Mà nhìn hắn, toàn thân võ trang, có thể thấy được, hắn cũng không muốn để người biết hắn tham gia chuyện này, đến Mộ Nhung Trưng cũng toàn thân võ trang, trên đầu đội mũ lưỡi trai, khẩu trang đen trong tay hắn - Đủ thấy, hai bọn họ tuyệt đối là có chuẩn bị mà tới.
Chuẩn bị này, khẳng định là Tư Tiểu Bắc làm.
Từ miêu tả của Tư Tiểu Bắc có thể thấy, Mộ Nhung Trưng là bị hắn đưa tới thành phố Ôn.
Cũng chính là nói, Mộ Nhung Trưng thật ra không biết tất cả chuyện phát sinh ở bên này thế nào, nếu không, hắn cũng sẽ cái gì cũng không giải thích, chỉ mắt lạnh như vậy chờ Tư Tiểu Bắc tới kể lại.
Nhưng, Tư Tiểu Bắc, tên nhóc này bất quá là một học sinh trung học mười bốn tuổi, tâm tư của hắn, như thế nào thâm trầm kín đáo như thế? Âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, hắn rốt cuộc vì cái gì nha?
Ồ, không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ những cái này.
Cô xoay người, đỡ mẹ đứng lên - ngàn phòng vạn tính, vẫn là tính sai rồi, người cô sắp xếp cư nhiên không thể bảo vệ mẹ tốt được, vẫn may, mẹ chỉ là bị kinh sợ, nếu không thì quá đáng sợ rồi.
"Ta không sao, Úy Ương, ta không sao.."
Âm thanh nói của Trình Ân, nhưng là cả người lại run bần bật - Lần này, bà đúng là bị dọa sợ rồi.
"Các người tra hỏi hắn chưa? Tên này vì sao muốn làm thế?"
Úy Ương oán hận mà liếc nhìn tên nằm trên đất, đi lên hung tợn đá một cái, quá đáng giận, cư nhiên dám hạ độc thủ với mẹ cô.
"Còn chưa đâu.. Thời gian quá gấp, chưa kịp.."
Mộ Nhung Trưng thấp giọng trả lời, quay đầu nhìn Tư Tiểu Bắc, mệnh lệnh: "Đi, xé băng dính miệng hắn, bảo hắn thành thật khai.."
Hắn muốn biết, tên này liên hợp với Úy Hổ, rốt cuộc muốn làm cái mẹ gì?
Tư Tiểu Bắc thật ra có chút bất đắc dĩ, quay đầu liếc Mộ Nhung Trưng một cái.
Tiểu Thái Sơn nhà hắn thật đúng là biết sai cử người, dám dễ dàng đem hắn thành thuộc hạ của hắn?
Nhưng ai bảo hắn là cha ruột của Bé Ngoan chứ, vậy hắn đành cúi đầu, nghe theo?
Không hé răng, Tư Tiểu Bắc đi tới phía trước, không lập tức xé đi băng dính của kẻ kia, chỉ là xách hắn lên, để hắn ngồi hẳn hoi, âm thanh rất trong trẻo, mơ hồ lộ ra chút tính trẻ con, nhưng lời nói cực kỳ trầm ổn thận trọng:
"Anh nghe rõ cho tôi, đồng bọn của anh toàn bộ đã bị sa lưới rồi, nếu anh thức thời một chút, có thể chúng tôi giữ lại một mạng nhỏ cho anh; Nếu anh dám giở trò, chúng tôi sẽ khiến anh chết không một tiếng động. Người sống một đời, có đời này không có kiếp sau, khuyên anh những câu hỏi tiếp theo của chúng tôi, anh nghĩ cho kỹ rồi trả lời."
Người kia gật gật đầu.
Tư Tiểu Bắc lúc này mới xé băng dính trên miệng hắn xuống.
Người kia thở hổn hển một hơi.
Úy Ương liếc nhìn Tư Tiểu Bắc.
Mộ Nhung Trưng cũng liếc một cái thật sâu.
Hai người trao đổi ánh mắt: Nhất trí cảm thấy thiếu niên này ngữ khí lúc nói, một chút cũng không giống trẻ con - Đúng, trên người Tư Tiểu Bắc phần cỗ khí thần bí kia thật là càng ngày càng nặng.
Hắn đang dò hỏi, "Tên, tuổi, làm gì, nếu có một chuyện nào không khớp với điều tra của chúng tôi, khuôn mặt này của anh, phỏng chừng sẽ quá sức.. Nếu chọc chúng tôi, trực tiếp đem hậu quả tới không nói chơi, tôi muốn hôm nay anh làm nhiệm vụ nhỏ này, Nguyên Siêu Nguyên Đại hội trưởng của các anh phỏng chừng cũng không muốn nhìn thấy anh nữa đi.."
Nói chuyện chuyên nghiệp thế.
Tư Tiểu Bắc một câu nói liền hù dọa hắn ta - Hắn nhắc tới Nguyên Siêu.
Hắn cư nhiên biết người này là Nguyên Siêu phái tới.
Trong lòng Úy Ương vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, lại hướng đứa trẻ này liếc nhìn lần nữa.
Lại nói tên bắt cóc kia, hắn không xin khoan dung, mà đầu tiên nghiêng tai lắng nghe một chút, mới trả lời: "Tôi tên Hà Côn, có một con gái, tên là Hà Hoan, 16 tuổi, hôm nay người bị tôi bắt cóc, tên Trình Ân, bà ấy có một con gái tên Úy Ương, Hà Hoan với Úy Ương là bạn học, chuyện này, tôi gần đây mới biết, thật có chút ngoài ý muốn a.. Ngoài ra, năm nay tôi bốn mươi lăm tuổi, những năm nay là thuộc hạ của Nguyên Siêu hội trưởng hội Thiên Nhật Thụy Đô."
