Cùng với một trận tiếng bước chân, cô giáo Chu gấp gáp chạy tới trước đem người nâng dậy.
Thầy giáo Lôi nhìn thấy trên tay Úy Lan đều là tơ máu, trầy da không ít, bất giác đôi mắt nghiêm khắc gay gắt.
Hắn đối với Úy Ương kỳ vọng vẫn luôn khá cao, sau nhận được tư liệu xin nghỉ học, từng tới cửa xin gặp, muốn làm rõ tại sao Úy Ương từ bỏ học hành, tự nhiên không gặp mặt được.
Vừa mới nghe thấy Úy Ương tới trường, vội vội vàng vàng qua, kết quả nhìn thấy Úy Lan ngã trên mặt đất.
Một màn này làm hắn thật khó hiểu, không khỏi lạnh giọng chất vấn một câu: "Úy Ương, em đẩy?"
"Này còn phải hỏi sao? Trừ nó ra, còn có thể có ai? Ta liền nói, đứa trẻ này tư tưởng có vấn đề, nhìn xem, đem Úy Lan bị thương thành như này, vừa trầy da vừa chảy máu, đây là cố ý gây hại điển hình.
Thầy Lôi, còn không mau gọi bảo vệ.."
Cô giáo Chu vừa mở miệng liền là ác ngữ chửi bới.
Úy Ương nghe mà nhíu mày.
Trên đời này, có một số người thầy, giáo dục tốt mọi người; Có một số người thầy, giáo dục phá hủy người.
Mà trong tất cả các người thầy cô, cô ghét nhất là cô giáo Chu, kính yêu nhất chính là thầy giáo Lôi Vũ.
Người trước ích kỷ, người sau ngay thẳng vô tư, luôn lấy giáo dục là trách nhiệm bản thân, chưa bao giờ lấy thành tích nhìn người, hơn nữa, vợ thầy Lôi là đệ nhất cao y được cấp phép, với Úy Ương đặc biệt vừa ý, từng nói qua: Cô là hạt giống tốt của y học.
"Thầy Lôi, em không đẩy chị ta."
Úy Ương nhìn thấy cô giáo này, trong lòng cảm khái ngàn vạn lần.
Kiếp trước, sau khi thầy giáo biết cô thôi học làm "Vợ lẽ", đối với cô vô cùng thất vọng, từ biệt cũng không gặp.
Mười bốn năm sau khi cô trở thành một vị danh y trở về, thầy cũng đã bệnh qua đời, hiện giờ được gặp lại ân sư hiền hậu, thật sự vui mừng khôn xiết a..
"Em ấy đây là đang xảo biện."
Cô giáo Chu lạnh giọng bác bỏ.
Nếu là trước kia, Úy Ương sớm đã sợ không dám nói lại, nhưng cô của hiện tại, sẽ không để tùy ý người khác tùy tiện đạp lên tôn nghiêm của bản thân.
Cô cười nhẹ, nhìn thẳng nói: "Cô giáo Chu, Người nói em xảo biện? Là tận mắt nhìn thấy em đẩy?"
"Đúng.
Ta tận mắt nhìn thấy."
Hừ, làm thầy kẻ khác, lại trợn mắt nói dối, thật là có lỗi với cái danh xưng "người thầy" rồi.
Úy Lan thì lại trong lòng cười lạnh: Nội quy của trường, giữa đồng học với nhau giúp đỡ hữu ái, lần đầu đả thương người ghi tội cảnh cáo, lần thứ hai, trực tiếp đuổi học-------Hôm nay có cô giáo Chu làm chứng, Úy Ương muốn quay lại trường học, hết cách rồi: Lúc trước cô làm thương người khác, tuy là vết thương nhỏ, nhưng đã ghi tội cảnh cáo.
"Thầy Lôi, em có người có thể làm chứng."
Úy Ương bình tĩnh nói.
"Nhân chứng? Ở đâu?"
Lôi Vũ nhìn trái nhìn phải.
"Ở đây."
Rừng trúc hương bên cạnh, có cái bồn hoa, trong bồn hoa trồng đầy hoa hồng nguyệt quý, khí chất, rõ ràng, đây là âm thanh lanh lảnh hắn đáp lời.
"Em là thuộc ban nào? Sao chưa từng gặp qua?"
Lôi Vũ đánh giá trên dưới, xác đinh học sinh này hắn không quen biết.
Thiếu niên kia híp mắt cười, tươi cười thuần khiết: "Thầy Lôi trước đừng quản em là ai, dù sao vừa em nhìn thấy, là nữ nhân này tự mình ngã xuống đất.
Thầy Chu, Người cách xa như thế, bởi vì vấn đề thị giác, khẳng định nhìn không rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì đi..
Câu kia từng câu từng chữ có phải hay không có điểm quá khẳng định rồi.
Lấy việc công báo thù riêng cũng không phải là tác phong của một người thầy."
Thái độ của thiếu niên này thực ôn nhu lương thiện, chính là lời nói vô cùng bén nhọn.
Úy Lan tức khắc kinh ngạc: Đáng giận, như thế nào chạy ra một vị khách không mời mà tới?
Úy Ương cười nhạt, trong lòng vui sướng cực kỳ: Nha đầu thối, nhìn thấy chưa, vở kịch hay của ngươi thủng rồi..
.