“Sở Nguyệt tỷ, này....” Sở Hành không biết nói gì.
“Này cái gì mà này, đây không phải ta cho đệ, là trợ cấp năm nay của gia tộc.” Sở Nguyệt nói xong nhét Tiên Linh thảo vào tay Sở Hành.
“Nếu thế thì ta càng không lấy được, tỷ quên là ta còn nợ tỷ hai cây Tiên Linh thảo ư?” Sở Hành đẩy Tiên Linh thảo về, vừa nói vừa lấy từ trong lòng ra một cây Tiên Linh thảo.
“Sở Hành đệ, đệ còn chưa luyện hóa cây Tiên Linh thảo này sao?” Nhìn cây Tiên Linh thảo hoàn chỉnh trong tay Sở Hành, Sở Nguyệt cảm thấy cái cây này nhất định là cây mà nàng đưa cho hắn.
“Ừm, ta đã đột phá rồi, cho nên tạm thời không dùng đến, vừa hay trả cho tỷ.”
“Không thể được, sao ta có thể nhận Tiên Linh Thảo của đệ, những thứ này đều là của đệ, đệ mau cất đi.”
“Sở Nguyệt tỷ, Sở Hành ta đã nói qua sẽ trả cho tỷ hai cây là sẽ trả lại, chẳng phải lúc đó tỷ đã đồng ý rồi ư, tỷ bây giờ như thế này, làm ta khó xử quá.”
“Nhưng mà Tiên Linh thảo ta đưa cho đệ đệ lại chẳng dùng, trái lại đưa cả cây của mình cho ta, ta đây chẳng phải là lợi dụng đệ trắng trợn à”
“Sở Nguyệt tỷ, ta nhận lấy lòng của tỷ. Ở Sở gia, ngoại trừ phụ thân ta và đại ca, cũng chỉ có tỷ đối tốt với ta nhất, cứ để đệ hiếu kính tỷ được không?”
Nói ra từ trong thâm tâm Sở Hành, khi tất cả mọi người Sở gia xa lánh hắn, Sở Nguyệt còn đối xử với hắn tốt như thế, hắn rất cảm động.
Mà thấy Sở Hành cứ khăng khăng thế này, trên mặt Sở Nguyệt hiện lên vẻ hổ thẹn. Nàng thấp giọng nói:
“Sở Hành đệ, đệ thế này làm ta thực hổ thẹn, thật ra... cây Tiên Linh thảo này, cũng không phải của ta cho đệ, mà là Sở Cô Vũ bảo ta thay y tặng cho đệ.”
“Đại ca của ta?” Sở Hành không khỏi sửng sốt. Sở Cô Vũ là con ruột của Sở Uyên, là đại ca của Sở Hành.
Hiện giờ y đang tu luyện trong đệ nhất tông môn Thanh Châu, Lăng Vân tông. Năm mười bảy tuổi, y đạt cảnh giới Linh Vũ tầng thứ sáu, là người đứng đầu thế hệ trẻ của Sở gia.
Tuy Sở Cô Vũ biết Sở Hành không phải con ruột của Sở Uyên, nhưng vẫn coi hắn như đệ đệ ruột, y là một trong những người Sở Hành kính yêu nhất.
“Y sợ đệ cảm thấy có gánh nặng, nên mới dặn ta không được nói với đệ là y cho đệ, nhưng giờ ta phải nói ra sự thật.” Sở Nguyệt đỏ mặt, có thể thấy được nàng rất hổ thẹn thật.
“Sở Nguyệt tỷ, cho dù là thế, ta vẫn muốn cảm ơn tỷ. Không cần biết Tiên Linh thảo có phải là của tỷ không, nhưng Tình cảm của tỷ với Sở Hành ta những năm qua rất chân thật. Như lời đã nói, hai cây Tiên Linh thảo này, coi như đệ hiếu kính tỷ
“Mà tỷ cũng sắp thăng lên cảnh giới Linh Vũ tâng thứ năm rồi, Tiên Linh Thảo rất quan trọng với tỷ, tỷ đừng từ chối nữa.” Sở Hành vẫn kiên quyết nhét Tiên Linh thảo vào tay Sở Nguyệt.
“Thế này đi, cứ coi như là ta mượn Tiên Linh thảo của đệ, nhưng ta chỉ mượn một cây thôi, bởi vì ta chỉ có thể trả được một cây.” Thấy Sở Hành khăng khăng như thế, Sở Nguyệt cắn răng, chỉ lấy một cây Tiên Linh thảo.
