Úy Lan, Úy Ương đâu?
Liễu Hãn Sanh là một nam sinh trắng trẻo sạch sẽ, dáng người thon dài, ngũ quan xinh đẹp, là một nam sinh mặt búng da sữa.
Hắn ở trong trường là nam sinh đẹp trai nhất, chỉ là gia cảnh bình thường, mẹ là Liễu Nhan làm giáo viên, cha mất sớm, nhưng, thật sự là một nam sinh vô cùng có giáo dưỡng, trong trường có rất nhiều nữ sinh thầm thích hắn.
Hắn năm nay đã 18 tuổi, chỉ vì lúc nhỏ mắc bệnh mà bỏ lỡ 2 năm, lúc này mới học cùng lớp với cô.
"Hãn Sanh, mình nói thẳng với cậu vậy, Úy Ương là người phụ nữ ham hư vinh, nó chê nhà cậu không tiền không thế, với được doanh trưởng Mộ rồi căn bản vứt cậu đi tận chín tầng mây.
Mình thấy a, cậu vẫn là nên chết tâm đi, nó à, nó căn bản sẽ không có khả năng quay lại như trước đâu.
"
Úy Lan trong lòng buồn bực, mở miệng không có một câu dễ nghe.
"Mình không tin, Úy Ương chưa bao giờ là người như thế.
"
Liễu Hãn Sanh không tin lời của Úy Lan, cô ấy có phải là cố ý không tới để cậu tới lừa tớ? Tớ phải gặp được cô ấy, Úy Lan, cậu dẫn tớ đi gặp cô ấy, coi như tớ nợ cậu một ân tình
Úy Lan tâm tình âm thầm chuyển biến.
Đem hắn đi gặp? Cũng không phải không có khả năng, tốt nhất là để Mộ Nhung Trưng biết được: Vợ mới cưới của hắn gặp riêng bạn trai cũ, từ đó đem cô ta vứt bỏ thì càng tốt.
"Được, tớ dẫn cậu đi.
"
Lại đắn đo cân nhắc một hồi, cô ta liền đồng ý, quyết định lại mạo hiểm một lần nữa.
"Một lát nữa cậu ở cửa sau chờ, tớ đi dụ người canh ở cổng đi, đem cậu đưa vào, đến lúc ý nó có tình nguyện theo cậu đi hay không, thì chỉ có thể dựa vào năng lực của cậu thôi.
"
Liễu Hãn Sanh vui mừng gật đầu: Chỉ cần gặp được Úy Ương, tớ liền có thể thuyết phục cô ấy đi theo mình.
Úy Lan không cho là đúng.
Úy Ương hiện tại, không giống trước đây, trong lòng nghĩ cái gì, cô ta không đoán được, Liễu Hãn Sanh cũng như thế thôi.
Huống hồ cô ta hiện tại là tàn hoa bại liễu, Liễu Hãn Sanh nhìn thấy cái cổ toàn dấu hôn kia, có thể hay không chấp nhận được còn không rõ.
Úy Ương hiện tại đang ngồi ở một cái dinh thự nhỏ, kiến trúc vô cùng tinh xảo, lầu trên là phòng ngủ, lầu dưới là phòng khách, nhà ăn, phòng bếp, phòng sách đầy đủ mọi thứ.
Nơi này là Mộ Nhung Trưng vì cưới cô mà đặc biệt xây dựng, còn cho tới một người hầu.
Úy Ương ăn xong bữa sáng, liền nghĩ đến mẹ cô.
Cô phải lập tức đi gặp mẹ, trước khi bị tổ mẫu đánh cứu về, hơn nữa, một mình cô trở về nhất định không có tác dụng, nhất thiết phải kéo theo Mộ Nhung Trưng cùng đi mới được.
Sau khi hạ quyết tâm, cô chạy tới cửa trước hỏi vệ binh:
"Doanh trưởng Mộ của mấy anh đâu?"
"Báo cáo, doanh trưởng đi quân doanh rồi.
"
"Ta cần lập tức gặp doanh trưởng Mộ của các anh, muộn một chút là mất mạng người, cái này các anh gánh vác không nổi đâu.
Nếu như các anh không muốn cho ta ra ngoài, thế thì lập tức đi gọi người tới, nhanh"
Vệ binh nhát gan, bị dọa sợ, cử ra một người chạy đi.
Úy Ương ở trong phòng đợi, một bên nhìn cái nơi quen thuộc này, một bên hồi tưởng lại thời gian cô với Mộ Nhung Trưng từng trải qua, không hiểu được tại sao cô lại trọng sinh.
Ông trời là muốn cô bù đắp tiếc nuối, hay là muốn cô một lần nữa thoát khỏi Mộ Nhung Trưng, bắt đầu lại một cuộc đời mới.
Nghĩ rất nhiều.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, cô thầm hít một hơi, Tứ thiếu, tôi muốn xin anh một việc.
Lúc quay đầu lại phát hiện đứng trước cửa, không phải là Mộ Nhung Trưng, mà là Liễu Hãn Sanh.
.