Chu Nam trán đổ đầy mồ hôi, vội vàng đáp: "Là em không nhìn rõ, nghĩ đương nhiên là thế, Úy Ương, ta xin lỗi."
Trên miệng đang xin lỗi, trong lòng nhưng là uất hận, âm thầm liếc xéo cái thứ sao sát tinh một cái.
Trên mặt Lôi Vũ lộ ra tươi cười, "Ta biết Úy Ương không phải loại người kia.
Được rồi, Úy Ương, con nói nghe xem, hôm nay đến trường làm gì?"
"Con đang muốn đi tìm người hỏi: Phải làm sao mới có thể đi học trở lại? Liên quan đến việc thôi học, lúc trước con không hề hay biết."
Úy Ương cung kính hỏi.
Chu Nam lại tức đến trán nổi lên đầy gân xanh: Xong rồi, người này lại muốn tới trường gây tai họa rồi.
Úy Lan càng phát hỏa, ủy khuất nói: "Úy Ương, trước kia nói không học nữa là em, hiện tại lại vu khống cha ta giấu em việc thôi học, em có rắp tâm gì?"
Cô ta đây là muốn hủy hoại thanh danh của cha sao?
Con nha đầu thối này, thật là tai tinh nhà bọn họ.
"Ta lúc nào nói ta không muốn đi học nữa?" Úy Ương hỏi ngược lại, ánh mắt sắc bén, "Muốn hay không mời đại bá phụ đến đây đối chất một chút?"
"..."
Úy Lan tức khắc chột dạ.
Lôi Vũ lại là vui mừng: "Con yên tâm, tài liệu Úy tiên sinh đưa ta vẫn chưa nộp, nếu con muốn tiếp tục học, thế thì chỉ cần đem đơn xin kia xé đi, con liền có thể tiếp tục đi học rồi, căn bản không cần thủ tục gì.."
"Thật?"
Úy Ương quá đỗi mừng dỡ.
Nguyên tưởng rằng cô phải trở về Úy gia chịu một phen lộ khí của đại bá với đại bá mẫu, mới có khả năng lấy được hộ khẩu lần nữa đăng ký quay trở lại học, theo cô biết, quay trở lại trường cần có gia trưởng ký tên, mà ở Úy gia, Úy Văn là người lớn nhất, thầy Lôi lần này là giúp cô một việc lớn rồi.
"Đương nhiên là thật."
"Thầy Lôi, thật sự vô cùng cảm ơn.."
Úy Ương vội vàng khom lưng.
"Cảm ơn thì không cần, chính là sau này nghiêm túc học hành, lên lớp tử tế, thầy tin tưởng hạt giống là con.."
"Vâng.
Sau này, con nhất định học hành đàng hoàng, trở thành một học sinh ưu tú không để Người thất vọng."
"Thế thì tốt, thế thì tốt.
Đi lên lớp đi, ta đi đem cái đơn thôi học kia xé đi.."
Trên mặt thầy Lôi tất cả đều là nụ cười hiền từ yêu thương.
"Um"
Mũi Úy Ương cay cay, tư vị được người khác giữ gìn bảo vệ thật tốt, gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười, tự tin sáng ngời xưa nay chưa từng có.
Chỉ là lúc quay đầu lại, phát hiện đôi huynh muội kia đã lặng lẽ rời đi, thật tiếc nuối, còn chưa hỏi tên họ bọn họ đâu!
*
Một bên khác.
Anh trai đang cõng em gái hướng tới cửa trường học.
Anh trai thấp giọng hỏi: "Vui vẻ rồi?"
Em gái gật đầu, tươi cười ngọt ngào, chỉ là sắc mặt thực tái nhợt: "Vui vẻ.
Ta thích mẹ.
Rất thích rất thích."
"Mẹ sẽ càng ngày càng xuất sắc."
"Vậy mẹ lúc nào có thể cùng cha yêu nhau?"
"Không biết.
Tất cả chỉ mới là bắt đầu, sự tình sẽ hướng theo phương hướng nào phát triển, đó không phải việc ta có thể can thiệp."
"Nga, khụ khụ khụ.."
Em gái khẽ ho vài cái, đem mặt dựa vào vai anh trai.
Anh trai hoãn chậm lại bước chân.
"Tiểu Tư."
Em gái đột nhiên lại gọi.
"Ừm."
"Anh có thể hay không tới tòa trường học này, bảo vệ mẹ của em.
Em muốn thường xuyên nhìn thấy mẹ, trước lúc em chết."
Biểu tình của anh trai nghẹn ngào một chút, hồi lâu mới nói: "Được.
Anh nghĩ biện pháp."
"Tiểu Tư, em hy vọng cha mẹ sớm ngày yêu nhau, sớm chút đem em sinh ra, em muốn bình thường lớn lên, sau đó gả cho anh."
Theo sát em gái lại nói ra một cái mong chờ khác.
Trên mặt anh trai thoáng hiện ôn nhu khẽ cười: "Không gấp, ta sẽ chờ em.".