Thật ra như Sở Hành nói, Sở Nguyệt sắp bước vào cảnh giới Linh Vũ tầng thứ năm, bây giờ là lúc mấu chốt, đúng là Tiên Linh thảo rất quan trọng với nàng.
“Được” Sở Hành cười cười.
“Đúng rồi Sở Hành đệ, Cô Vũ ca còn có một bức thư nhờ †a đưa cho đệ.” Sở Nguyệt lại lấy một bức thư từ bên hông ra.
Nhận bức thư, lòng Sở Hành rất cảm động. Đã năm năm rồi hắn chưa về lại Sở gia, cũng đã năm năm không được gặp đại ca và phụ thân, bởi vì hắn cảm thấy không có mặt mũi nhìn họ.
Nhưng trong suốt năm năm này, mỗi tháng đại ca và phụ thân hắn đều gửi một bức thư cho hắn, đủ để thấy được hai người nhớ hắn thế nào.
“Được rồi, thư thì để về lại xem, mau vào với ta đi, hôm nay là ngày lành.” Sở Nguyệt túm lấy tay Sở Hành, kéo hắn vào phủ đệ.
Còn chưa đến gần, chân mày Sở Hành đã hơi nhíu lại. Hắn nghe thấy từ trong phủ đệ vọng ra rất nhiều giọng nói quen thuộc, đều là tiếng của những kẻ hắn không thích.
Quả nhiên là khi cửa phủ mở ra, trong đại điện có ba mươi hai người, trong đó đa phần là người hắn quen biết, hầu như là những người của Sở gia tu luyện trong Thanh Long tông.
Mà có vài người lạ kia, Sở Hành cũng có thể biết lai lịch của họ, hẳn là thành viên trong Sở Minh.
“Mọi người mau nhìn xem, là ai đến này." Sở Nguyệt vui vẻ nói.
Mọi người đồng loạt nhìn lại, Sở Hành có thể cảm nhận được, trong những ánh mắt đó đều là khinh thường và chán ghét.
“Ôi, ta tưởng là ai cơ, đây không phải là người đã lập công cho Sở gia ta ư?” Một người thiếu niên đi về phía Sở Hành.
Tên gã là Sở Thành, là ca ca ruột của Sở Chân, bái nhập Thanh Long tông cùng đợt với Sở Nguyệt, giờ cũng là cảnh giới Linh Vũ tầng thứ tư.
“Sở Hành, ngươi biết mình đã lập công không?” Sở Thành chỉ vào Sở Hành, ánh mắt rất không ý tốt.
“Sở Thành, ngươi nói gì thế, hôm nay là ngày đại hỷ, đừng nói chuyện lung tung.” Sở Nguyệt vội vàng mở miệng.
“Sao hả Sở Nguyệt, ta không được nói chuyện hắn lập công?” Sở Thành nhìn Sở Nguyệt một cái rồi nhìn về phía Sở Hành: “Sở Hành, ngươi không biết ngươi đã lập công sao? Ngươi mẹ nó lập công lớn rồi.
“Làm đệ tử ngoại môn năm năm của Thanh Long tông, ngươi làm mất mặt cả Sở gia, hiện giờ còn có mặt mũi đến tham gia tụ họp của Sở Minh ư, da mặt của ngươi rốt cuộc là dày cỡ nào?”
“Sở Thành, ngươi câm miệng cho ta” Sở Nguyệt có chút tức giận, nhưng không chờ nàng nói gì thêm, Sở Hành đã giữ chặt nàng.
Nét mặt Sở Hành không thay đổi, mỉm cười như cũ, nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, Sở Hành ta không hứng thú với tụ hội của các ngươi, hôm nay, ta tới để đòi nợ”
“Muốn đòi nợ? Đòi nợ gì?” Nghe thế, sắc mặt Sở Thành tức khắc thay đổi.
“Buồn cười thật, một kẻ được Sở gia ta nhận nuôi, còn dám đòi nợ với người của Sở gia ta, chẳng lẽ ngươi không biết đồ ngươi ăn uống mấy năm nay là ai cho à?”
“Đúng, đồ không biết xấu hổ” Trong khi đó, những người trong Sở gia đều bắt đầu trách cứ Sở Hành.
Nhưng mà Sở Hành lại phớt lờ lời của mọi người, vừa đi đến một chỗ trong điện vừa nói:
“Lúc trước, có người đặt cược với ta, cược là Sở Hành ta không thể thông qua bài khảo hạch của nội môn, còn nói là nếu mình thua, sẽ giao cho ta cây Tiên Linh thảo được gia tộc trợ cấp năm nay.”
“Sở Chân, ngươi không quên chuyện này đâu đúng không?” Sở Hành đứng trước mặt Sở Chân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!