Nhìn thấy Chu Vân Phi đã chịu yên phận, Công Tôn Cẩm đứng trên sân khấu, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
“Đúng là không biết điều! Có một số người không nên chỉ dựa vào thành tích của thế hệ trước mà tự mãn! Thể diện là phải tự mình kiếm được, mà không cần phải xin từ người khác!”
Chu Vân Phi ngồi trên ghế, tức giận đến nắm chặt hai tay.
Bình thường người phụ nữ này âm thầm không cho anh ta chút mặt mũi đã đành, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô ta vẫn không thèm cho anh ta chút mặt mũi nào.
Công Tôn Cẩm đã cho cơ hội, nhưng cố tình anh ta vẫn tỏ ra ngạo mạn, tưởng rằng sẽ được giữ lại, nhưng cuối cùng thì kết quả lại có chút xấu hổ.
Khương Minh ở cách đó không xa nhân cơ hội cười nhạo bằng một nụ cười xấu xa, nói: “Cậu Chu, tốt nhất là anh nên yên phận một chút đi, nếu anh không biết gì vê nhà Công Tôn, tôi đề nghị anh nên đi hỏi thăm nhiều hơn, lỡ đâu phạm phải sai lầm, cũng không biết mình đã đắc tội vị thần tiên nào đâu!”
Nhà họ Khương vẫn luôn hoạt động trong hệ thống chính trị, tuy rằng chỉ ở Giang Châu, nhưng dù sao bọn họ cũng có liên quan đến quan chức, ít nhiều có thể biết được một ít tin tức nội bộ.
Google tiện lợi như vậy, dùng di động cũng có thể kiểm tra được thông tin của Công Tôn Cẩm, phần giới thiệu mọi thứ trên đó càng ngắn thì về cơ bản bối cảnh càng lớn, tự bản thân nên biết chú ý hơn.
“Ha ha, anh cũng vậy, đừng tưởng rằng nhờ vào mối quan hệ của ông cụ mà có thể đi lại trong giới chính trị, nhà họ Khương của các người từ lâu đã không còn là nhà họ Khương như trước nữa!”, Chu Vân Phi nhìn sang anh ta, lạnh lùng nói.
Ông cụ đã rời khỏi giới chính trị gần mười năm, hai mươi năm trước, là thời kỳ hưng thịnh nhất của nhà họ Khương ở Giang Châu, khi đó nhà họ Chu cũng chỉ là một xưởng nhỏ mà thôi.
Không thể so sánh được với người ta, nhưng sau những năm truy đuổi này, nhà họ Khương đã không còn ông cụ trong giới chính trị bảo vệ nữa, có thể duy trì hiện trạng như bây giờ đã là rất tốt rồi, chứ đừng nói gì đến phát triển.
Nhưng nhà họ Chu thì khác, mười năm nay bọn họ phát triển khá tốt, gân như độc chiếm các ngành sản xuất khác nhau ở Giang Châu, bao gồm giáo dục học sinh, sinh sản trẻ em và những ngôi nhà mà mọi người cần khi kết hôn.
Hết thảy những gì bạn có thể tưởng tượng được đều có bóng dáng của nhà họ Chu, rất nhiều lần nhà họ Khương và nhà họ Chu đều đang cạnh tranh lẫn nhau.
Khương Minh nắm tay cười nhẹ: “Vậy chúng ta cứ chờ xem, ai sẽ là người có thể lấy được mảnh đất tốt kial”
“Chờ thì chờ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!