“Sở Nguyệt, xem ra các ngươi thu hoạch cũng không tệ nhỉ” m thanh của Sở Uy vang lên, nhóm của hắn ta cũng chậm rãi đi đến.
“Đây... Các ngươi săn bắt được Thiên Linh thảo rồi sao, lại còn săn bắt được nhiều như vậy.”
Mà khi đám người Sở Uy nhìn thấy Thiên Linh thảo trong lòng Sở Nguyệt thì đều kinh ngạc vô cùng.
Giá trị một gốc Thiên Linh thảo tương đương với mười hai gốc Địa linh thảo, mà mười ba gốc Thiên Linh thảo trong lòng Sở Nguyệt còn quý giá hơn toàn bộ thu hoạch của mấy người Sở Uy.
“Không, đây không phải do bọn ta săn được, mà là do Sở Hàn đệ cho ta.”
Sở Nguyệt nói rồi bỏ mười ba gốc Thiên Linh thảo này vào trong túi của mình.
Lúc nàng làm như vậy, gần như tất cả mọi người đều ngưỡng mộ nuốt nước bọt, nhất là hai người lúc trước sỉ nhục Sở Hành, quả thực ngay cả suy nghĩ muốn đập đầu vào đậu hũ cũng xuất hiện.
Bởi vì vừa nãy bọn họ khiêu khích Sở Hành, không khác gì hai tên ăn mày cầm tiền đến khoe khoang trước mặt phú hào cả, đúng là nực cười.
“Sở Nguyệt, ngươi nói đây là Sở Hành cho ngươi, hay là...”
Sắc mặt đám người Sở Uy u ám, bọn họ đột nhiên nớ ra lúc trước nhìn thấy Sở Hành, túi của Sở Hành cũng căng đầy.
“Sở Uy đại ca, Sở Nguyệt tỷ, khôn tốt rồi, Sở Hành ca...”
Ngay lúc, nhóm Sở Tuyết vội chạy đến, hơn nữa sắc mặt còn rất khó coi.
“Sở Tuyết, chuyện gì vậy? Có phải Sở Hành ức hiếp muội khong”
Khi nhìn thấy bộ dạng mất hồn của Sở Tuyết, cùng với vết thương trên đùi của Sở Cao, người của Sở Minh vây lại, còn tưởng là Sở Hành ức hiếp nhóm Sở Tuyết.
Nhưng sau khi Sở Tuyết kể lại chuyện hôm đó, mọi người đều im lặng.
Theo như Sở Tuyết nói thì Sở Hành vì cứu nàng ấy mà bị ba cao thủ Linh Vũ tầng thứ năm vây đánh, vốn dĩ đã rơi vào đường cùng, không chết cũng tàn.
Nhưng vữa nấy, rõ ràng bọn họ nhìn thấy Sở Hành, không những không hề bị thương, mà còn phong quang sáng lạn, nào có vẻ giống người bị thương chứ.
Mà nói như vậy là sao? Tức là Sở Hành có thể đối mặt với ba cao thủ Linh Vũ tầng thứ năm mà bất bại, ít nhất có thể toàn mạng rút lui.
Rốt cuộc Sở Hành có thực lực ra sao? Mọi người quả thực không dám nghĩ tiếp, bởi vì càng nghĩ càng thấy khó tin.
“Sở Nguyệt tỷ, tỷ nói là Sở Hành ca không sao?” Sở Tuyết kích động hỏi theo, cũng cảm thấy khó tin.