Cái gì, người này cư nhiên là cha của Hà Hoan?
Úy Ương bất giác nhìn thẳng mắt.
Hà Hoan ra mặt hãm hại cô, Hà Côn không những bắt cóc mẹ cô, còn ý đồ cường bạo, mẹ con cô với Hà gia bọn họ đắc tội sao? Cư nhiên lại chịu nhà họ Hà khinh dễ?
Kỳ quái nhất là, tên Hà Côn này lúc nói tới đây cư nhiên còn cười cười, hình như là nghĩ tới cái gì vậy, có chút đắc ý, nhưng là hắn rốt cuộc đang đắc ý cái gì thế?
Úy Ương ngưng thần suy tư, nghĩ không ra một cái nguyên cớ.
Tư Tiểu Bắc cũng híp mắt.
Mộ Nhung Trưng tự nhiên cũng cảm thấy được rồi, theo bản năng liếc một mắt về phía Trình Ân, phát hiện thần sắc của mẹ vợ dường như càng ngày thêm trắng, ánh mắt có chút kỳ quái:
Sẽ không trùng hợp thế chứ, tên Hà Côn này với mẹ vợ lẽ nào còn là quen biết cũ?
Những lời này, là kẻ này cố ý nói cho mẹ vợ nghe, cho nên vừa nãy hắn nghiêng tai nghe.
"Tiếp tục, hôm nay anh đã làm cái gì?"
Tư Tiểu Bắc tiếp tục hỏi.
Hà Côn nói theo sự thật, "Nhiệm vụ thứ nhất, mưu sát thầy Nghiêm Lực bộ vụ cao đẳng giáo dục đệ nhất cao; Nhiệm vụ thứ hai, giá họa; Nhiệm vụ thứ ba, bắt cóc Trình Ân; Nhiệm vụ thứ tư, phối hợp với Úy Hổ Úy đội trưởng ngụy tạo Úy Ương sợ tội tự sát: Giả ném xuống hồ.. Đại khái như vậy.."
Úy Ương nghe mà cả người một trận phát lạnh, không nghĩ tới đối phương cư nhiên thừa nhận sảng khoái như vậy, càng không ngờ tới Úy Hổ cư nhiên muốn giết mẹ con cô.
"Vì sao muốn giết tôi? Úy Hổ hắn vì cái gì muốn liên kết với chú tới giết mẹ con tôi?"
Âm thanh của cô khẽ run, quay đầu liếc phía mẹ, quả nhiên nhìn thấy mẹ cũng giận đến run lên.
Tuy biết cái gọi là người nhà, từng kẻ từng kẻ không phải thứ gì, lại chưa từng nghĩ tàn nhẫn tới mức độ này.
Cô sớm đã không còn bất kỳ ảo tưởng gì với bọn họ, nhưng là lúc nghe thấy tin tức này, đáy lòng vẫn hung hăng bị xé đau.
"Tôi chỉ là phụng mệnh giết người, cụ thể nguyên nhân đừng hỏi tôi, các người nếu có bản lĩnh, có thể đi ép hỏi Nguyên Đại hội trưởng, hoặc là tìm La Lạc Lạc hoặc cũng có thể hỏi râ được một chút tên tuổi. Còn về Úy Hổ có cái mục đích gì, anh phải đi hỏi hắn."
Đáp án của Hà Côn, không dấu không ngăn cản, cũng không biết hắn ngoài ra còn ôm cái rắp tâm gì.
"Tôi muốn gặp Úy Hổ.."
Úy Ương nói với Tư Tiểu Bắc, cô muốn làm rõ mục đích thực sự của hắn rốt cuộc là cái gì.
"Chính là ở bên ngoài."
Tư Tiểu Bắc tránh ra.
Úy Ương nhìn mẹ một cái, quay đầu liếc thấy trên tay Tư Tiểu Bắc ôm một cái áo khoác ngoài, "Bộ này là lấy tới đưa mẹ tôi khoác à?"
"Đúng, thiếu chút quên mất.."
Tư Tiểu Bắc vội vàng đưa áo khoác ngoài mỏng kia tới.
Úy Ương lấy rồi nói một tiếng "Cảm ơn", khoác cho mẹ, ngay sau đó thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ đợi một chút, con đi giải quyết mấy chuyện, đợi giải quyết xong rồi, chúng ta lập tức quay về nhà."
"Ừ."
Trình Ân gật đầu, kéo áo, thân hình vẫn run rẩy như cũ.
Úy Ương đi ra ngoài, bên ngoài đen như mực, trên hành lang, có một người đàn ông trông giữ đội mũ lưỡi trai mặt đeo khẩu trang, trên tay cầm một cái điện thoại, thấy thân ảnh kia, rất gầy, hẳn không phải là phó quan Trương, có thể là người bên cạnh Tư Tiểu Bắc.
Úy Hổ treo lơ lửng giữa không trung sợ muốn chết, còng tay trên tay đều đã chảy máu, lại không dám phát ra âm thanh, người trông giữ hắn nói: "Nếu dám kêu, quay lại liền mở còng tay, cho ngươi rơi xuống, ngã một cái sống dở chết dở."
Hắn sợ muốn chết, nào dám kêu nữa.