nhìn Duy An.Ông ta không ngần ngại lấy ra một điếu xì gà rồi rít một hơi thật sảng khoái rồi nhả khói ra.
Ông ta ngồi đó tự tin học thuộc lời diễn văn để lát nữa còn có thể đứng trước mặt mọi người đọc lớn.
Diệp Tiêu Minh gõ trên bàn ba cái rồi cất tiếng nói.
–" Cho cuộc diện được công bằng. Tôi xin mời ngài Viện Kiểm Sát Lục Chấn Kỳ lên kiểm tra và thông báo các số phiếu"
Diệp Tiêu Minh vừa nói xong thì ngay lúc này ở trước cửa kháng phòng liền xuất hiện một người đàn ông cao lớn,gương mặt nghiêm nghị ánh mắt sắc bén đang từ từ tiến vào bên trong.
Mọi người cũng cùng quay lại nhìn người đàn ông đó.
Mọi người nhìn ông ta hiếu kỳ vì không một ai biết về ông ta.Thậm chí người này còn chưa từng xuất hiện tại Bắc Kinh nữa
Mọi người thì ai cũng ngạc nhiên bất ngờ nhưng chỉ có Tịch Duy An vẫn giữ trạng thái lạnh lùng không mấy quan tâm, anh còn không thèm quay lại nhìn người đó nữa là đằng khác.
Khi người đàn ông bước ngang qua người Duy An thì khoé môi anh lập tức cong lên cười.
Vừa bước lên tới Lục Chấn Kỳ liền quay người xuống nhìn mọi người nói.
–" Xin chào tất cả mọi người. Tôi Viện Kiểm Sát Lục Chấn Kỳ vừa mới được điều tới đây làm việc"
Lại tiếng vỗ tay của mọi người lập tức vang lớn trong kháng phòng.
Đôi mắt Bộ Trưởng Lưu Từ Khải nghi hoặc nhìn Viện Kiểm Sát.Ông ta đang nghĩ không biết người này có biết ông ta đã gian lận trong phiếu bầu không nữa.
Các phóng viên cùng lúc đó cũng theo dõi xát xao trong khi Lục Chấn Kỳ kiếm phiếu bầu.
Lại hơn nữa tiếng đồng hồ trôi qua.
Lục Chấn Kỳ trên tay cầm một tờ giấy và những số phiếu đi tới trước mặt lớn tiếng nói.
–" Sau khi tôi đã kiểm tra số phiếu thì hiện tại số phiếu từng người, tôi sẽ đọc từ thấp cho đến cao như sao:
"Ngô Thiên Duệ": 110 phiếu.
" Bạch Thiệu Vĩ": 200 phiếu
"Thịnh Thiên Luân": 210 phiếu
"Lương Tín Phong": 250 phiếu
"Ôn Khải Lâm": 260 phiếu.
"Cao Dương": 300 phiếu.
Và hai người với số phiếu cao nhất là : Lưu Từ Khải và Tịch Duy An với số phiếu bằng nhau là 1356 phiếu."
Mọi người nghe xong ai ai cũng đầy vẻ kinh ngạc
Tiếng " ồ" và tiếng vỗ tay vang rất lớn.Mọi người với ánh mắt không thể nào ngờ nhìn về hai người.
Duy An thì bình thản không biểu hiện gì nhưng còn Lưu Từ Khải thì vẻ mặt liền khó chịu. Ông ta lập tức đứng dậy phản đối.
–" Không thể nào bằng nhau được. Tôi muốn kiểm tra phiếu bầu lại"
Ông ta vừa nói xong thì nhiều ánh mắt đều đổ dồn vào ông ta. Nhìn ông ta có khác nào là không công nhận cuộc bỏ phiếu lần này.
Lục Chấn Kỳ ở trên nhìn ông ta với ánh mắt khinh thường.Ông lập tức nhếch mép cười khẩy nói
–" Tôi có nói kết thúc bầu cử chưa mà ông la lên như thế" Lục Chấn Kỳ lập tức đưa lên một sấp phiếu " Trên tay tôi còn mười phiếu chưa công bố.
Nghe xong Lưu Từ Khải gương mặt bị quê,liền cười ngượng ngồi xuống không dám nói nữa lời
Vào ngay lúc cuộc bầu cử đang trong giai đoạn căng thẳng thì trong bệnh viện đang xảy ra một chuyện lớn.
Dịch Chung Linh đang nằm trên giường bệnh,tay chân bắt đầu cử động nhẹ. Nhưng đôi mắt vẫn đang nhắm chặt lại không muốn mở ra.
Vì Chung Linh đang đi vào một giấc mơ thật đẹp,cô không muốn những gì cô nhìn thấy lại biến mất.
Một giọng nói dịu dàng êm ái đang thúc đẩy cô làm cho cô muốn đắm chìm theo tiếng nói đó.
Trong mơ cô thấy mình còn rất nhỏ. Cô đang chơi với ai đó ngay trên bờ sông. Sau đó cô còn lại thấy một đường hầm rất dài.
Cô lại nghe có người gọi tên cô rất là nhỏ nhẹ.
Chung Linh lập tức đi vào con đường hầm đó.Càng đi, càng lúc cô không biết mình đã đi được bao lâu. Bước chân cô mệt mỏi liền dựa vào tảng đá để nghỉ một lát.
Trong lúc đó lại có một tia sáng nào đó làm thúc đẩy cô phải đi tiếp. Chung Linh lập tức đứng lên đi về phía tia sáng ấy. Trong lòng cô hơi lo sợ, bước chân run rẩy, nhưng nội tâm cô không ngừng thôi thúc cô phải đi tiếp.
Sau khi đi hết một đoạn thì ánh sáng đó đột nhiên biến mất thay vào đó cô liền thấy một người phụ nữ dáng người già nua đang ngồi ở một táng cây rất lớn.
Một sương mù dày đặc đang che đi tầm nhìn của cô nhưng khi ánh mây đó đi thì gương mặt của người phụ nữ đó liền hiện lên.
Chung Linh bất chợt giật mình kinh hãi.Người phụ nữ quen thuộc với cô.
–" Mẹ.... Mẹ phải không. Có phải mẹ của con không" Chung Linh từ từ nhích đôi chân mình lại nhìn bà.
Người phụ nữ ánh mắt đượm buồn ngước lên nhìn cô. Đôi mắt xinh đẹp của Chung Linh liền bật khóc chạy nhào vào lòng mẹ mình.
–" Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ có khỏe không,tại sao mẹ lại ở chỗ này"
La Như Mi ôm Chung Linh cũng bật khóc.Bà rất nhớ đứa con gái bé bỏng này rất nhiều.
–" Mẹ chỉ đi ngang và muốn kêu con quay trở về cuộc sống của mình thôi con gái"Bà vuốt tóc cô khuyên nhủ.
Chung Linh khóc lớn không chịu buông mẹ mình ra.Khi cô ở trước mặt mẹ mình cô đã trở thành một đứa trẻ, lớp cứng cỏi thường ngày đã biến mất.
–"Mẹ đừng bỏ con lại một mình. Con sợ lắm"
–" Ngốc... " Bà kéo cô ra "Con bây giờ đã làm vợ và đã làm mẹ.Con không thể theo mẹ được,con hãy mau trở về,Duy An đang rất cần con"
Lần này Chung Linh đã biết mình đã trở lại thành người lớn.Cô đang khoát lên mình chiếc váy màu trắng tinh khôi .