Úy Ương tỉnh dập, eo mỏi lưng đau, cả người giống như rã rời, có thể thấy tối qua, cô bị ngã thảm như thế nào, bất quá, đợi cô rửa mặt, sắp xếp cặp sách xong, lúc nhìn phong thư trong cặp, tức khắc mặt mày hớn hở.
Là một tấm chi phiếu, trên đó có số tiền là 10 vạn. Ngoài ra còn có một dòng chữ.
"Úy tiểu thư: Vì cảm ơn sự nhắc nhở của cô, tôi chuẩn bị lễ mọn sơ sài, nhỏ bé không đáng kể, vẫn mong nhận lấy."
Đây không phải là Đô la nhưng 10 vạn tiền đích thực chỉ có thể tính là tiền lẻ hắn kiếm được, bất quá, cái này đối với cô mà nói, đã là một khoản cực lớn, có thể mua nhà lầu rồi, không hề tầm thường đâu..
Ài, kẻ có tiền ấy à, ra tay chính là rộng rãi.
Theo lý mà nói, cô không nên cầm, không nên cùng một một người đàn ông có suy nghĩ khác với cô ám muội không rõ, nhưng, cô nghĩ một lúc, vì sao lại không thể cầm?
Đây là lễ cảm ơn của Sở Kiêu Dao.
Đã là lễ cảm ơn, thì cùng tư tình không có quan hệ, dù gì, từ Sở Kiêu Dao mà nhìn, nếu cô không nhắc nhở, hắn có khả năng thật sự không thể mua được, cho nên, cô đích thực đã giúp hắn, nhận khoản tiền này hẳn là cũng hợp tình hợp lý.
Um, mặc kệ, nhận lấy, đợi chút nữa đổi tiền, cất giữ cẩn thận, tương lai tóm lại sẽ cần dùng đến.
Cô đem chi phiếu nhét lại vào phong thư, trong lòng đang suy nghĩ có nên nói chuyện này cho Mộ Nhung Trưng hay không.
Đang nghĩ, Mộ Nhung Trưng đột nhiên từ bên ngoài đi vào, trên người mặc quần áo thể thao, trán toàn là mồ hôi, hắn vừa đi chạy bộ buổi sáng trở về, vốn là muốn kéo cô cùng chạy, nghĩ đến cô tối qua vận động quá độ, liền không gọi cô nữa.
Vừa vào liền thấy cô cầm phong thư mà Sở Kiêu Dao đưa ngây ngốc, hắn chợt nhớ ra tên gia hỏa đó đưa cô một phần lễ cảm ơn, tâm ý xoay chuyển, hỏi: "Tấm chi phiếu ý em định xử lý thế nào?"
Úy Ương lập tức xoay đầu, âm thầm cả kinh.
Tên gia hỏa này cư nhiên biết chuyện này?
Rõ ràng tấm phong thư này cất trong cặp chưa hề động tới mà!
"Sao anh biết Sở Kiêu Dao đưa em chi phiếu?"
Cô cực kỳ hiếu kỳ.
"Đoán."
Cái này cũng có thể đoán à!
Quả nhiên là trâu bò.
"Em muốn nhận có được không?"
Căn cứ vào hắn là người đàn ông nhỏ nhen, lại biết chuyện này rồi, vẫn là trưng cầu ý kiến của hắn thì tốt hơn.
Đã có vẻ tôn trọng, lại là một loại lấy lòng.
"10 vạn?"
"Lại là đoán?"
Cô cứng lưỡi.
Hắn không đáp, chỉ nói: "Nếu là 10 vạn Đô la, hắn có thể là sợ em không nhận. 10 vạn này tuy so với tiền hắn kiếm được không thể so sánh, nhưng cũng coi như là một khoản tiền lớn. Cầm đưa ra cũng không đến mức có vẻ hắn keo kiệt! Nếu là mấy vạn, sẽ có vẻ keo kiệt, không hợp với thân phận của hắn.."
Ài, đoán cũng quá chuẩn rồi!
Làm địch với kiểu người này, tuyệt đối không phải là một chuyện vui vẻ gì.
Nhìn mà xem a, dễ dàng có thể nhìn thấu người khác.
"Anh.. Thật sự là có chút đáng sợ."
"Đáng sợ cái gì?"
Hắn nhàn nhạt liếc một cái.
"Nhìn sự tình quá chuẩn xác rồi."
Phần bản lĩnh này, khiến cô rất ngưỡng mộ.
"Nhìn nhiều rồi, tự nhiên chuẩn."
Lời này nói ra rất là khiêm tốn, nhìn người biết người loại bản lĩnh này, hoàn cảnh từ nhỏ nuôi dưỡng lại tai nghe mắt thấy như thế nào, nếu không có năng lực lĩnh ngộ siêu mạnh đó cũng là uổng phí - Chỉ có thể nói, hắn à, người sinh ra nên lăn lộn trong cái vòng chính trị hỗn tạp. Người bình thường nào có loại tầm mắt này.
"Vậy em giữ lại nha! Anh không để ý chứ!"
Cô cẩn thận nhìn hắn, chỉ sợ hắn không vui.
"Giữ đi! Không nhận cũng uổng. Em cho hắn kiếm phải đến 1000 vạn, coi như là tiền tiêu vặt.."
Còn coi là tiền tiêu vặt?
10 vạn đấy!
10 vạn ở cái năm 1980, đó đã là số tiềm kinh người rồi.
He he, cô chớp chớp mắt, đột nhiên liền biến thành đại phú, loại cảm giác này, thật sự là quá kích thích rồi - Um, tiền này, cô nhất định phải tiêu cho thật tốt, đến lúc đó, cô phải khiến nó tiền đẻ ra tiền, kiếm ra đời này cô cũng không tiêu hết tiền..
