Úy Ương khinh thường cười.
Mày thẳng Úy Lan nhăn lại, "Như thế nào, em không tin đây là sự thật? Tối qua không thấy em, doanh trưởng Mộ lấy súng chĩa vào đầu chị, em nói xem chị có thể không nói sao? Chị cứ tưởng bọn em sớm đã chạy rồi, thật không ngờ..
Tối qua, em sao lại chạy tới miếu Thành Hoàng? Cư nhiên còn nghĩ ra chiêu đó lừa doanh trưởng Mộ.
Đầu nhỏ này nhưng lại càng ngày càng linh hoạt rồi."
Kiếp trước chị họ là tâm cơ nữ nhi, cô là một nha đầu ngốc, nhưng đời này, cô sẽ không để chị ta đùa bỡn thêm nữa.
"Chị họ, chị nói sai rồi, em không có lừa doanh trưởng Mộ, em là thật lòng! Dù cho chạy thoát, cả ngày lo lắng bất an, không bằng yên tâm thoải mái làm người phụ nữ của doanh trưởng Mộ, từ đây ăn sung mặc sướng, có gì không tốt chứ?"
Cô lộ ra nụ cười hồn nhiên.
Úy Lan ngạc nhiên, thốt lên liền nói: "Em ba, trước đây em không phải nói: Chết cũng không làm vợ bé sao? Em từng nói, đời này, em xem thường nhất chính loại đàn ông chơi đùa với các thê thiếp"
"Đúng, em thật xem thường, nhưng doanh trưởng Mộ lại không có vợ cả, chỉ cần em chiều hắn cao hứng, vị trí chính phòng này còn có thể chạy sao?"
Kiếp trước, cô chính là vợ đầu của Mộ Nhung Trưng, chỉ có điều là một người vợ đầu bị hắn đưa ra nước ngoài, người vợ không được sủng ái.
Những năm đó, bên cạnh hắn có rất nhiều phụ nữ, nhưng chỉ có cô biết, đến lúc trước khi hắn bị súng điên cuồng bắn đến chết, tất cả người Nam Giang đều biết thiếu soái có một người vợ bị bỏ là cô, mà những người khác không có nổi một danh phận.
Người đàn ông này trong lòng rốt cuộc nghĩ cái gì vậy, cô thật lòng không thể suy đoán được.
Úy Lan bất giác cười, đè nén trong lòng sự khinh thường, mà cười ra mấy phần Bất đắc dĩ, khuyên nhủ:
"Em ba, em cũng quá ngây thơ rồi, dựa vào thân phận của em, sao có thể làm vợ cả của doanh trưởng Mộ? Đừng trèo cao nữa, chuyện này không có khả năng, nghe nói doanh trưởng Mộ là con nhà giàu, gia thế vô cùng hiển hách.."
Cũng không nhớ xem bản thân mình mấy phân mấy lượng, nói ra mấy lời có thể làm người ta cười rớt răng hàm.
Cô ta trong lòng âm thầm đay nghiến.
Úy Ương chỉ nhàn nhạt cười.
Úy Lan nhìn vào trong mắt, lại là nụ cười ngây ngô, liền khuyên: "Em ba, em muốn là vợ cả, chỉ có thể gả cho nhà giống như Hãn Sanh.
Gia thế như nào sẽ phù hợp với người như thế, trèo cao là bị người chê cười đó.
Đáng tiếc..
Ai, đáng tiếc, em đã bị..
Đúng rồi, Hãn Sanh tới rồi, chính là ở bên kia trúc viên."
Nói đến đây, cô ta cố tình đè thấy thanh âm, chỉ chỉ phía nam, "Hắn xin chị rất lâu, chị mới đồng ý giúp bọn em nắm lấy sợi tơ hồng cuối cùng này.
Em đi gặp hắn đi, nếu hắn không chán ghét em, có thể hẹn thời gian khác dời đi."
Người này là cứ bắt được cơ hội liền thuyết phục cô bỏ Mộ Nhung Trưng.
Khi đó, cô ngu xuẩn còn kích động cảm kích cô ta, cảm thấy cả thế giới đều không hiểu cô, chỉ có chị họ là hiểu cô nhất, đáng tiếc cô mắt mù, không nhìn ra cô ta âm ngoan ác độc.
"Không gặp nữa.
Từ đây cắt đứt quan hệ sẽ thích hợp hơn."
Cô dứt khoát từ chối.
Kiếp trước chính là vì ngày thứ hai tân nương đã đi gặp Hãn Sanh, Mộ Nhung Trưng lúc về bắt gặp, trực tiếp đem Hãn Sanh đánh tàn phế, việc này khiến Hãn Sanh hận cô thấu xương, cũng khiến cô hận Mộ Nhung Trưng tận xương tủy.
Kiếp này, cô không muốn lại nợ Hãn Sanh.
Úy Lan tức khắc sửng sốt, bật thốt lên nói: "Em ba, kia chính là Liễu Hãn Sanh..
Là người mà em thích nhất a.."
"Lúc trước là thích, hiện tại em thấy phiền chán rồi."
Úy Lan tức khắc trừng mắt nhìn chằm chằm nói không ra lời.
Trời ơi, Úy Ương từ khi nào trở nên vô tình vô nghĩa như vậy?
Trước sau quả thực như hai người khác nhau a..
.