Úy Ương ngây ngốc mà nghĩ tới đẹp đẽ.
Mộ Nhung Trưng đi tắm rửa, nghĩ đến hắn hôm nay phải quay về doanh trại, đáy lòng vẫn còn hai chuyện vẫn chưa dặn dò xong, lúc vội vàng xông ra ngoài, nhìn thấy tiểu nha đầu này vẫn đang nghĩ miên man, sách trên bàn còn chưa cất xong.
"Ngẩn người gì thế?"
"Em đang nghĩ em trở thành phú bà sẽ như thế nào?"
Úy Ương vội lấy lại tinh thần, ăn ngay nói thật.
"Sao lại thích tiền như vậy?"
Mộ Nhung Trưng lại lần nữa phát hiện, tiểu nha đầu này hình như càng ngày càng yêu tiền.
"Đúng!"
Cô không chút nào che giấu.
"Thế phải học hành cho tốt, sau này đợi em học đại học, quản tiền cho anh.."
Tin tưởng cô như vậy?
Cô ngơ ngẩn, buột miệng mà hỏi một câu: "Ài, anh rốt cuộc có bao nhiêu tiền thế?"
Đợi khi hỏi ra khỏi miệng, mới ý thức được không nên hỏi.
Dựa vào quan hệ hiện giờ của hai bọn họ, dường như không nên hỏi vấn đề thân thế gia cảnh người đàn ông - Đàn ông đều sợ phụ nữ nhớ nhung tiền của hắn!
Lại dẫn tới hắn cong khóe môi khẽ cười, còn ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô một cái, hỏi: "Sao, em muốn làm lão bà quản tiền của anh trước sao?"
Nụ cười kia, thật chói mắt, so với kim cương còn chói hơn.
Trái tim của cô, bất giác run rẩy, đáy lòng bất giác thầm than: Người đàn ông này, tuyệt đối là yêu nghiệt a!
Nhất tiếu khuynh thành, nhan sắc của đàn ông, cũng có thể hình dung như thế, hơn nữa, tuyệt đối là hoàn toàn xứng đáng.
"Làm lão bà quản tiền của anh có lương không?"
"Có!"
"Bao nhiêu?"
"Em muốn tiêu thế nào thì tiêu như thế?"
Ha ha, rất hào phóng.
Cô nghĩ nghĩ: "Đợi em tốt nghiệp đại học xong lại tới ứng tuyển!"
Đáp án này khiến sắc mặt hắn ấm áp, duỗi tay vuốt vuốt mái tóc cô.
"Tốt nghiệp đại học xong thì muộn quá rồi, đợi em thi đỗ vào đại học liền tới ứng tuyển đi!"
"..."
Nghĩ mà xem a, cô chuẩn bị cuối tháng 8 liền thi nhảy cấp thi đại học, nếu đỗ thật liền làm lão bà quản tiền của hắn, thế thì sớm quá, mới không thèm.
"Cái này ấy à, phải xem biểu hiện của anh rồi.. Còn có, em còn chưa hưởng thụ thanh xuân xong đâu, mới không thèm sớm như thế bị anh quản rồi.. Nếu muốn em làm lão bà quản tiền của anh, còn phải đợi anh nói hết chuyện trong nhà của anh ra rồi nói tiếp.."
Cô cười hì hì đẩy hắn ra, tiếp tục thu xếp sách của bản thân.
Mộ Nhung Trưng ở bên cạnh nhìn, đáy lòng thật sự rất hiếu kỳ, cô đối với chuyện trong nhà hắn rốt cuộc biết được bao nhiêu.
"Ài.."
Hắn khẽ kêu.
"Sao thế?"
Cô ngẩng đầu.
"Thôi vậy."
Hắn không muốn nói.
Liên quan đến chuyện đăng ký kết hôn, bây giờ nhắc đến hình như là có chút sớm quá.
Sau này lại nói đi!
"Bây giờ, có ba chuyện phải cần nói với em.. Đợi chút nữa anh phải đi rồi, em ngoan ngoãn nhớ rõ cho anh.."
Kéo cô tới rồi ấn xuống ngồi bên cạnh, hắn cuối cùng cũng đề cập đến chuyện chính.
"Anh vẫn phải đi tập huấn?"
Nghe thấy cái tin tức này, ẩn ẩn mất mát, lạnh lẽo từ một góc nào đó trong tim phát ra.
"Tập huấn còn chưa xong, anh phải quay lại."
"Ồ, anh đây là vì nhớ em mới quay về?"
Cô rất hy vọng nghe thấy một đáp án trực tiếp.
"Ừ."
Một từ đơn giản, một đạo dịu dàng ánh mắt thắm thiết, lập tức khiến cô vui vẻ ra mặt.
"Thật?"
"Thật."
"Nói hoàn chỉnh một lần: Anh nhớ em mới quay về."
Cô nghiêng đầu yêu cầu, biểu tình có chút xấu xa, đáy lòng thật sự rất muốn nghe.
Mộ Nhung Trưng duỗi tay qua, kéo cái đầu nhỏ của cô lại, hôn trên môi cô một chút, không lập tức kéo lời kia lại, mà dung túng nói lời cô thích nghe: "Anh rất nhớ em, lén lút quay về."
Âm thanh trầm thấp, lúc nói ra mấy từ này, lại rất dễ nghe, có thể giật tê cả người, loại ôn nhu này, loại tê này, loại từ tính nam tính này, hoảng hốt, khiến hắn cảm thấy cái này hình như căn bản không giống như chính mình nói ra.